Đảo mắt đã là chủ nhật, hôm nay Hạ Vũ Tuyên tự thả lỏng bản thân, ngủ liên tục suốt mười mấy giờ, tất cả mọi việc thì ngủ là trọng yếu.
“ Hạ tiến sĩ, ngài nên rời giường!” Buổi sáng vào lúc đồng hồ điểm mười tiếng, La Phù đứng ở cùng trước phòng kêu gọi, từ lúc cô thét đến hiện tại, đã trôi qua ba giờ.
Vì sao sáng sớm cô đã đến kêu giường? Ách, không là gọi người rời giường. Bởi vì cô biết, ngày chủ nhật, Hạ Vũ Tuyên so với bình thường càng nghiêm trọng, ngủ giống như người chết, phải gọi anh ta mất ba giờ đồng hồ mới có thể tỉnh. Kỳ thật cô đã muốn bỏ đi, nhưng một phần ý thức trách nhiệm lại bảo cô kiên trì tiếp tục.
Cô hiểu được, cô phải thu hồi cảm xúc nào đó, cô còn không dám nhìn thẳng vào bản thân mình, lại càng không dám nói ra cho Hạ Vũ Tuyên biết, có một số việc không nên nói ra cho người không nên chờ mong.
Nhưng ít ra cô còn có thể quan tâm anh ta? Giúp anh nấu cơm, kêu anh dậy, vì anh khỏe mạnh làm trọng tâm, khiến cho cô tự giác nghĩ có mình còn là người có thể bên cạnh anh
Thế là cô tiếp tục kêu gọi: “Hạ tiến sĩ, Hạ tiến sĩ!”
Rầm!
Bỗng nhiên cửa bị sức mạnh kéo ra, sự yên tĩnh cũng biết mất.
“ Kêu cái gì mà kêu?” Hạ Vũ Tuyên thanh âm chất vấn, cả người thẳng tắp đứng ở trước mặt cô, trên người mặc áo ngủ đã buông ra, lộ ra một khoảng ngực.
Mộng đẹp đang có, thanh âm của cô ở bên tai lượn lờ, cảnh trong mơ cùng sự thật lần lượt thay đổi. Anh không thể nhận ra là trong mộng có cô, hay là anh tỉnh lại mới nghe ? Hại anh liên tục nghe trong ba giờ, nữ nhân này cố chấp kỳ cục, khí chất văn tĩnh kia đều là gạt người
“Thực xin lỗi, em nghĩ ngài, ngài nên ăn cơm......” cô cật lực mệnh lệnh chính mình chớ phi lễ, ánh mắt cũng không được nhìn tới cũng phải thổi đi, không nghĩ tới anh không phải là tái nhợt làn da, mà là thân thể cực kỳ cường tráng, tuy rằng có chút gầy, cũng là hài hòa cân đối.
“Ta không muốn ăn, ta muốn đi ngủ!” ăn cơm có quan trọng như vậy sao? So với ngủ, chuyện đó chỉ là râu ria! Hôm nay là ngày cuối tuần, anh duy nhất- một ngày nghỉ ngơi, trời sập xuống anh cũng không cần biết!
“Nhưng là...... Thái viện trưởng dặn dò em, nhất định phải lo cho ngài cơm nước.” cô vụng trộm thè lưỡi trong lòng, cô như thế nào nói ra lời nói dối này? Viện trưởng nghe được nhất định không thể tin được, ông chắc chắn rằng trợ lý đã hoàn toàn thay đổi.
“Phiền muốn chết!” cửa đột nhiên bị đóng lại, tiếp theo không hề tiếng vang.
Cô nghĩ anh lại ngủ, chỉ phải đem đồ ăn để phòng ăn để trên bàn, hy vọng tối nay anh dậy, nhớ phải ăn.
Biết rõ anh không vì bất luận kẻ nào mở ra cửa, cô lại còn tại ngoài cửa bồi hồi, có lẽ có như vậy một chút hy vọng, cô có thể trở thành khách duy nhất của anh. Nhưng hôm nay khả năng không thích hợp quấy rầy anh ! Kết thúc chuyện này là đủ rồi, cô không có trình độ kiên cường đến như thế này, có thể chịu đựng được anh lại một lần nữa. “ Bỏ đi”
Cô đang muốn đi ra cửa lớn, thanh âm anh lại truyền ra--
“Cô không phải muốn xem ta ăn cơm nước sao? Cô muốn đi chỗ nào ?”
