Thị Lang Của Bá Chủ

Chương 2



Nếu như nói chủ nhân mời khách ngủ lại qua đêm đại biểu có ý muốn kết giao bằng hữu, vậy thì Hàn Tề phải thất vọng rồi.

Trên thực tế, hắn quả thật thất vọng, chính vì thế mới ngồi đây một mình chong đèn.

Sau khi giúp lấy mũi tên ra, hắn vẫn chưa kịp biết tên của ẩn sĩ trẻ tuổi sống trên núi này, chớ đừng nói gì đến kết giao bằng hữu, đã bị Tiệp Nhi dẫn đến phòng khách phía sau trúc hiên hậu viện, từ đó đến giờ, ngoại trừ hai lần đưa thức ăn đến và đi của Tiệp Nhi, hắn căn bản không còn nhìn thấy bất kì ai, nói chi chủ nhân dung nhan tuyệt sắc khiến hắn ngưng thở từ lần đầu gặp mặt kia.

Mà cái trúc hiên này, tọa lại giữa trời giá rét của Trường Bạch Sơn, quả đúng là một đại kỳ văn. Phương bắc không sinh nổi trúc, làm sao có một trúc hiên ở chỗ này? Ngoài ra, giá rét như vậy, một trúc hiên nho nhỏ há có thể ngăn lại phong sương tuyết lộ sao? Nhắc mới nhớ, từ lúc đặt chân vào nơi này, hắn chưa một lần bị cái lạnh đánh cho rùng mình lạnh gáy. Kỳ quái, quả thật rất kỳ quái.

Trường Bạch Sơn một mảnh tuyết trắng mênh mông, một con chồn tuyết, một ẩn sĩ trẻ tuổi thần bí… Tao ngộ ngày hôm nay khiến cho hắn không cảm thấy buồn ngủ một chút nào, cánh cửa sổ nửa khép phản chiếu lớp tuyết trắng lung linh, căn phòng yên tĩnh, cùng cảnh sắc tĩnh lặng bên ngoài hòa lại làm một, nhưng hắn lại không hề cảm thấy mất hứng buồn chán vì không có người nói chuyện với.

Thậm chí, hắn còn cảm thấy tinh thần phấn chấn, mà tiếng sói tru xa xa vọng về đột ngột phá tan sự yên tĩnh thúc đẩy hắn đạp cửa bước ra ngoài.

Vừa mới bước ra được một bước, đập vào mắt hắn là hình bóng luẩn quẩn trong đầu hắn suốt ngày hôm nay, ngồi một mình trên lan can của hành lang uốn khúc, một chân gác lên, nằm tựa nửa người, vạt áo trắng theo gió khẽ tung bay, chiếc bình rượu trắng đung đưa giữa hai ngón tay, cả người một sắc trắng như muốn cùng băng thiên tuyết địa nơi đây hòa thành một thể.

Bước qua khoảng sân vuông giữa đầu bên này và đầu bên kia trúc hiên, Hàn Tề không nói tiếng nào đi đến gần nam tử ấy, không đành lòng phá vỡ sự tĩnh lặng này, chỉ có thể đứng đấy hưởng thụ cảm giác rung động bởi sự tinh khiết xung quanh.

“Không ngủ được?”

Thật lâu sau đó, tĩnh lặng bị đánh vỡ bởi người vẫn mải miết ngắm trăng trước đó.

“Cũng tốt, một đêm như thế này khó có được, ánh trăng trên Trường Bạch Sơn thường bị người ta lãng quên, bởi hiếm có người không sợ lạnh mà nguyện ý ra ngoài đón gió thưởng thức. Hàn Tề, không nghĩ tới ngươi cũng là một nhã khách.”

“Nhã khách thật chẳng dám nhận, chẳng qua là không nghĩ tới ngươi có loại nhã hứng này.” Hàn Tề nói.

Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, tung lên đuôi tóc của hắn, đồng thời cũng phất qua nam tử trước mặt, mái tóc dài đen óng xõa tự do sau lưng, được ánh trăng chiếu lên vô vàn ảo giác, khiến tâm trí Hàn Tề chỉ tập trung vào mỹ cảnh duy nhất phía trước, đồng thời lo lắng chủ nhân thân thể đơn bạc này làm sao có thể chịu được gió lạnh nơi đây.

