Thì Là Của Anh

Chương 9: Gặp nhau (hai)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Beta: Tanya Vu



Giản Dật ném bút đi xoa xoa trán, đi đến bên bàn máy tính ngồi xuống, lên trang Tấn Giang, mua chương mới nhất của <<Ám Dạ>>.

Sau khi đọc xong, ngón tay anh khẽ gõ mặt bàn, khẽ cau mày lại, tác giả truyện tranh Ngục Tự?

Bộp bộp bộp bộp: Sao có cảm giác tác giả truyện tranh Ngục Tự gì gì đó nhất định là có điều gì mờ ám.

Vạch trần đáp án: Kịch bản, chắc chắn là kịch bản, Ngục Tự không phải là Ngạn Thanh đó chứ? Hoặc không thì Ngục Tự chính là hung thủ, hoặc là Ngạn Thanh cùng một giuộc với Ngục Tự?

Merry me: Ngạn Thanh thích Tần Việt à? Mua bánh kem cho cô ấy? Bánh kem bị hạ độc rồi….

……

Một đóa hoa nhỏ: Chỉ có mỗi tui nhận ra đại đại dùng tới tác giả truyện tranh luôn rồi, đây còn không phải là Nhất Thanh sao?

Khúc thủy lưu thương: +1, tác giả đưa Nhất Thanh vào trong tiểu thuyết của mình, lại còn vào thời điểm mấu chốt, có phải là vì thầm mến Nhất Thanh lâu như vậy rồi nhưng không chiếm được cũng không được đáp lại, thành ra thẹn quá hóa giận rồi không?

20439575: đồng ý với lầu trên, có một cảm giác không lành, Nhất Thanh nằm không cũng trúng đạn.

Vương giả ồn ào: này là Tần Việt muốn phát sinh gì đó với Ngạn Thanh à?

Bộp bộp bộp bộp: lầu trên sai rồi, đọc hết mấy truyện khác của tác giả này thì hẳn là sẽ đoán được, đây không phải là tình tiết có gian tình đâu, đây là đang tung ra tuyệt chiêu, chắc là sắp đến kết cục rồi….

………..

Giản Dật suy tư trong chốc lát, lại cầm điện thoại đi ra ngoài, “Cố Hằng…..”

“Ở đây….” Sau sô pha truyền đến một âm thanh yếu ớt, “Ở đây này….”

Giản Dật đi qua, nhìn thấy người đang nằm liệt trên sô pha với vẻ mặt mệt mỏi, nhíu mày, “Muốn ngủ thì lên giường nghỉ ngơi một lát đi.”

Cố Hằng xua tay, “Xong việc sớm siêu sinh sớm, mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy ấy mà….”

“Mỗi tháng có mấy ngày như vậy, cậu cho rằng đó là dượng cả(*) à?” Một người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú bưng một tách cà phê đi đến.

(*)Từ lóng chỉ kinh nguyệt ở Trung Quốc là “dì cả”, ở đây là trêu Cố Hằng “đến ngày”

“Tề Thành, cậu mới là dượng cả đấy.” Cố Hằng ném cái gối ôm qua, đi thẳng đến lấy tách cà phê trong tay Tề Thành đi, Tề Thành trợn trừng mắt, “Cố Hằng, mụ nội cậu….”

Một bàn tay duỗi đến chộp lấy gối ôm, lạnh giọng bảo, “Hai người các cậu có thể câm miệng đi không.”

“Đù….” Cố Hằng khinh thường liếc mắt nhìn người nọ một cái, “Lão đại, em nói anh nghe, hôm nay Hứa Viễn lại mới đuổi thêm một người của nhà xuất bản đó, nghe đâu còn là một cô gái nhỏ nữa, em ở bên trong có nghe thấy, Hứa Viễn chỉ nói có hai câu, tìm ai? Nhà xuất bản? Sau đó đóng sầm cửa lại luôn, thế này thì về sau những cô gái của nhà xuất bản đó có thể liên hợp lại đá bay thằng nhãi Hứa Viễn này xa tám mét quá.”

“Vậy à? Nếu nói như cậu, vậy sau này có mấy cô gái nhỏ đến, đừng để cho Hứa Viễn mở cửa nữa, Hứa Viễn nó bị bệnh, đâu phải cậu không biết.” Tề Thành chen mồm vào.