Nữ nhân này dám can đảm dám đánh thức anh, lại bỏ đi? Không có chuyện chiếm tiện nghi như vậy!
Chân đã muốn bước đi, nhưng lại dừng lại, cô quay đầu, không tự chủ được mỉm cười “Xin lỗi, em nghĩ ngài muốn ngủ?”
Nhìn anh như là vừa rửa mặt, còn có chút nước đọng hai bên má, bộ dáng đó thật là gợi cảm, nhất thời mặt cô đỏ tim đập, đứng thần ra chăm chú nhìn anh, ở khắc tốt đẹp.
“ Suy nghĩ cái gì ngốc?” Anh đi đến bàn ăn ngồi xuống, tay vuốc tóc đen qua một bên, có chút không kiên nhẫn hỏi: “ Ăn gì?”
“Có thịt bò thọ hỉ thiêu, canh thập cẩm, vị tạch canh, đậu hủ trứng, thiên phụ la, đương nhiên...... Còn có cơm.” cô đã thành thục món anh yêu thích, chỉ có mấy món ăn Nhật Bản mới làm anh vui.
Mùi thức ăn xông vào mũi, bỗng nhiên anh thấy đói bụng, thì ra cảm giác thèm ăn là có thể bị khơi dậy, trước kia anh thường lười ăn sẽ không ăn, toàn do nữ nhân này thúc giục anh, anh vừa lười cũng có ham muốn ăn.
Anh ăn trước một miếng thịt bò, rồi mới ăn một muỗng cơm, lập tức trợn to mắt hỏi: “ Đây là cái gì?!”
“Ách...... Đây là cơm gạo lức......” cô biết mình đang vuốt râu hổ, nhưng lần trước nhìn anh cơ hồ muốn té xỉu, cô đã quyết tâm, nhất định khiến anh thay đổi thói quen ẩm thực!
Anh buông chén, trừng mắt trắng và lạnh lùng đảo qua cô. “Cơm trắng chỉ có cơm trắng, tôi không ăn cơm gạo lức.”
“Gạo lức giàu có vitaminB1, đối với huyết áp thấp rất tốt.” Cô xem tư liệu có nói, gạo lức trong chứa rất nhiều vitamin B1, có thể cải thiện huyết áp thấp, điều chỉnh sự tự hạn chế thần kinh, giảm quá trình lo âu cùng với việc rời giường, thật tốt a!
“Không cần cô xen vào việc của người khác.” [ xùy, sao này muốn Phù tỷ xen vào thì khó àh]
Anh không rống to cũng không đập bàn, chính là một biểu tình lạnh lùng, lại đủ để cho người tự giác nhận ra mình giống người ngu xuẩn, hơn nữa là người tự cho là nhiệt tình, không thể nào không khẳng định mình ngu xuẩn
Theo như anh nghĩ, ngày chủ nhật còn chạy tới gọi anh dậy, mong chờ anh ăn cơm, hy vọng anh nạp vitamin, đều là cô xen vào việc của người khác.
La Phù cúi đầu, nháy mắt mấy cái, thật muốn sắp rơi giọt lệ “ Thật có lỗi, tôi sẽ thay một phần khác.”
Cô đứng lên chậm rãi đi về hướng phòng bếp, cước bộ rất nhẹ, nhưng tâm tình rất nặng, rốt cuộc cô đang làm cái gì? Biết rõ không thể làm, cô bắt đầu chán ghét chính mình, nói là chỉ quan tâm anh, kỳ thật là muốn tiếp cận anh, hiện tại tự thưởng cho mình quả đắng đi?
Nhìn bóng dáng của cô, Hạ Vũ Tuyên bỗng nhiên nghĩ đến một việc, vạn nhất nữ nhân này lại khóc, đợi lát nữa nấu cơm đi ra chẳng phải là khó ăn? Cho dù là anh có tâm lý cứng rắn, lần trước sau khi cô ta khóc, cơm chiều thường có vị đặc biệt chua sót.
