Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 13



Chương 13: Đông tuyết hàn mai

Mỗi lần phạm sai lầm, nàng dường như đều bị hắn “xách” như vậy trở về.

Nhớ rõ lần đầu tiên bị Liên Thập Cửu xách về, là lúc hai người mới vừa quen biết nhau không lâu.

Cũng là một ngày rét đậm như vậy, nàng giúp ca ca “chiêm tinh”,vừa làm xong hết việc trong tay, đã bị đồng liêu lôi kéo đi uống thượng.

Khi đó nàng, vẫn là một cô nương chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Không biết xã giao qua loa lấy lệ trên quan trường: Ninh đại nhân sao mất hứng như vậy, nói được vài câu nhàn thoại thì đã bị kéo đi.

Giống như lọt vào trong sương mù mà đi theo.

Quán rượu Nhạc Phong lâu, nàng nhớ rõ ràng nhất, bởi vì trên lầu, nàng nôn lên người Phó giám chính Vương Viên Thanh, vẻ mặt chưa tiêu hóa xong chân gà.

Người này là nhi tử của Tư vụ Lễ Bộ Vương Trảm, từ nhỏ đã lười học.


Nói là công tử thế gia, chức quan của lão tử (cha) lại quá thấp. Nói là dòng dõi thư hương, lại không chăm chỉ hiếu học.

Ngay cả chức quan Phó giám chính, cũng là do Vương Trảm dùng quan hệ để mua.

“Khuôn mặt nhỏ nhắn này của Ninh đại nhân, thật ra thanh tú như cô nương gia, mềm mềm mịn mịn.”

Lúc ấy hắn đánh cái nấc rượu, lắc lắc chén rượu trong tay nhìn Ninh Sơ Nhị.

Ninh Sơ Nhất nam sinh nữ tướng, mọi người ở Khâm Thiên Giám đều biết, thỉnh thoảng cũng bởi vì việc này mà bị trêu chọc vài câu.

Vương Viên Thanh này có chút sở thích đặc biệt, ỷ vào say rượu mà có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Bản quan nghe nói ngươi thích đồ cổ bằng ngọc? Trong nhà ta lại có không ít, nếu ngươi không chê, có muốn cùng ta trở về giám định và thưởng thức một phen?”


Ninh gia Tiểu Nhị tuy không thông tuệ, nhưng cũng thấy không đúng, lập tức cự tuyệt nói.

“Hảo ý của đại nhân hạ quan xin nhận, ngày khác có thời gian, ta nhất định sẽ đến thăm. Chỉ là hiện nay đã muộn, hạ quan xin đi về trước.”

Nàng đứng lên chào từ biệt, nhưng lại bị hắn kéo tay áo.

“Ngày khác là ngày nào? Ninh đại nhân đây là muốn qua loa lấy lệ với bản quan? Nếu đã tới, không có đạo lý nói đi là đi.”

Trên bàn tiệc này, Vương Viên Thanh có chức quan lớn nhất.

Mấy đồng liêu bên cạnh thấy vậy, mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng không dám mở miệng khuyên bảo.

“Đại nhân, tửu lượng của hạ quan thật sự không tốt.”

Ninh Sơ Nhị cực lực chối từ, hắn lại nhất quyết không buông tha.

“Tửu lượng đều là luyện mà thành, uống thêm vài chén là được.”

Nói xong còn rót rượu cho nàng.


Ninh Sơ Nhị vốn đã uống đến choáng váng, hơn nữa trên người Vương Viên Thanh cũng không biết huân hương gì, vô cùng sặc người, bụng hạ quay cuồng liền muốn nôn.

Bởi vì bị hắn lôi kéo, càng khó nhịn, trực tiếp phun đầy lên mặt hắn.

Bởi vì Ninh Sơ Nhị đứng, Vương Viên Thanh ngồi, cho nên này trận phun này phảng phất giống như mưa to tầm tã, đầy cả đầu cả mặt.

Ninh Sơ Nhị thoải mái, Vương Viên Thanh đần ra, ngay cả những người đang say rượu cũng tỉnh hơn một nửa.

“Đồ khốn khiếp!!”

Vương Viên Thanh giận dữ chỉ vào mặt Ninh Sơ Nhị.

“Ngươi cư nhiên dám phun thứ dơ bẩn như thế vào mặt bản quan! Thật, thật sự là!! Còn không cút lại đây lau mặt cho bản quan!!”

Ninh Sơ Nhị khi còn niên thiếu, tính tình có chút thẳng thắn. Mắt thấy bãi nôn trên đầu đối phương, trực tiếp nói.
“Đại nhân có lau cũng vô dụng, vẫn hôi lắm.

Nhanh chóng về nhà tắm gội mới là đúng.

Vương Viên Thanh đương nhiên cũng biết thứ này không thể lau sạch, chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi trước rất nhiều người như vậy. Không nghĩ đến Ninh Sơ Nhị thật ra là kẻ không biết điều, cứ như vậy đứng ở cách đó không xa nghiêng đầu, còn nâng ống tay áo che mũi, bộ dáng ghét bỏ ghê tởm.