“Ai mà quản được nó, cậu nói xem có một cô gái nhỏ đến thì tốt biết bao nhiêu, bưng trà rót nước, còn được ăn no, được ngắm đã mắt, chỉ vì thằng nhãi Hứa Viễn nó ngứa mắt, cậu nói xem có phải xu hướng giới tính của nó có vấn đề không?” Cố Hằng liếc mắt lên xuống đánh giá một hồi, sờ sờ mũi, “Bé Viễn, em nói xem không phải em thật sự….”

Cố Hằng khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ rất sợ hãi, “Tôi sợ quá đó….”

Hứa Viễn lạnh mắt nhìn cậu, “Một cô gái đến? Các anh còn làm việc, công việc vốn dĩ chỉ cần năm ngày là có thể xong, các anh làm kiểu gì nửa tháng còn chưa kịp, hai người có thể làm xong à, ít nhất cũng phải là ba người, còn đòi ngắm gái? Anh đến tiệm bán vịt(*) mà tìm, ở đó có rất nhiều cô gái đó, khẩu vị nặng hơn cũng có nữa sao anh không đi?”

(*) Giống như bên mình hay gọi gái mại d** là gà ấy.

“Mụ nội bây, Hứa Viễn, chú mày mới vịt…” Cố Hằng rú lên, bay nhanh qua vặn đầu Hứa Viễn.

Giản Dật đè lại giữa hàng chân mày, “Nếu các cậu còn dư tinh lực như vậy, tối hôm nay làm xuyên đêm đi, hoàn thành luôn bản thảo của tháng sau.” Nói xong cầm điện thoại đi về thư phòng.

Tề Thành ngẩn người, đặt tách cà phê lên bàn, cũng gia nhập chiến tranh, “Cố Hằng nhà cậu, Hứa Viễn nhà chú mày, hai đứa bây bị bệnh à….làm xuyên đêm….”

“Lão đại, lão đại ơi, anh tìm em làm gì vậy, anh còn chưa nói nữa đó…..” Bên ngoài truyền đến âm thanh kêu rên của Cố Hằng.

Giản Dật cũng không dừng bước, “Chỉ muốn xem xem cậu còn sống không?”

“Trước đó còn sống, bây giờ sắp chết rồi, à đúng rồi, lão đại ơi, thương lượng một chuyện này với em đi?” Cố Hằng giãy giụa ra khỏi bàn tay của Hứa Viễn.

Giản Dật quay đầu lại nhìn cậu, “Chuyện gì?”

“Lão đại, tháng sau anh để cho mấy nhân viên cũ trong công ty chúng ta đến làm trợ lý cho anh đi, em đây chân tay già yếu rồi, cũng đã làm trâu, làm ngựa cho anh nhiều năm, có thể để cho thế hệ mới tiếp nhận vinh quang đỏ này không…..”

Vừa nghe Cố Hằng nói xong, Hứa Viễn và Tề Thành đồng loạt im lặng cùng nhìn về phía Giản Dật, trong ánh mắt mang theo chút trông mong.

Giản Dật xoay cái điện thoại trong tay mấy vòng, lướt qua gương mặt ba người một vòng, hờ hững nói, “Tôi cảm thấy dùng ba người các cậu rất thuận tay.”

“Đánh một trận đi, ai đánh thắng thì mai về lại công ty, hai người còn lại vẫn ở lại bên cạnh tôi.” Giản Dật thờ ơ ném lại một câu.

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng bay vào, chụm lại đánh nhau tiếp.

…..

Giản Dật vừa lòng gật đầu, đóng cánh cửa thư phòng lại ngăn cách âm thanh bên ngoài kia, bọn họ quả là tinh lực tràn đầy quá.

Lấy điện thoại lên weibo, Giản Dật lướt qua weibo của mình mấy lần, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không biết nên nói gì, cuối cùng đành dựa theo thói quen trước kia của Cố Hằng, đăng một bài tuyên truyền là một bức ảnh truyện tranh Phượng Diên.

Giản Dật đăng weibo xong thì ngồi ở trên ghế thật lâu, ngắm nhìn cái điện thoại trong tay, khóe miệng cong cong lên, anh đúng là bội phục sức tưởng tượng của cô bé này, đúng là cái gì cũng có thể viết lên tiểu thuyết, nhìn cái đà này, Ngạn Thanh này, còn thêm cả nhân vật mới tác giả truyện tranh Ngục Tự, hẳn là không phải người tốt đẹp gì, nhưng tất cả hợp lại thì không phải là dựa theo hình mẫu là anh mà ra sao, có phải là anh nên cảm thấy vinh dự không?