Trong đầu vừa chuyển, anh ra tiếng ngăn lại cô. “Khoan đã”
“ Hử?” cô quay đầu, hai tròng mắt ướt át, môi khẽ run, giống như vừa mới khóc. Không thể nói rõ là tâm tình như thế nào, chính là khó chịu, đau đau, lại không có ý niệm trong đầu, cô ở chỗ này thật sự không có ý nghĩa......
Không khí ngưng đọng, Hạ Vũ Tuyên chợt thấy ngực đau trầm trọng, giống như chính mình vừa gây ra tội đáng chết, vạn lần trong lời nói mới làm cho cô hiện ra biểu tình yếu ớt này.
“Dù sao cô đều làm tốt, tùy tiện ha ha không sao cả.” lời nói ra miệng, chính anh cũng không dám tin, anh vì sao đối với cô có cảm giác tội lỗi? Thậm chí tự giác có nghĩa vụ làm cho cô vui vẻ?
“ Ngài nói thật ?” La Phù đứng ở tại chỗ, ánh mắt vừa mới ảm đạm chuyển sang sáng ngời, giống như có phép màu nào đó vừa chạm vào người cô..
Anh không hiểu được nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi đầu ăn, một ngụm tạch canh, một ngụm cơm gạo lức, tuy rằng không quen, ăn lâu cũng có hương vị ngọt ngào.
“Cám ơn......” thanh âm cô run run tiết lộ kích động, nhưng không phải khổ sở, mà là vui sướng.
Cảm tạ cái gì mà cảm tạ? Cô lại không cảm thấy được ưu việt của mình! Nữ nhân này thiện lương từ chân tới đầu, tự cho là thiên sứ sao? Hạ Vũ Tuyên nghĩ vẫn chỉ nghĩ, vẫn chưa dừng động tác ăn ăn cơm, dù sao cũng không nên không ăn, vô phương.
La Phù ở bên nhìn ăn anh xong hai chén cơm gạo lức, dấu không được khóe miệng có ý cười, thật sự thật cao hứng, thật cao hứng, bởi vì anh nhận tâm ý của cô, khoảng cách hai người tựa hồ cũng kéo gần lại, có lẽ chỉ có một người như cô cảm thấy như vậy?
Ăn no, anh buông chén, nhịn không được phải nhìn cô nhiều lần, như thế nào cô lại là mặt mày hớn hở, đôi mắt lấp lánh? Chỉ là vừa rồi bởi vì anh nghe lời cô, ăn nhiều kỳ thật còn có thể có ý? Cô gái này quả thật là sinh vật kỳ diệu, trước mắt hiển nhiên là nhân tài kiệt xuất, nếu như anh làm thí nghiệm với đối tượng này, cũng sẽ là rất tốt.
“ Cám ơn!” cô lại nói lời cảm tạ. “Vậy để em dọn dẹp, mời ngài về phòng nghỉ ngơi đi”
La Phù dọn dẹp chén bát trên bàn, bỏ vào bồn rửa chén, còn cố ý động tác làm thật nhẹ nhàng, miễn động đến suy nghĩ miên man của anh.
Hạ Vũ Tuyên nửa tiếng không nói gì, trở lại bên trong phòng ngủ, vốn sẽ ngã đầu, sẽ ngủ như thế nữa, nhưng lại trợn to mắt nhìn trần nhà.
Bên tai ngoài những âm thanh nhỏ, còn truyền đến tiếng xả nước rất nhỏ, chắc là cô ấy đang rửa chén, làm cho anh nghĩ đến tiếng sóng biển vỗ vào bờ, đó là bức tranh trí nhớ thời thơ ấu của hắn đẹp nhất. Ông ngoại, bà ngoại thường dẫn anh đến bờ biển nơi không người quản lý, cả ba người ngồi ở trên bãi biển, có khi bơi lội, câu cá, nhặt vỏ sò, có khi cái gì cũng không làm, chính là ngồi lẳng lặng ngóng nhìn mặt trời lên xuống.
Gió nam thổi đến hương hoa lài, chuyện cũ không mời từ trước đến nay, nhiều điểm nhỏ giọt giọt khó có thể hình dung, anh động đậy cái thân, chính là muốn không cho nước thủy triều kia đột kích, có lẽ là do suy nghĩ nhiều, có thể do tác dụng cơm gạo lức, tâm tình anh không thể không dậy sóng.
