Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 44



Chương 44: Ngoài ta còn ai

Ninh Sơ Nhị cho rằng, đối với việc của Khâu Hoài Chuẩn, Liên Thập Cửu sẽ có hành động.

Nhưng mà mấy ngày liên tiếp, nàng đều thấy hai người này uống rượu tán phiếm cùng nhau, bộ dáng trò chuyện rất vui.

Ba rương vàng bạc châu báu, một xe kim cẩm tơ lụa, Liên Thập Cửu thu hối lộ không chút nương tay.

Thân cận trên bàn tiệc, giống như thân thích cùng nhà, càng khiến người ta không nghĩ ra.

Ninh Sơ Nhị mắt thấy sắp đến ngày về, trong lòng tuy buồn bực, nhưng trên người còn có việc cần làm, không thể không đi tìm sư phó làm bánh cuộn thừng.

Nào biết được, vừa hỏi mới biết, chỗ gọi là Phong Vãn tửu lâu mấy năm trước đã đổi chủ. Lão đầu bếp ban đầu làm bánh cuộn thừng cũng sớm đã không ở chỗ đó, những người trong lâu hiện nay, căn bản không làm được bánh cuộn thừng chính tông.


Ninh Sơ Nhị lúc trước dùng cái cớ này, đơn giản chỉ nghĩ muốn rời kinh, đâu nghĩ nhiều như vậy.

Nàng thật ra muốn mang bừa một đầu bếp về cho xong việc, nhưng lần này đi  cùng, còn có hai gã tùy hầu trong cung. Muốn lừa gạt, đâu có dễ dàng như vậy.

Sau mấy phen trắc trở, cuối cùng nàng cũng nghe được chỗ vị lão đầu bếp kia đi.

Vốn định cuối cùng có thể bắt được bánh cuộn thừng, lại không nghĩ đến, vị sư phó này cũng rất biết làm khó người khác.

“Nói đến bánh cuộn thừng, toàn bộ Vân Đô, trừ bỏ tiểu lão nhân, không ai dám nói mình có thể làm ra bánh cuộn thừng chính tông.”

“Trương gia ta, sau khi Văn Khúc Tinh Quân đắc đạo, vẫn luôn làm cái này. Ngài có thể đi hỏi thăm, nam tử đọc sách tốt trong huyện thành này, có người nào không ăn bánh cuộn thừng của chúng ta mà lớn lên.”


Người già rồi, khó tránh khỏi thích kể chút chuyện xưa. Ninh Sơ Nhị nghe suốt một buổi sáng, không còn chút nhẫn nại nào.

Nàng chỉ vào mũ ô sa trên đầu nói với hắn.

“Trương sư phó, bản quan phụng chỉ Thánh Thượng ý đến tìm bánh cuộn thừng. Nếu ngài là truyền nhân trực hệ, vậy cùng ta hồi cung một chuyến.”

Tiểu lão nhân nghe vậy cười cười, tẩu thuốc trong tay bốc khói nghi ngút.

“Có thể tiến cung đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng lão nhân tuổi lớn, sợ là có tâm cũng không chịu nổi lăn lộn lâu.”

Vừa mới qua tuổi sáu mươi đã xưng lớn tuổi, vậy mấy lão gia hoả ở Khâm Thiên Giám bước đi hai bước cũng thấy mệt thì tính cái gì.

Bất kể nói như thế nào, lão giả tên Trương Quảng Xương này, nhất định không chịu rời Vân Đô nửa bước.

Sau mấy lần Ninh Sơ Nhị mấy lần tới cửa, người ta cũng đủ khách khí.


Hắn kê một chiếc ghế thấp dưới cửa, vừa nheo mắt vừa phơi nắng nói chuyện phiếm với nàng.

Chỉ là lần này đã thay đổi cách nói, không chỉ thổi phồng bánh cuộn thừng Trương gia hắn làm rất ngon, mà còn nói nương tử hắn mất sớm, chỉ có một nhi tử duy nhất lại bị bệnh lao. Con dâu tái giá, dưới gối chỉ còn một cháu gái, lớn lên xinh xắn, qua mấy năm sẽ xuất giá. Lão nhân gia hắn không có bản lĩnh gì, không thể cho của hồi môn đáng giá, lo lắng nàng đến nhà chồng phải chịu ủy khuất.

Sau khi thường xuyên qua lại, Ninh Sơ Nhị đại khái cũng nghe ra.