Đối với cái kết cục mà cô sẽ an bài cho Ngạn Thanh, thật ra anh cũng rất có hứng thú.

Mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, rạng sáng một giờ, trong lúc Giản Dật vẽ tranh, đã vô số lần nhìn về phía điện thoại, trước kia khi Cố Hằng đăng weibo, trước mười giờ tối Thì Là nhất định sẽ chia sẻ, nhưng mà lần này cho đến tận rạng sáng hôm sau, bên phía cô vẫn không có động tĩnh gì, chẳng lẽ cô gái này cũng có phân thân?Lần đầu tiên đăng weibo đã thất bại kết thúc à? Giản Dật trầm mặc.



Tử Ngôn, Tiểu Ngư và Miêu Miêu thảo luận cả nửa buổi tối, dùng cách nào mới có thể vào được trong nhà Nhất Thanh, thảo luận hết cả buổi, không đưa ra được một biện pháp hữu hiệu nào cả, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thì điều kiện tiên quyết là ‘biết người’ cô đã thua xừ rồi.

Hôm sau là ngày thứ năm, hết tiết là hơn mười giờ, Tiểu Ngư đi đến Thất Nhiễm, Miêu Miêu thì đến nhà hàng Tây, Tử Ngôn quyết định đến nhà xuất bản một lát để tìm hiểu về đối phương.

Mua rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt, Tử Ngôn đến thăm nhà xuất bản truyện tranh, rốt cuộc cũng tìm hiểu được một ít sự tình.

Trước kia, những biên tập nọ không phải là không thể vào nhà Ngạn Thanh được, tuy rằng hồi đó cũng bị đối xử lạnh nhạt và có đãi ngộ không công bằng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, nhưng mà sau này có một cô gái bên bộ phận truyện tranh đến, được phái đi giục bản thảo, bên phía Nhất Thanh có mấy trợ lý nam khá trẻ lại còn đẹp trai, cô gái này vừa gặp liền rung động, thích một nam sinh nào đó trong số bọn họ, nữ sinh này lại là một người chủ động, mỗi ngày đều quấn lấy nam sinh kia, cuối cùng chọc cho người ta khó chịu, mọi người cũng bị liên lụy theo, tất cả đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa.

Sau này ban biên tập vì để phòng ngừa chuyện này tái diễn nên chỉ cho nam biên tập đi, nhưng mà nam cũng không được vào cửa nốt, sau này cũng có tình huống nữ được vào cửa, ban biên tập cuối cùng mặc kệ hết, khoai tây, củ cải, mặc kệ đẹp hay xấu, nam hay nữ đều bị cử đi thử xem, biết đâu gặp được vận may, đụng đâu đánh đó.

Tử Ngôn sửa sang lại tư liệu trong tay, tổng kết ra được một điều, thật ra thì chỉ là đang đua nhân phẩm thôi mà.

Có điều trước khi đua nhân phẩm thì vẫn nên trang điểm lại cho bản thân một chút, nếu như con gái xinh đẹp quá không dễ tiến vào cửa nhà họ, tuy rằng cô không được tính là xinh đẹp, nhưng cũng có ít mặt tiền, vẫn cần phải ‘trang điểm lại chút’.

Vì thế Tử Ngôn về ký túc xá trước, tìm một cái váy dài từ mấy năm trước ra, xõa tóc xuống, lấy cái kẹp màu đen kẹp lên đầu, lại tìm thêm một bộ kính đen, gỡ kính áp tròng đeo mắt ra, đeo kính lên.

Tử Ngôn nhìn bản thân trong gương, tự dưng rùng mình một cái, như thế này cũng xấu quá rồi, lại nghĩ có nên kiếm một cái nốt ruồi đen dán lên bên môi không, cuối cùng vẫn bỏ qua, dù sao cũng không nên quá mức, hơn nữa để vậy đi ra ngoài đường, cô thật sự không có dũng khí đó.

Làm xong cũng đã hơn giữa trưa, Tử Ngôn mang theo một thân khí phách hiên ngang, oai vệ hùng dũng cùng quyết tâm không thể thất bại, lần nữa ấn chuông cửa nhà Nhất Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.