Chính vì thế không chút do dự cởi xuống áo khoác của mình, vòng một vòng lớn trên không trung rồi hạ xuống vai cái người như hòa làm một với tuyết trắng kia. “Ngươi ─”

“Người đang bị thương rất dễ nhiễm phong hàn.” Hàn Tề vừa nói vừa chuyển thân đến chỗ đầu gió, không nói không rằng xem như vì y mà chắn lại cơn gió thấu xương.

“Ngươi không sợ lạnh à?” Giọng nói lạnh nhạt như cũ nhưng lần này có chút thăm hỏi.

Hàn Tề lắc đầu đáp. “Nội công điều tức có thể chống lại ngoại hàn.”

“Ngươi thật là kỳ quái đó Hàn Tề.” Dẫu là đêm đông giá rét nhưng không có chút tái nhợt nào, đôi môi vẫn đỏ tươi khẽ mỉm cười, đôi mắt nhiếp hồn đoạt phách hướng về phía Hàn Tề. “Ta và ngươi vốn không quen biết, nhưng ngươi cũng không keo kiệt quan tâm.”

“Thương thế của ngươi là do ta mà có, bảo ta không quan tâm làm sao được, huống chi ta còn muốn kết giao bằng hữu với ngươi.” Hàn Tề dứt khoát nói.

“Bằng hữu?”

Thật là một danh xưng quá xa xôi rồi. Trong suốt cuộc đời của y, người có thể nói ra hai chữ này liệu có ai? Một hớp rượu ngon vào miệng, nam tử thản nhiên mỉm cười.

“Khuyên ngươi hãy từ bỏ ý niệm này đi, ta không nghĩ sẽ kết giao bằng hữu với ngươi.”

“Nếu đã như vậy, ánh mắt của ngươi sẽ không ẩn chứa đau thương và cô độc sâu sắc như vậy.” Vốn không muốn nói nhưng lại nhịn không được thốt ra, gặp phải vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn chút thương tổn của y, Hàn Tề bỗng hối hận hành động tùy tiện của mình.

“Cô độc ư…”

Có lẽ là có thật, nếu không y sẽ chẳng để cho một người phàm tục bước vào trong trúc cư, không phải sao? Một Tiệp Nhi nhỏ bé dẫu sao cũng không tiêu giải được nỗi cô tịch trong tâm y…

“Ngươi─” Lời muốn nói cuối cùng vẫn ngừng lại, Hàn Tề thật không biết mình nên xin lỗi hay nên đào sâu phát hiện mình nhìn thấy ngay từ lần đầu tiên. Thôi thì im lặng là vàng.

“Uống rượu không?” Bình bạch ngọc cùng cánh tay trắng nõn y như vậy đồng thời xuất hiện trước mắt.

Hàn Tề sảng khoái nhận lấy, ngẩng đầu uống một hớp.

“Không sợ có độc?”

Thật là một người kỳ quái, dù không phòng bị gì, nhưng uống ngay một hớp lớn như vậy, thật sự không cho là y có ác tâm gì à?

“Không hề nghĩ tới.” Hàn Tề thành thật nói, sau đó thẹn cười một tiếng. “Nếu ngay cả trên Trường Bạch Sơn mà cũng có cừu gia thì chỉ có thể trách Hàn Tề ta làm người quá thất bại, chốn thâm sơn dã lĩnh cùng có thể kiếm được cừu gia.”

Tiếng cười khẽ vạch qua bầu trời đêm, giống như một lưỡi dao sắc bén mạnh mẽ xẻ dọc bầu trời, lại hệt như phong linh, sắc sảo dễ nghe, khiến người ưa thích.

Hàn Tề hoa mắt, dưới bầu trời đêm, người trước mắt như muốn hòa cùng ánh trắng, tan biến không dấu tích.

Ảo giác ấy khiến hắn sợ hãi đến mức vội vã nắm lấy cánh tay đối phương.