Đột nhiên có một ý niệm trong đầu nảy lên, như thế nào nghĩ mãi nghĩ không ra, anh thả người nhảy dựng lên, chạy tiến vào phòng bếp nhìn không thấy bóng người, anh vừa tức lại hoảng, tìm khắp phòng một lần, mới nghĩ đến còn có hậu viện phía sau!
Lúc này, La Phù vừa lúc giặt xong quần áo, mang một đống quần áo ra ngoài nắng phơi, cô thích ánh mặt trời hong khô quần áo, để Hạ Vũ Tuyên mặc vào có hương vị của ánh mặt trời Hoa Liên trên quần áo, hẳn là sẽ càng ngày càng khỏe mạnh, càng ngày càng sáng sủa đi!
Áo khoác màu trắng, áo sơmi màu xám, quần dài màu đen, sắc màu đơn điệu ở trong gió phiêu đãng, ngay cả bị ánh nắng chiếu qua cũng đều là rực rỡ màu sắc, chỉ có đen và xám trắng, La Phù nghĩ hay thay anh tăng thêm chút màu sắc, không biết có thể hay không thuyết phục anh mặc màu phấn hồng? Nhưng điều này là không có khả năng? Tự cô suy nghĩ rồi nở nụ cười.
Hạ Vũ Tuyên đi đến hậu viện, thực ra lập tức muốn mở miệng, lại bỗng nhiên phát không ra tiếng, kinh ngạc nhìn bộ dáng cô phơi ngoài nắng, trên mặt một vẻ mặt nhu tình từ đâu mà đến? Vì sao làm cho ánh mắt anh có chút đau đớn, trong lòng có điểm rung động, tựa như lúc trước quyết định thay đổi ăn cơm gạo lức giống nhau, toàn thân anh cũng cảm thấy không thích hợp!
Quả nhiên đối tượng kết hôn là cô thì rất thích hợp, ít nhất cô khiến anh không tự chủ được, không phải sao?
Chuyên tâm làm, cô không chú ý tới bóng hiên có bóng người, có hai mắt đang đăm chiêu nhìn bóng mình, bỗng dưng, phía sau cô truyền đến thanh âm thấp trầm nói “ Này…”
“ A?!” một áo đang được treo suýt chút nữa đã từ trong tay cô rớt xuống, trái tim cũng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực cô, nam nhân này đi cũng không có tiếng âm, có ngày dọa cô ngất đi.
Kỳ quái, không phải anh đang ngủ sao? Như thế nào chạy đến đây dọa cô, làm trò cười? Quay đầu lại, cô nhìn khuôn mặt anh đến gần sát, cúi đầu nhìn cô nói: “Tôi không ngủ.”
“Cho nên?” cô thật cẩn thận hỏi, hết sức để bản thân mình không nghĩ lệch lạc đi, nhưng lúc này anh lên tiếng thật sự, thực ám muội.
“Tôi có lời muốn hỏi em.” Anh không chút nào vòng vo, cũng là không đầu không đuôi hỏi. “Em có phải đang thích tôi?”
La Phù bị anh nói trúng tim đen giật mình kinh sợ, giây tiếp theo đã bị nước miếng ép mình xuống sặc, ho khan vài tiếng. Anh vươn tay giúp cô vỗ, lại càng khiến cho cô có cảm giác khẩn trương hơn.
“ Em…. ách… này….” Mặt cô hồng như trái táo, bộ dáng thẹn thùng, không trả lời đã là khẳng định.
“ Em thích tôi?” Anh thổ lộ giúp cô, không chỉ có chút đắc ý, hơn nữa tương đối hài lòng.
Đúng vậy, cô gái này hiển nhiên là thích anh, cô làm đồ ăn cho anh, giặt quần áo, anh đều có thể thấy được tình ý của cô, chuyện này vượt qua chức trách của một trợ lý. Tốt lắm, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có sẵn, anh có thể bắt đầu tiến hành thí nghiệm, lấy bản thân mình làm nhân vật thí nghiệm chính.
