Chương 32: Từ phụ ra con hư
Liên Thập Cửu nghĩ, người nhi tử mình lúc này không muốn nhìn thấy nất, hẳn là Ninh Sơ Nhị.
Bởi vì khi hắn thấy làn váy màu lam kia, thì đã khóc to.
Cái tay nhỏ bụ bẫm vẫn đang duỗi tay về phía trước, nhưng lập tức lại chỉ vào hướng Ninh Sơ Nhị.
“Xấu xa!! Ô ô ô... Không muốn thấy mẫu thân.”
Liên Tiểu Thú thật sự rất ít khi không “phong độ” như vậy, ít nhất từ khi hắn bắt đầu có nhận thức, đứa nhỏ này vẫn luôn lễ nghi tốt nhất.
Ninh Sơ Nhị đương nhiên cũng cảm giác được Phì Phì đang phẫn nộ tột đỉnh.
Ai đã chứng kiến hài tử khóc, đều biết rằng đó không chỉ là một loại cảm xúc phát tiết, bởi vì trong mắt bọn họ, thật sự mang theo một loại đau thương hủy thiên diệt địa.
“Mẫu thân không phải không cho con ăn, mà hiện tại hàm răng của con không thể ăn đồ ngọt.”
Đối mặt lời tận tình khuyên bảo của Sơ Nhị, Tiểu Thú rõ ràng kháng cự.
“Vì sao người lại muốn như vậy? Chỉ là một khối nho nhỏ, người vì sao không cho con ăn. Cha đã nói, ăn đường sẽ không đau răng, mẫu thân vì sao còn muốn cản!”
Nói đến đây, Ninh Sơ Nhị thật sự không thể không trừng Liên Thập Cửu.
Ăn đường sẽ không đau răng!!
“Chàng không định nói câu nào sao?”
Nói cái gì?
Liên Tiểu Gia liếc mắt nhìn nàng một cái, đầu dựa vào ghế mềm, đặt đồ chơi trong tay lên bàn.
Hắn vốn dĩ chính là muốn cho.
Hơn nữa nhiều thế hệ Liên gia bọn họ dạy dỗ hài tử đều theo phương thức, ăn ngon, mặc đẹp, lấy lòng.
Ninh Sơ Nhị vừa thấy cái đức hạnh thối kia của Liên Thập Cửu, khoé mắt co rút.
Có người cha nào như vậy sao?
Tính tình của Liên Tiểu Thú, hoàn toàn giống hắn.
Liên Tiểu Thú nói.
“Nương, người hung dữ như thế, lại còn giáo huấn cha, chúng ta về sau không chơi với người nữa.”
Ninh Sơ Nhị nhàn nhạt trả lời.
“Không chơi thì không chơi, dù sao con cũng không thể ăn kẹo.”
Khi nói chuyện cũng bưng đĩa kẹo đường sữa bò đi ra ngoài.
Liên Tiểu Thú chớp đôi mắt giống như quả nho, lập tức tràn đầy nước mắt.
Nương hắn hiện tại không còn quan tâm hắn có muốn chơi với nàng hay không!!! Hắn cũng không cần nàng để ý! Cái chân ngắn bước mấy bước liền gục xuống đất, ôm đùi Ninh Sơ Nhị khóc ròng nói.
“Kẹo a, không được mang kẹo đi, con chán ghét người!! Con muốn cáo trạng với nãi nãi.”
Ninh Sơ Nhị có chút dở khóc dở cười.
Tiểu gia hỏa cơ linh, lúc này còn không quên mang bà bà nàng ra “hù dọa” nàng.
Nhưng vui đùa là vui đùa, lúc này nếu không xị mặt xuống, sự kiên trì trước đó trở thành vô ích.
“Con đi tìm đi, cũng xem ta không cho con ăn kẹo là đúng hay sai.”
Ăn kẹo đương nhiên là không đúng.
Điểm này Liên Tiểu Thú rất hiểu rõ, hắn cũng không muốn trở thành một hài tử hồ đồ. Chỉ là ngày thường được nuông chiều, đột nhiên bị người khác giáo huấn như vậy, cho dù là mẹ ruột, hắn cũng cảm thấy thật mất mặt.
Có đôi khi, tự tôn của tiểu hài tử thật sự kỳ quái đến kỳ lạ.
Ninh Sơ Nhị nói.
“Đứng dậy, nói chuyện với ta như một nam tử hán.”
Liên Tiểu Thú bĩu môi, khóc rối tinh rối mù như cũ.
“Cho kẹo mới đứng.”
Bộ dáng vô lại này rốt cuộc giống ai?
Ninh Sơ Nhị cùng Liên Thập Cửu liếc nhau, đều tìm được đáp án trong mắt lẫn nhau.
Hai người bọn họ, đều rất vô lại.
Liên Tiểu Thú chảy nước mắt kéo góc áo Liên Thập Cửu.
“Cha, nương khi dễ ta.”
Vô cùng đáng thương, phảng phất giống như uỷ khuất ăn xin trên phố...