“Hàn Tề?” Không hề bị hành động đột ngột làm giật mình, nam tử vẫn lộ ra biểu tình lạnh nhạt như cũ, chỉ là có thêm chút nghi vấn.

“Ta… chợt có cảm giác ngươi sẽ biến mất ngay tại đây.” Lúng ta lúng túng mở miệng, Hàn Tề ngạc nhiên với những cảm giác mình dành cho nam tử không quen trước mặt.

“Ngươi làm ta đau.”

“A, thất lễ.” Hàn Tê buông tay, lui về sau vài bước nhưng không bỏ đi, chỉ là xoay người đưa lưng về phía y, sợ lại lần nữa đột ngột làm cái gì không hay.

Dù sao đối phương cũng không coi hắn là bạn, thậm chí còn tỏ ý xa cách ngàn trùng, thân cận thêm nữa cũng chỉ thể hiện sự thất lễ của bản thân.

“Hàn Tề.” Nam tử lên tiếng gọi.

Hắn không quay đầu, chỉ lên tiếng đáp lại.

“Ngươi sau này cứ gọi ta Diệp Hoa là được, giống như ta gọi ngươi là Hàn Tề vậy.”

Hàn Tề ngạc nhiên, sau đó vui mừng quay người lại, đập vào mắt hắn là gương mặt đẹp tựa thiên nhân cùng nụ cười nhẹ nhàng mà sâu lắng, khiến trăng sao trên trời nhạt đi rất nhiều. Nhưng hắn thật sự không chú tâm nhiều đến việc đó.

Hắn chỉ biết là, hắn tại Trường Bạch Sơn này, mới kết giao thêm một người bạn. Người đó có tên là Diệp Hoa.

***

Vốn tưởng đến sáng là có thể đuổi đi cái kẻ ăn bám kia, trả lại sự yên tĩnh như trước, Tiệp Nhi vui vẻ tìm đến chủ nhân để rồi đổi lại một mệnh lệnh khiến nàng xụ ngay mặt xuống, dỗi đùng đùng quay đi quét dọn đình viện, xem nó như chỗ trút nỗi niềm.

“Công tử làm vậy là sao chứ? Vốn người rất ghét có kẻ lên núi quấy rầy sự thanh tĩnh, thế nào rồi lại đổi tính như vậy. Tên Hàn Tề ấy có bảnh lĩnh gì khiến công tử cho phép lưu lại chứ? Thiệt tình, không dưng lại tăng thêm phiền toái cho mình, ghét ghét ghét chết mà!” Vừa lầm bầm nàng vừa cầm gầu xúc tuyết chọc, chọc, chọc, cho thỏa cơn tức trong lòng.

“Thật là một đại phiền toán, có đúng không?”

“Chứ còn gì nữa! Không những khiến công tử bị thương, lại còn cường thế đòi ở lại, không thèm nói lý. Công tử nhà ta…” Tiệp Nhi đột nhiên im lặng.

Quái, trên núi này còn có người khác nói chuyện với nàng ư? Tỉnh hồn một cái. “Này, mắc chi đi không tiếng động nào thế? Tính hù chết ta à?” Dẫu có bị bắt tại trận đang nói xấu người khác, Tiệp Nhi cũng coi như trấn định, một tay chống gầu một tay chống nạnh, rất có khí thể.

“Ngươi rất ghét ta?”

“Còn phải hỏi?!” Tiệp Nhi thẳng thắn trả lời.

Gương mặt viết rõ hai chữ chán ghét, nàng mắng thẳng mặt Hàn Tề. “Làm bị thương công tử nhà ta, còn mặt dầy ở lại đây, hết lần này tới lần khác đuổi cũng không đi! Thật kỳ quái, tại sao công tử vẫn còn lưu ngươi lại. Làm khách ư?”

“Y không có ý đuổi ta.”

“Đó là do công tử có tấm lòng nhân hậu, không so đo với ngươi mà thôi.” Hừ, chút ý thức tự giác cũng không có, còn muốn dính vào công tử!? Biến biến biến biến biến!

“Ta cảnh cáo ngươi nha, Hàn Tề. Không được phép tiếp cận công tử nhà ta. Người không phải một kẻ phàm tục như ngươi có thể chạm vào. Tốt hơn là biến sớm đi, tránh cho ta phải đích thân ra tay.”