“ Uhm......” cô cúi đầu, đã mất đi thời cơ phủ nhận, chỉ phải cam chịu. [ Phù tỷ em thấy cho dù có lần nữa, tỷ cũng cam lòng chịu áh]
Anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt cô nhìn e lệ, chờ mong cùng run run, giống như vận mệnh hôm nay anh nhậm chức, đúng vậy, một người được người khác thích, đối phương chính là trời, chính là thần.
“Vì sao thích tôi?” anh đơn giản nghi vấn, thuận nói ra khỏi miệng, mà lại giống như nghiêm túc chất vấn.
“ Xin lỗi...... Nếu mang đến phức tạp cho ngài...... Em, em sẽ từ bỏ...... Khống chế......” giọt lệ ở khóe mắt cô sắp rơi, có vẻ điềm đạm như vậy nhưng rất đáng yêu, tạm thời nhân nhượng vì cục diện, kỳ thật cô làm gì có thể khống chế được? Cùng lắm là nhẫn, là trốn, nhưng không ngăn cản được lửa tình lan tràn.
Trong lòng anh đột nhiên chấn động, xác định bản thân mình không bao giờ quên, lúc cô công tiến toà thành của anh trong nháy mắt, nó tan rã, cũng có cái gì đó đang nẩy mầm, anh tránh khách không mời mà đến, nếu đuổi không đi, chỉ có đối mặt.
Nhưng mà, nhiều năm qua cá tính lý trí, kiên trì không cho tình cảm chiếm vị trí quan trọng, bởi vậy anh mở miệng nói: “Tôi có cái chủ ý, chúng ta cùng làm thí nghiệm”
“ Thí nghiệm cái gì?” cô nháy mắt mấy cái, tạm thời dứt bỏ giọt lệ xúc động, biểu tình anh thần bí hấp dẫn lực chú ý của cô.
“ Em gọi là La Phù, cũng chính là ý nghĩa yêu thương, hơn nữa vừa vui hân hoan tôi, tôi nghĩ em chính là người được chọn tốt nhất.”
“Cái gì người được chọn tốt nhất? ” người hầu, quản gia, lái xe, trợ lý, lão mẹ, tất cả này đó cô đều đã muốn làm!
“ Thí nghiệm yêu đương, người chọn được tốt nhất.” Nếu không biết, sẽ tìm phương pháp hiểu biết, đây mới là thái độ nên có của khoa học gia, cho dù muốn dùng chính mình làm vật thí nghiệm, anh cũng tình nguyện.
“ Yêu đương?” Năng lượng tình yêu dùng thí nghiệm sao? Cô không thể không hoài nghi, điểm ấy có thể hay không rất đặc biệt?
“ Đúng vậy, chúng ta thử kết giao xem, tôi muốn biết cái gì tên là yêu, hay không giống như người khác nói như vậy?” anh vạn phần tò mò, loại này anh chưa bao giờ thể nghiệm quá gì, đó là cái gì? Vì sao làm cho rất nhiều nhiều người đều muốn đâm đầu vào trong đó? Ngay cả thông minh tuyệt đỉnh Thạch Tĩnh Lam đều né tránh không được?
“ Này......” cô nhất thời không biết nên vui sướng hoặc bi thương, làm đối tượng yêu đương của anh cô tuyệt đối - vui, nhưng làm đối tượng thí nghiệm của anh, cô thật sự bất đắc dĩ. Cô biết, ý nghĩ của thiên tài cùng người thường không giống nhau, nhưng điều đó cũng......
“ Chẳng lẽ em không nghĩ cùng tôi tìm hiểu, hẹn hò với tôi?” anh nghĩ đến cô sẽ lập tức đáp ứng, như thế nào mà cô lại không giống như tưởng tượng của anh? Cô gái này không phải là cao thủ hành động mà?
“ Em đương nhiên muốn!” cô bằng lòng thừa nhận tình cảm của chính mình, lại có chút không thể không nghi ngờ “ Nếu...... Nếu thí nghiệm thành công, thì là làm sao bây giờ?”
“ Tiếp tục kết hôn.” Kết quả tốt tự nhiên sẽ tiếp tục.
“ Nếu thí nghiệm thất bại, chuyện kia nên làm cái gì bây giờ?”
“ Liền chia tay “ anh nói được đương nhiên, không nửa điểm do dự.
“ Ác.......” tâm cô đau xót, không xác định được chính mình có không thừa nhận, có lẽ chỉ từng ấy có được đã muốn cũng đủ? Nhưng mất đi sau lại nên như thế nào? Trở về tịch mịch?