Làm việc vì hoàng thượng, nói dễ nghe là không có tiền tài ích lợi chân chính. Nếu Trương Quảng Xương là chưởng quầy tửu lâu, có thể ở lượn một vòng trước mặt hoàng thượng, sau khi trở về cũng có thể làm cho cả lâu dính thơm lây.
Chỉ tiếc hắn không phải, một không cửa tiệm, hai không có nghề nghiệp, không muốn đi một chuyến tay không cũng là lẽ phải.

Ninh Sơ Nhị nói: “Ngài nên nghĩ tích cực lên, đây là chuyện đại sự thơm lây trên dưới tổ tông, ngài không đi, bao nhiêu người ngồi khoanh chân chờ muốn đi. Còn nữa, bánh cuộn thừng lần này dùng cho đại kỳ, nếu làm Thánh Thượng vui lòng, không chừng được thưởng đồ tốt.”

“Ngài cũng nói là không chừng.”

Trương Quảng Xương ho khan hai tiếng, vỗ ngực mình nói.

“Thật sự không phải không muốn đi cùng đại nhân, mà là thân mình lão hủ ngày càng lụn bại. Đã bước nửa chân vào quan tài rồi, vạn nhất đến kinh thành lại tắt thở, ngài cũng khó mà báo cáo kết quả công tác với hoàng thượng.”

Ninh Sơ Nhị nhìn hắn cố ý nghẹn đỏ bừng mặt, vỗ vỗ bụi đất trên ủng.
“Ngài đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đây là hoàng dụ, chuyện của triều đình, không đi chính là kháng chỉ, ngài tự mình quyết định đi.”

Thương lượng thì không nghe, đương nhiên phải xuất quan uy để trấn áp.

Chỉ là Trương Quảng Xương càng tuyệt hơn, thịch một tiếng quỳ xuống đất, rưng rưng khóc ròng nói.

“Lão nhân đã đến tuổi này rồi, cứ đi như vậy cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ tiếc cho cháu gái ta, sau này phải chịu khổ.”

Nói thật, nếu đặt ở kinh thành, gặp phải loại người vòi bạc này, Ninh Sơ Nhị có rất nhiều biện pháp trị hắn.

Nhưng một người qua tuổi sáu mươi, một thân áo rách, trên áo đầy miếng vá, sợi bông lộ ra ngoài. Giày vải mỏng manh, hai ngón chân lộ ra ngoài, đông lạnh đến phát xanh.

Chân hắn bị què, Ninh Sơ Nhị nghe chưởng quầy Phong Vãn lâu nói qua, năm ấy Vân Đô gặp thiên tai, lúc hắn đoạt nước cơm cho cháu gái bị quan sai đánh gãy chân.
Từ lúc đo, hai chân không đứng lâu được.

Tửu lầu, cũng bởi vì hắn làm việc không còn nhanh nên bắt hắn rời đi.

Thế đạo này khiến hắn tuyệt vọng, trong mắt hắn, Thánh Thượng bất quá chỉ là lớn hơn so với quan.

Hắn không tín nhiệm người làm quan.

Ninh Sơ Nhị nói.

“Trương lão, chúng ta nói rõ đi, rốt cuộc ngài muốn bao nhiêu.”

Nếu là công phu sư tử ngoạm, Ninh Sơ Nhị đương nhiên có cách mặc cả. Nếu là...

“Ba, ba mươi lượng bạc.”

Trương Quảng Xương ngượng ngùng giơ tay, gương mặt già xấu hổ đỏ bừng.

Đã sống đến số tuổi này rồi, làm chuyện vô liêm sỉ bực này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ.

Cả đời hắn lang bạt kỳ hồ, thê chết sớm, nhi chết bệnh, cháu gái duy nhất, nếu không nhân lúc này kiếm ít thứ cho nàng, nào còn có cơ hội khác.

Ba mươi lượng bạc.

Ninh Sơ Nhị có chút chua xót.
Gióng trống khua chiêng lăn lộn như vậy, chỉ vì ba mươi lượng bạc. Thật không biết những vị quan to hiển quý một bữa cơm ăn hết trăm lượng bạc, sẽ làm như thế nào với loại chuyện này.

Nàng nói với Trương Quảng Xương.

Việc này, nàng phải trở về tìm người thương lượng.