Hắn đã bao giờ phải chịu nhục nhã như này, lập tức gọi nô tài tới kéo nàng.

“Bảo ngươi lau thì ngươi lau, phí lời nói cái gì!”

Chính vào ngay lúc này, Liên Thập Cửu xuất hiện.

Một thân trường bào màu xanh biếc hoa văn mây trắng, ống tay áo rất rộng, bên hông thắt đai ngọc, đường viền thêu trên cổ áo cực kỳ tinh xảo. Một đám công tử thế gia đi theo phía sau hắn, mới vừa từ trên lầu xuống đã có tôi tớ đặt lò sưởi vào trong tay hắn.
Liên Tiểu Gia hiển nhiên là vừa dùng bữa xong, bỗng nhiên thấy tình cảnh ở đại đường này cũng cảm thấy mới mẻ. Tầm mắt vừa chuyển, đúng lúc nhìn thấy Ninh Sơ Nhị.

“Tìm ngươi mấy ngày nay, ngươi ngược lại tâm tình rất tốt, chạy đến uống rượu với người khác.”

Hắn thản nhiên khoác tay lên vai Ninh Sơ Nhị, trên người cũng phiếm mùi rượu, nhưng lại không khiến cho người khác khó chịu.

Sơ Nhị nói: “Ồ, vậy hiện tại ngươi còn tìm ta không? Ta có thời gian.”

Thật là một người rất thức thời.

Liên Thập Cửu cười khẽ, lồng ngực hơi hơi chấn động lướt qua bên tai Ninh Sơ Nhị.

“Vậy đi thôi.”

Hắn thật sự kéo nàng ra ngoài cửa.

Vương Viên Thanh thấy thế, cả khuôn mặt đen lại, bang một tiếng, gạt hết chén rượu trong tầm tay.

“Ta xem hôm nay ai dám đi?! Thật sự coi lão tử ăn chay hay sao?”
Liên Thập Cửu cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng phân phó.

“Giúp ta chiêu đãi Vương đại nhân.”

Sau lưng là tiếng bàn bị xốc lên đổ xuống đất.

Ninh Sơ Nhị nghe thấy tiếng Vương Viên Thanh kêu cha gọi mẹ, cùng với tiếng tay đấm chân đá.

Nàng không quay đầu lại, chỉ ấp úng đi theo bên cạnh Liên Thập Cửu, thở cũng không dám thở mạnh.

Ninh Sơ Nhị sợ Liên Thập Cửu, cũng không biết tại sao.

Đích trưởng tử Hộ Bộ thượng thư, Hộ Bộ thị lang Liên đại nhân, đây là tất cả những gì nàng biết về hắn.

Quan viên trong triều thường nói hắn ôn nhuận, khi nói chuyện lại luôn cẩn trọng.

Đường muối Lưỡng Quảng, song bạc Hồng Lâu, nếu Liên Thập Cửu là người lương thiện, Bồ Tát cũng phải cười.

Hai người không ngồi xe ngựa, một đường đón tuyết đi trên đường lớn.

“... Lần này, đa tạ Liên đại nhân giải vây, hạ quan vô cùng cảm kích.”
Lúc đến gần Ninh phủ, Ninh Sơ Nhị nói như thế.

Liên Tiểu Gia có quan hệ rất tốt với ca ca nàng, thỉnh thoảng cũng đến Quan tinh đài nói chuyện phiếm vài câu. Ninh Sơ Nhị cũng chỉ nghĩ hắn coi mình là Sơ Nhất, cho nên cũng tận lực xem hành vi vừa rồi hắn ôm nàng bả vai nàng là đương nhiên.

Liên Thập Cửu nghiêng người dựa vào cây mận, lười biếng đáp lại nàng một nụ cười, lại hỏi câu không đàng hoàng.

“Ngươi có lạnh hay không?”

Ninh Sơ Nhị không biết hắn tại sao lại hỏi vấn đề này, thành thật lắc đầu.

“Không lạnh.”

Lò sưởi của hắn còn ở trong tay nàng, trên người còn khoác áo choàng của hắn.

“Vậy che cho ta.”

Hắn đột nhiên vươn đôi tay ôm lấy mặt nàng.

Dọa nàng ngẩn ra, cũng quên cả giãy giụa.

Đúng lúc hoa mận vừa nở, mấy cánh hoa bay trong gió rơi xuống bên chân hai người.
Nàng nghe thấy hắn cười như không cười nói.

“Sơ Nhị, nàng mặt đỏ cái gì?”

Hóa ra, hắn đã sớm biết.

Khi xe ngựa dừng ở cửa Liên phủ, Ninh Sơ Nhị còn đang ngẩn người. Thẳng đến lúc thân mình bay lên, bị hắn ôm vào trong phủ, mới nhận ra trạng thái của mình lúc này như thế nào.

Cách mái tóc dài, nàng thấy rất nhiều ánh mắt kinh ngạc. Lá bùa màu vàng trước mắt tựa như một lá cờ nhỏ đón gió bay phấp phới, làm rối tung tầm mắt của nhiều người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.