“Ngươi không hi vọng ta và Diệp Hoa kết thân với nhau?”

Hàn Tề cảm thấy nghi hoặc, lời cảnh cáo đưa ra không chỉ một lần, dẫu có là trung bộc thì cũng có mức độ giới hạn thôi chứ. Tiệp Nhi rõ ràng luôn nghe lệnh của Diệp Hoa mà làm việc, ấy thế nhưng vẫn chống lại mong muốn của chủ tử mà ba lần bảy lượt nghĩ hết biện pháp đuổi hắn mau rời khỏi. “Tại sao?”

“Bởi vì ─” Tiệp Nhi ngưng bặt, nhanh chóng chuyển đề tài. “Vớ vấn, có lý nào khách lại hỏi chủ vì sao đuổi người?! Chủ tử chẳng qua chỉ cho phép ngươi gọi tên của mình mà thôi. Thế mà ngươi lấy đó để tự cho là người nguyện ý kết giao bằng hữu với ngươi à? Hừ! Đều chỉ là một phía tình nguyện.”

Công tử là người tốt, đối với hoa cỏ chim muôn trong núi đều đối xử như nhau. Cái tên Hàn Tề này cùng lắm thì coi như một dã thú đột ngột xuất hiện trong núi đi.

“Thân là đồng bộc, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chẳng lẽ ngươi không phân rõ được?” Hàn Tề tức giận hạ thấp giọng, toát ra khí thể của một đương gia, nhưng rồi khí thế đó lại như đập trúng bia đá hóa thành hư vô.

Bởi nguyên nhân hắn tức giận chính vì Tiệp Nhi nói trúng chuyện hắn để ý nhất mà cũng cố kỵ nhất.

Mặc dù có thể gọi nhau bằng tên, nhưng đêm qua Diệp Hoa từ đầu đến cuối chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt như lần đầu gặp gỡ, dẫu hắn có cố đến gần tới mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ được đáp lại bằng sự lạnh nhạt; cứ như thể mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng, cộng ẩm dưới trăng đàm cổ kim, không khác chi một giấc mộng hoàng lương.

Hừ! Nghĩ tức giận thì được à? Tiệp Nhi chẳng phải kẻ để cho mình bị người khác xoay vòng vòng, toàn bộ tâm trí nàng đều đặt trên người chủ nhân, kẻ nào cũng không được động vào. “Ta chỉ biết công tử nhà ta trước giờ không thích người khác quấy rầy, ẩn cư trên núi chính vì ngăn cách với đời. Nhìn ngươi đi, hở một tý là tìm công tử ngay, ngươi bảo làm sao người có thể thanh tĩnh, có thể ngăn cách với đời!”

“Ngươi ─”

Trong lòng biết rõ Tiệp Nhi chẳng qua là giận cá chém thớt, thế nên Hàn Tề cũng không nói gì, mãi sau mới hỏi. “Diệp Hoa hiện đang ở đâu?”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Tiệp Nhi tiếp tục nổi nóng.

“Hừ, vất vả lắm công tử mới có thể có được sự thanh tĩnh như vậy, ta làm sao có thể để ngươi phá hỏng nó? Biến về nơi của mình đi, đừng để chính miệng công tử nói tiễn khách, đến lúc đó thì khó coi lắm.”

“Lưu hay không lưu ta làm khách chỉ có thể là ý của Diệp Hoa, ngươi không có quyền xen vào.”

“Cái đồ cường đạo!”

Hàn Tề quyết tâm không ăn thua đủ với nàng làm gì, xoay người đi về phía chuồng ngựa chỗ Hắc Vân.

Được thôi, không nói ta tự tìm.

***

Anh mặt trời không mây che phủ tỏa ra hơi ấm áp khắp mặt đất, nhưng ở trên Trường Bạch Sơn này, dẫu mặt trời có chiếu chói trang đến mức nào đi chăng nữa cũng chẳng thể tan được một giọt tuyết nào. Bầu trời trong xanh chung quy cũng chỉ là một loại tô điểm, không chút ảnh hưởng nào tới băng thiên tuyết địa nơi đây.