“Thế nào? Em có đồng ý hay không?”
La Phù im lặng. Nếu thông minh, cô nên lắc đầu, nên cự tuyệt, nam nhân này không phải người bình thường, vô luận về thân thế, ý tưởng, cảm thụ đều rất kỳ lạ, không có một nửa điểm cho người ta cảm thấy là nơi an toàn.
Cô không phải không thông minh, chính là ý niệm đã động, tình cảm đã sinh, mặc dù trước mắt là vực sâu vạn trượng, cô không thể từ bỏ ý nghĩ tiếp cận anh.
Sau một lúc lặng im, cô hướng tầm mắt anh thăm dò, kiên định nói: “ Em có điều kiện.”
“ Điều kiện gì?” anh lạnh lùng, hay là anh nhìn nhầm, nữ nhân này cũng ham muốn cái gì ở anh?
Còn thật sự nói đến điều này có chút buồn cười, cô mím môi, có chút chần chờ có chút hưng phấn. “Em....em hy vọng......anh có thể dinh dưỡng cân đối, ăn nhiều rau xanh hoa quả, ngũ cốc hoa màu, cải thiện thể chất huyết áp thấp...... Có thể chứ?”
Anh vạn vạn nhất không nghĩ tới điều kiện của cô là này, này hoàn toàn chính là vì anh, không có ý niệm gì ích kỷ trong đầu, ở góc của anh, anh có vẻ đa tâm lại ác liệt, cứng rắn đem tội danh đổ lên đầu cô .
“ điều kiện này thực khó khăn sao?” Cô hiểu lầm biểu tình cứng ngắc của anh, nghĩ đến anh chán ghét thực vật này, vô luận như thế nào không thể nuốt xuống.
“Em......” dừng vài giây, anh rầu rĩ phun ra một câu. “Em nấu cái gì tôi ăn cái đó!”!
“Thật tốt quá!” cô nhìn anh cười, tự đáy lòng vui vẻ.
Tươi cười rất đáng yêu, rất hồn nhiên, anh chuyển tầm mắt, sợ mình vừa thấy sẽ dao động. “Bây giờ em lái xe, đưa anh đi bờ biển”
“ Sao?” La Phù sửng sốt. Anh đột nhiên yêu cầu này làm cho cô dở khóc dở cười, nam nhân này cùng đứa trẻ hoàn toàn không phải sai, trừ bỏ lúc nghiên cứu giống người lớn, lúc này anh quả thực có thể tùy hứng, “ Nhưng là, em còn chưa phơi quần áo xong……….”
“ Anh giúp.” anh đoạt lấy rổ quần áo trong tay cô, bằng thân người cao, thoải mái phơi đồ.
Ngoài giặt quần áo, còn có khăn bàn, thảm, may mắn có anh giúp đỡ… nhanh chóng phơi xong.
Lúc cô đem tấm khăn bàn cuối cùng giao cho anh, ngón tay hai người hơi hơi đụng vào nhau, cô không khỏi có chút thất vọng, hôm nay nếu giặt nhiều quần áo thì tốt rồi, giống như hai người cùng phân công làm việc, hạnh phúc thật nhiều!
Anh phơi xong cái cuối cùng, lập tức nói “ Tốt lắm! Chúng ta đi!”
“ Uhm…” chúng ta đi bờ biển, cô phát hiện chính bản thân mình không thể cự tuyệt anh, mà cô nói ra hai chữ “chúng ta” này, trong lòng căng thẳng một chút, giống như mong đợi từ lâu, cuối cùng giấc mộng trở thành sự thật.
Phía trước trong mắt là biển lớn, cô nguyện ý làm một cành hoa, cho dù chỉ là lướt qua, nhưng cô từng cùng hắn ôm ấp nuôi dưỡng.
Là hương vị của biển. Ngoài cửa sổ gió thổi vào mang mùi vị, Hạ Vũ Tuyên có thể xác định được.
Xe chạy một chút nữa, hai mắt anh sáng rực, vẻ mặt như là nhảy nhót chờ mong. La Phù không cần hỏi cũng biết, anh cực yêu thích nơi này.