“Chàng ngồi xuống cho ta!”
Liên Tiểu Gia vừa đứng lên, đã nghe thấy một tiếng quát lớn.
Hắn ngơ ngẩn nhìn về phía Ninh Sơ Nhị, trên mặt mang vẻ không thể tưởng tượng.
Đại khái đây là lần đầu tiên nàng chống đối hắn như vậy.
Tóc mai hơi hỗn độn tóc mai, một tay bưng đĩa kẹo đường sữa bò, thoạt nhìn nàng giống tướng quân chuẩn bị chết trận sa trường.
“Ngươi muốn xướng mặt đỏ (vai thiện, vai tốt trong hý kịch), ta tuỳ theo chàng, nhưng hôm nay không được.”
Nàng nhỏ giọng nói một câu, nhìn thấy Liên Thập Cửu nhàn nhạt hạ ống tay áo ngồi trở lại.
Thanh âm của Ninh Sơ Nhị phía trước thực sự không nhỏ.
Liên Tiểu Thú mắt thấy Liên Thập Cửu ngồi trở lại, cho rằng mẫu thân hù dọa cha, duỗi tay lau nước mắt, khụt khịt thấp giọng khóc.
Đây là kẻ biết xem xét thời thế.
Nhìn xuống giày, thấy nhi tử nhà mình đang ủ rũ cụp đuôi cúi đầu, Ninh Sơ Nhị giật giật chân, hắn cũng bám theo cọ vài cái xuống mặt đất.
Không cầu tha, cũng không buông tay, giống như giữ gìn tự tôn sâu trong nội tâm đang hấp hối giãy giụa.
Không khí trong phòng, nhất thời có chút giằng co.
Cuối cùng vẫn là Liên Tiểu Gia đứng lên, yên lặng ôm nhi tử của mình đi.
“Nương là đại ác nhân.”
Lúc gần đi, Liên Tiểu Thú nắm chặt nắm tay nhỏ, lộ ra nửa cánh tay nhỏ mập mạp như củ sen.
Ninh Sơ Nhị nhìn dần dần bóng dáng hai người đi xa, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Khi phụ tử hai người rời đi, biểu tình trên mặt đều hậm hực.
Nghĩ đến Liên Thập Cửu mặt không biểu tình, Ninh Sơ Nhị xoa xoa thái dương.
Mình vừa rồi, có phải rất quá đáng hay không. Ngữ khí khi nói chuyện, dường như cũng quá xấu xa.
Liên Thập Cửu hẳn là tức giận?
Thời gian dài như vậy đều là hắn dạy dỗ hài tử, lo lắng hài tử thiếu tình thương của mẹ, cho nên càng thêm đối tốt với hắn, nàng trái lại lại mắng hắn.
Ninh Sơ Nhị nghĩ như thế, trong lòng càng thêm khó chịu. Bách chuyển thiên hồi, nhận hết dày vò.
Không nghĩ đến Liên đại nhân chỉ nghĩ là.
Về sau để cho Ninh Sơ Nhị diễn vai phản diện, vừa có thể quản giáo hài tử, lại có thể khiến nhi tử thân thiết với hắn hơn.
Ninh gia Tiểu Nhị đương nhiên không biết mình lại bị tính kế, kiềm nén cảm xúc đến phòng chứa củi.
Nàng nói với Phong Sầm.
“Ta hình như bị ghét.”
Nghe vậy, Phong cốc chủ rất không có lương tâm, vừa bôi thuốc lên mặt mình vừa nói.
“Sơ Nhị, nếu muội thật thích hài tử, hai ta sinh một đứa đi.”
Liên Tiểu Thú quá hung tàn, cái bánh bao trên mặt hắn là do Liên Tiểu Thú đánh lén.
.......
Ninh Sơ Nhị lại lần nữa bị cô lập, thậm chí đôi khi, nàng còn nhìn thấy nhi tử của mình nói chuyện cùng huyện chúa.
Nữ nhân kia xác thật rất biết cách lấy lòng hài tử, hổ bông, châu chấu bay, những đồ chơi nhỏ mới lạ đều có thể khiến Phì Phì nhìn không chớp mắt.
Nàng cúi đầu nhìn con búp bê vải, đường khâu như con rết xiêu xiêu vẹo vẹo do chính mình làm suốt đêm, trong lòng không khỏi có chút chạnh lòng.
Càng khiến người ta buồn hơn là, Liên Thập Cửu muốn đến Vân Đô tuần tra tiến độ xây dựng hành cung, Trình Nguyên cũng thỉnh ý chỉ xin đi cùng, nói rõ muốn tận dụng mọi thứ nàng ta có.
Ninh Sơ Nhị vì chuyện này mà rụng bao nhiêu tóc, trừ bỏ rắn độc khuê mật rắn độc, bên người nàng căn bản không có người thứ hai có thể bày mưu tính kế.
Lại không nghĩ rằng, một người không bao giờ nghĩ đến lại xuất hiện, vươn tay trợ giúp.