Bao phủ mảnh đất tuyết trắng này là lớp rừng thông lá kim nhọn hoắt, một chút ảnh hưởng cũng không có, vẫn vươn những chồi non xanh biếc bướng bỉnh chống lại trời đông giá rét, đơn giản như muốn dùng sắc xanh của mình tô điểm phần nào cánh đồng một màu trắng tinh tuyền.

Thân ảnh đơn bạc ngồi bên cạnh một mầm nhỏ, đôi mắt rũ xuống không rõ điểm nhìn, bề ngoài như thể đang chuyên chú nhìn nó, kỳ thực lại chẳng có gì.

Thật lâu, một lớp khói thoát ra.

Tại sao lại bận tâm? Diệp Hoa thở dài tự thương hại mình.

Bởi hắn đã nhìn ra cô độc và đau thương trong tim nên mới nói ra cái tên đã lâu không dùng? Ẩn cư tại nơi này chẳng phải để tìm kiếm cự thanh bình, không náo với đời sao? Tội gì lại để mình vướng vào?

Cầm bình rượu trước giờ không rời người uống một hớp, hương hoa quế lan ra một cách dịu dàng, nhưng vẫn không thể xua tan được sự nghẹn ngào nơi lồng lực.

Con tim tuyệt trần vô niệm bao năm tựa hồ như vì sự xuất hiện của Hàn Tề mà rung động bốn phía, cũng vì thế mà khiến cho y một lần nữa trải qua cảm giác cay đắng.

Ấm áp Hàn Tề mang đến tuyệt không thể chạm vào. Diệp Hoa tự nhủ trong lòng như vậy. Trường Bạch Sơn tuyết đọng băng sương mới là nơi y thuộc về, là nơi y nên ở.

Hôm nay bảo Tiệp Nhi dẫn hắn xuống núi thôi. Y thầm nghĩ, càng ngăn cấm bản thân thừa nhận hôm qua cùng Hàn Tề cộng ẩm dưới trăng quả thực mang cho y vui vẻ, còn có ôn nhu khi Hàn Tề thay y chắn gió cả đêm.

Đôi môi đỏ mọng in dấu răng nhàn nhạt, tỉnh hồn từ cơn đau, Diệp Hoa nhớ ra mục đích tới đây.

Bàn tay khẽ chạm vào mầm non, tiếng thì thầm khẽ phát từ đôi môi dịu dàng.

Chậm rãi, ánh sáng trắng nhu hòa hiện ra từ bàn tay y, bao phủ mầm non, từ gần tới xa, dần dần thay đổi, cuối cùng đem mầm nhỏ ấy hoàn toàn bao phủ.

Khi ánh sáng tản đi, mầm non ban đầu giờ đã kết nụ, chẳng mấy chốc, những nụ hoa đó nở bừng màu đỏ rực, giữa sắc trắng bạt ngàn nơi đây, tô điểm duy nhất.

Diệp Hoa dè dặt hái xuống một bông, đứng dậy quay đầu trở về, trước khi bản thân kịp hối hận nhanh chóng đưa Hàn Tề tránh thật xa thế giới băng tuyết này, trả lại cho y một mảnh thanh tĩnh như xưa.

Mới xoay người lại, một con ngựa với bộ lông sâu và đen như màn đêm, vừa cao lại vừa tráng đang sừng sững đứng cách y không xa, trên lưng nó mang một người nam nhân với đôi mắt đen đang nhìn thẳng vào y.

Khi nhìn thấy bông hoa đỏ rực trong tay y, Diệp Hoa chân chân thiết thiết nhìn thấy được kinh ngạc cùng khó tin trong mắt Hàn Tề.

Kinh ngạc như vậy, khó tin như vậy, thật sâu thật sâu làm tổn thương y, bàn tay cầm hoa vô thức siết chặt. Dịch hoa đỏ rực lan ra ướt tấm vạt áo trắng, chợt nhìn lại tựa như máu từ tâm thấm ra, nhất là đôi môi đỏ mọng vì nỗi đau khó có thể chịu đựng mà bị cắn đến trắng bệch, càng khiến cho người nhìn thấy phải giật mình.