Bởi vì anh không thích nhiều người, cô không dẫn anh đi bãi tắm, đặc biệt chọn một nơi biển chưa khai phá, trời xanh, biển xanh, mây trắng, đơn giản chính là kinh điển, ngày mùa hè lãng mạn đều ở trong đó.
La Phù mở cây dù nhỏ, che nắng, nhưng Hạ Vũ Tuyên không sợ ánh mặt trời, đi hướng phía biển, quần dài bị ướt không sao cả, mở ra hai tay, nghênh đón tất cả, thổi quét qua anh cuốn đi tất cả mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, giống như đứa trẻ được mẹ ôm ấp, thản nhiên tự tại.
Trên bờ cát La Phù lại như dọa, nhìn anh càng ngày càng đi vào trong biển, cô kinh hãi, hay là anh không muốn sống chăng? Vừa mới đề nghị muốn cùng cô làm thí nghiệm tình yêu, lẽ nào anh muốn tự tử, có hay không như vậy xúc động? [ Phù tỷ, sao tỷ nghĩ nhiều quá vậy?]
“ Hạ tiến sĩ! Anh muốn đi đâu? Nước rất sâu, nguy hiểm!”
Tiếng kêu của cô bị gió biển thổi tan, không truyền đến tai anh, chỉ thấy anh không nhanh không chậm đã dần biến mất trong nước, môi run run, không cô không thể để anh chết!
Không để ý mình váy dài cùng giày xăng ̣đan, cô đi nhanh xông lên trước, sức mạnh của thủy triều chống đẩy cô, trong biển anh quá xa xôi cô như thế nào sẽ tới gần? Cho dù cô bị bao phủ, cô không thể nhìn anh rời bỏ đi như vậy.
Một phen giãy dụa phía sau, cuối cùng, cô từ phía sau ôm lấy anh, hô lớn: “ Không thể! Không thể!”
Không cần rời đi, còn nhiều điều lưu luyến, trên đời này còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp, chỉ cần mở cửa tâm hồn là có thể, chẳng lẽ anh thật sự không hề có vướng bận gì, tình nguyện ra đi? Nghĩ đến điều này, lòng cô cũng đau.
Chợt cảm nhận cô đến gần sát, Hạ Vũ Tuyên đã bị kinh hách cũng không bỏ tay cô. Anh chậm rãi quay đầu, vẻ mặt bất khả tư nghị--“ Em ôm anh làm cái gì?”
Từ lúc ông bà ngoại anh rời đi, anh chưa bao giờ cho bất luận kẻ nào ôm, cho dù ở nước ngoài ôm nhau cũng chỉ là lễ nghi, anh kiên trì không cho người nào tiếp cận, mà chuyện đó đối với anh rất chán ghét.
Nhưng mà La Phù là nữ nhân, nhưng không cho anh có cảm giác chán ghét, hơn nữa anh phát hiện cô đang run, cô làm sao vậy?
“ Anh...... anh không thể tìm cái chết, tại nơi đẹp như vậy.... Không nên có người tự sát!” Cô không biết mình hay không có thể khuyên anh, nhưng cô không thể không nói, cho dù khuyên không được, cô cũng muốn mang anh quay lại bờ, cho dù anh không trở về, cô cũng muốn ngăn cản anh đi về trước, sẽ có người chết!
“Ai muốn tự sát?” anh nghĩ hay mình nghe lầm, cô nói gì, lời nói ngu xuẩn?
Hai tròng mắt cô bối rối nhìn, hai tay giữ chặt vào lưng áo anh... “ Anh rõ ràng là muốn đi vào trong biển, để bản thân mình chết đuối, rốt cuộc là vì sao? Mặc kệ cái gì, vấn đề đều có thể giải quyết, anh không nên như vậy buông tha cho bản thân mình!”
“Ha ha ha” Anh nghe vậy cười to, cười đến vui sướng thoải mái, nước mắt đều nhanh đến.
Cô ngây ngốc nhìn anh tươi cười, nghe tiếng cười anh, tuy rằng không rõ đã có cảm động không, nhưng mà anh cười rộ lên là như vậy, cả khuôn mặt đều dào dạt sung sướng, không chỉ thoải mái, cũng tính trẻ con rất nhiều, kỳ thật anh mới hai mươi sáu tuổi, vẫn là cái người trẻ tuổi!