Nhưng kẻ ngốc tử cũng biết, đây rõ ràng chính là không thương lượng.

Thánh Thượng muốn đưa người đi, cho dù phải đốt đèn hết phần mộ tổ tiên, xác chết tổ tông cũng phải vùng dậy nhận ‘phúc khí’, nào có chuyện hoàng dụ kém hơn bạc?

Nhưng tình cảnh trong nhà Trương Quảng Xương.

Nếu nàng có, nàng cũng muốn cho hắn. Nhưng vấn đề là, một tháng bổng lộc của nàng cũng chỉ có hai mươi lượng.

Ninh Sơ Nhị trừu khóe miệng.

Kẻ giàu không coi trọng tiền bạc, không thể nghi ngờ là có sẵn.

Chỉ là.

Nàng còn đang nợ bạc hắn, lại đi mượn? Sao có thể mở miệng?
Từ nhà Trương Quảng Xương đi ra, Ninh Sơ Nhị vẫn đang cân nhắc có nên vay tiền chồng trước hay không.

Quả thật, hắn tuyệt đối là kẻ tài đại khí thô, nhưng người này gần đây vẫn luôn đang tìm cách để ngủ với nàng.

Lần này dây vào, sợ là không chiếm được chỗ tốt nào.

Khi Ninh Sơ Nhị trở về, thấy Liên Tiểu Gia ngồi trước bàn đá thưởng ngọc ở trong viện, một lò hương bát bảo, khói trắng lượn lờ bốc lên.

Liên Thập Cửu một thân trường bào tay dài màu trúc xanh, uống trà thơm, tóc bay theo gió, tư thế thanh nhã thanh thản, phảng phất ngồi ở chỗ kia cũng có thể thành một bức tranh.

Bàn tay cầm khối bích ngân thưởng thức, vừa nhìn đã thấy là hàng thượng thừa.

Phía dưới là một khay gỗ, bày chỉnh tề đủ các kiểu đồ cổ, tùy tiện lấy một thứ  cũng đáng giá trăm lượng bạc.
Ninh Sơ Nhị yên lặng nuốt nước miếng.

Cảm thấy trên trán Liên Thập Cửu lúc này viết rõ ràng, mượn bạc, ngoài ta còn  ai.

Nàng nhìn hắn thưởng ngọc, cố ý bước chân nhẹ nhàng hơn, Liên Thập Cửu lại không nhìn nàng.

Nàng xoay người sang chỗ khác, giả vờ thưởng mai, vắt hết óc đọc thơ.

Vẫn không có phản ứng gì.

Ninh Sơ Nhị phiền muộn, cũng không biết nên nói như thế nào.

Cúi đầu đạp lẹp xẹp lẹp xẹp đi qua, xong lại dậm chân quay về.

Miệng mở ra, rồi lại đóng.

Liên Thập Cửu thưởng thức ngọc cổ trong tay, đầu cũng không ngẩng.

“Có việc cầu ta.”

Đây là ngữ khí khẳng định.

Ninh Sơ Nhị vội vàng tiến lên.

“Đúng vậy, có việc muốn nhờ đại nhân chàng hỗ trợ, giúp ta một việc nhỏ.”

Nàng cố ý cường điệu chuyện này đối với hắn mà nói là rất nhỏ.

Ước chừng là mấy thứ đồ mới này thực sự khiến hắn vừa lòng.
Tâm tình Liên Tiểu Gia không tệ cong cong khóe miệng.

“Lấy cái gì để trao đổi?”

Ninh Sơ Nhị ngẩn ra.

“Chàng không hỏi, là chuyện gì sao?”

“Từ lúc đi vào, nàng vẫn luôn ngó mấy đồ vật này, việc cần nhờ, đương nhiên có liên quan đến bạc.”

Nàng nhanh chóng kể lại chuyện của Trương Quảng Xương một lần.

“Chàng là người cực hào phóng, thường ngày thưởng tiền cũng nhiều, có thể hay không...?”

Ninh Sơ Nhị chà xát tay, ngoan ngoãn chờ hắn trả lời.

Hắn đặt đồ vật xuống nhìn nàng, mày hơi nhướng lên.

“Còn chưa nói lấy cái gì trả ta.”

“... Đương, đương nhiên là lấy bạc.”

Liên Tiểu Gia nhấp ngụm trà.

“Bạc ta không thiếu, vậy nên, lấy thân để trả đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.