“Ngươi…” Qua loa chọn đại một phương để tìm, Hàn Tề không hề nghĩ rằng mình lại có thể tìm thấy y nhanh như vậy, càng không ngờ lúc tìm thấy lại nhìn thấy…

Lời nói bị hắn giễu cợt là vô căn cứ kia một lần nữa hiện lại trong đầu ─ Có điều, mãi vẫn không thấy tăm hơi con chồn tuyết kia đâu. Chẳng lẽ thật đúng như lời vị lão bá kia nói trước khi lên núi, hồ tinh trên núi này đã giúp nó một tay?

Đồng thời, những điều Tiệp Nhi vừa hung hăng nói ra càng làm cho Hàn Tề thót dạ, hô hấp khó khăn.

Không được phép tiếp cận công tử nhà ta. Người không phải một kẻ phàm tục như ngươi có thể chạm vào…

“Diệp Hoa.”

Hàn Tề xuống ngựa, đi về phía y, biểu tình nghi hoặc lại đầy quyết tâm phải lấy được câu trả lời. Dừng trước mặt y khoảng mười bước chân, hắn kiên nhẫn tìm câu trả lời cho mình. “Ngươi là tiên hay là ─”

“Yêu.” Cúi đầu nhìn vạt áo đỏ thẫm hồi lâu, khi nghe câu hỏi của hăn, Diệp Hoa mới lên tiếng cắt ngang. “Như ngươi thấy đấy, ta là yêu. Chí ít, đó là thứ mà những thôn dân dưới chân núi dùng để gọi ta.” Mỗi lần y dùng cách giống vậy để cứu chữa tính mạng cho họ, ngoài tiếng gọi đầy khinh miệt ấy, thứ y nhận lại cũng chỉ là những khuôn mặt tràn đầy sợ hãi của thôn dân.

Một lần, hai lần, ba lần… lâu đến mức, y cũng tin rồi.

“Hồ ly tinh?” Một chữ ‘yêu’ làm sao có thể tính là câu trả lời, thứ hắn muốn biết, không chỉ những thứ này. “Ngươi thật sự là hồ tiên mà thôn dân dưới núi đã nói?”

“Ngươi nói thử xem.”

Sóng mắt lưu chuyển giữa đau thương ngay cả tự thân cũng không biết, đôi môi không huyết sắc cong lên thành một nụ cười thảm đạm, thứ Diệp Hoa tin mình đã lãng quên.

Ở lại nơi thâm sơn quá lâu, lâu đến mức y đã quên mình có những biểu cảm gì, mà hàng ngày đối mặt ngoài Tiệp Nhi ra cũng chỉ có u thảo trong rừng, thú vật trong núi, có thể nói cho y biết biểu cảm có hàm nghĩa gì không?

Mà tại ngay thời điểm đó, biểu cảm từ lâu đã lãng quên của y trong mắt Hàn Tề có bao nhiêu chua xót và trống rỗng, khiến người ta hoảng sợ, không biết nên làm gì cho phải.

Hoảng hốt này khiến hắn không cách nào lơ đi thành tâm trong lòng, dẫu có xảy ra chuyện như này, hắn vẫn mong trở thành bằng hữu của y.

“Diệp Hoa, ta là bằng hữu của ngươi, còn có gì không thể nói ư?”

“Bằng hữu?” Diệp Hoa lộ ra vẻ nghi hoặc đầy châm chọc, nhàn nhạt, không hận ý, hoàn toàn chỉ đơn thuần giễu cợt. “Tới tận bây giờ, ngươi vẫn coi ta là bằng hữu?”

“Đừng như vậy ─” Hàn Tề bước lại gần y.

“Không được tới đây!” Diệp Hoa quát lên, giọng nói lạnh nhạt khi xưa giờ chứa đầy kích động, cơ thể nhỏ bé lui dần về sau. “Xuống núi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi.”

“Và cả ngươi nữa?”

Tại sao khi nói xong những lời ấy, vẻ mặt của y lại như vậy? Nếu y thực sự vô tình, hắn sẽ lập tức xuống núi, từ nay về sau sẽ không đặt chân lên Trường Bạch Sơn nửa bước.