Anh hẳn là nên cười nhiều, thường xuyên cười, có lẽ sẽ hòa tan khuôn mặt lạnh lùng, rồi cho tâm anh cũng phơi nắng, phơi nắng ánh mặt trời, gió biển thổi thổi đi!
Anh cười xong, mới giải thích nghi vấn của cô nói: “ Anh chỉ muốn bơi lội, không có chuyện gì sao phải đi chết? “
”A?” nhìn anh mỉm cười, cô thế này mới hiểu là mình tưởng tượng phong phú “ Em nghĩ đến… nghĩ đến…. Xin lỗi..”
Trời ơi, cô thật sự mất mặt, tự nhiên hiểu lầm anh không muốn sống, còn đuổi chạy tới trong biển ôm lấy anh, đối anh nói những lời ngốc nghếch, cô thật muốn lấy cái lỗ chui vào, nhưng hiện tại tựa hồ chỉ có thể lặn xuống nước là thích hợp.
Mà càng không xong là, như thế nào cô còn giữ áo hắn, dán tại trước ngực anh? Này rất là khoa trương!
Cô nhanh tay buông tay, lại phát hiện hai người khoảng cách rất gần, anh bỗng nhiên tiến sát cô, cô thân mình phát run, cô không kịp nói cái gì đó, chỉ ngay lúc này, đôi môi đã bị chiếm cứ.
Cảm giác này không phải gió cũng không phải biển, là anh hôn cô sao? Không, không thể nào! La Phù nhất thời hoảng hốt, không xác định là chính mình thấy ảo giác hoặc sự thật?
Anh mang đến một cảm giác ấm áp, cô không thể lại hoài nghi, chuyện này quả thật là hôn, tuy rằng không kịch liệt cũng không cưỡng bức, chỉ như là gió biển phất quá hai má, lại cho cô cảm giác quý trọng, cảm giác được che chở.
Yêu nhau nên hôn môi? Hạ Vũ Tuyên đoán như thế, tuy là nụ hôn đầu tiên, nhưng hôn cô hẳn là không có khó khăn, nữ nhân này không cự tuyệt anh, anh rất chắc chắn.
Cánh tay anh nhẹ nhàng đặt bên hông cô, cũng không có ý muốn bắt buộc, mà cô cũng không muốn né tránh, có lẽ cô chờ mong từ lâu, chỉ vừa mới xảy ra nhưng lại thấy giống như từng đã đi qua, hay là ở trong mơ đã từng có?
Cô nhắm mắt lại, không nhìn tới trời xanh trong vắt, mây trắng thản nhiên, giờ phút này cô tri giác duy nhất là anh, cô không chịu phân tâm, cô muốn tận hưởng cảm xúc hôn.
Đã qua bao lâu? Khi anh nhẹ nhàng buông cô, hai người đối diện, hai gò má cô đỏ bừng, nguyên nhân phát run đã không phải kích động, mà là một loại cảm xúc khác, có chuyện gì, dự cảm cô thấy sắp phát sinh.
Anh vẫn là mỉm cười, vẻ mặt thản nhiên nhìn không ra nét biến hóa, cởi bỏ áo, tùy tay giao cho cô. “ Cầm lấy.”
Hôn môi là hành động thú vị, đúng vậy, nhưng anh hiện tại có chuyện càng muốn làm, hành động nhảy xuống biển
“Ah?” Cô cầm được quần áo anh, tiếp theo giây sau, anh đã giống cá heo nhảy vào trong biển, thống khoái, như không bị cản trở bơi lội, tự do tự tại rong chơi.
Anh cứ như vậy hôn cô rồi lại chạy đi? Đáy lòng anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nam nhân này không giống bình thường mà nan giải, mà đầu cô quá mức đơn thuần, lại bị hấp dẫn thật sâu.
Sóng đến sóng đi ướt xiêm y cô, cô vẫn bất động, đứng ở tại chỗ, ngóng nhìn bóng anh trong biển nước, không tự chủ được hôn quần áo anh, đôi mắt lặng lẽ nhìn thế giới khẩn cầu--
“ Xin cho con tới gần suy nghĩ của anh ấy, mong được đáp ứng là tự đáy lòng nguyện vọng của con…….......”