Cũng bởi vì dung nhan mỹ lệ trước mặt chứa đầy không phải vô tình giễu cợt mà là yếu ớt vô trợ cùng cô tịch, mới có thể để cho hắn không cách nào đưa lưng rời đi, rất sợ như vậy sẽ làm bị thương thêm trái tim vốn đã chất chồng vô vàn tổn thương.

Những lời hắn nói khiến Diệp Hoa sững sờ, lớp mặt nạ dựng lên bởi sự kiên cường gắng gượng cuối cùng cũng bị nứt ra.

“Diệp Hoa?”

“Ta…” Y không tự chủ lui về sau mấy bước, ra sức lắc đầu liên tục, cự tuyệt nguồn ấm áp trước mặt.

Hắn e là không hề nhận ra đâu. Không nhận ra mình có quá nhiều ấm áp, quá nhiều nhiệt tình, đủ để làm tan rã bất kỳ lớp băng nào ─ dẫu nó có được tạo nên bởi ngàn năm lạnh giá, sự ấm áp ấy đủ để thay đổi hết thảy.

Mới ngắn ngủi một đêm, mình đã giao động, đấy là sự thật, muốn đến gần hắn, chạm vào sự ấm áp ấy, tâm tư này chính là bằng chứng.

“Đừng lui nữa.” Sợ y sơ ý mà té ngã, Hàn Tề ngừng bước, lời nói quan tâm bật khỏi miệng. “Coi chừng phía sau.”

Tựa hồ như muốn đối nghịch với sự quan tâm của hắn, ngay lúc lời nói thốt lên, Diệp Hoa vì lỡ chân đạp phải một tảng đá mà cả người ngã ngửa về sau.

“Diệp Hoa!”

Đạp một bước dài, vận nội lực thi triển khinh công cấp kỳ Hàn Tề mới có thể may mắn giành lại y khỏi băng tuyết phía sau, cánh dài mạnh mẽ đem y ôm vào trong ngực, coi như tránh được một kiếp nạn.

Diệp Hoa tựa hồ bị dọa sợ, đôi tay siết thật chặt lấy áo hắn, sắc mặt tái nhợt, liên đới hô hấp cũng theo đó dồn dập.

“Không sao chứ?”

Hàn Tề đỡ y, đến khi xác định y có thể tự đứng được mới buông tay, nhưng vẫn giữ tay mình gần bên y, tùy thời mà giúp đỡ.

“Không nên đối tốt với ta như vậy…” Giọng nói của Diệp Hoa yếu ớt như ngọn nến tàn trước gió, nhưng đôi tay lại phản bội lại tâm tư chủ, nắm thật chặt cánh tay hai bên người mình, chỉ sợ buông lỏng dù chỉ chút thôi, người cũng theo đó ngã xuống mặt tuyết.

Sợ té ngã, nên mới nắm chặt không thả, giống như người chết chìm tìm thấy được khúc gỗ trôi, bám lấy không buông.

Nhưng… y không thể!

Âm thanh cảnh cáo vang lên, một lần rồi lại một lần, vọng về trong lòng y, cuối cùng cũng để cho y có đủ dũng khí đưa tay đẩy ra khỏi nguồn ấm áp này; hành động đột ngột nay khiến Hàn Tề mất trọng tâm, chao đảo thân hình, chừa ra khe hở để y thoát khỏi.

“Diệp Hoa!”

Mới gọi được tên y thôi, thân ảnh của Diệp Hoa biến mất trong tích tắc với một tốc độ mà dù hắn có dùng tận nội lực sử xuất khinh công cũng chưa chắc có thể đuổi kịp.

Chuyện này là sao chứ? Hàn Tề không thể nào hiểu nổi.

Rõ ràng cố ý cùng hắn kết giao bằng hữu, tại sao qua một đêm thôi đã cách xa ngàn dặm?

Siết chặt hai nắm tay, Hàn Tề thề phải tìm ra bằng được câu trả lời!

Gọi ngựa của mình lại, Hàn Tề nhanh chóng chạy theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.