Thị Ngược Thành Tính

Chương 109



Không chỉ ánh mắt của mọi người tập trung trên người Hàn Lượng, ngay cả Lục Đỉnh Nguyên cũng trong mắt mang theo nghi hoặc. Từ sau khi y cùng Hàn Lượng ở một chỗ, liền cơ hồ chưa từng tách ra, ngay cả mấy ngày cũng chưa từng có, huống chi lâu như vậy?

Hàn Lượng trầm tĩnh cười, đem tóc bên tai Lục Đỉnh Nguyên vén ra sau tai, “Ngươi cứ việc buông tay đi xông xáo, nhà, ta giúp ngươi thủ.”

Nháy mắt, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy hốc mắt chua xót đau đớn, không thể không hơi hạ mắt, chờ đợi cảm giác nóng rực trôi qua.

Hàn Lượng một câu, làm cho Đông Ly cùng Tiểu Hà Tử đều đỏ bừng mặt. Người này, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà tán tỉnh? Hạ Thiên lập tức dọa rớt cằm! Phi Ảnh thì đưa mắt nhìn sang chỗ khác, người này, lại vượt qua hắn một thành, chỉ sợ, chính mình muốn không thất bại cũng không được!

“Cứ như vậy đi!” Lục Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi, ổn định chính mình, “Hàn Lượng, Đông Ly lưu lại, ba hộ pháp còn lại đi theo ta!”

“Chủ tử?” Đông Ly mặc kệ, sao chỉ có mình ở lại?

“Ngươi là người kế vị tiếp theo, sao có thể cùng ta rời cung? Lại nói trong cung thế nào cũng phải ở lại một người giúp Lượng xử lý sự vụ. Liền quyết định vậy đi.” Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy, “Tan đi! Đúng rồi, Đông Ly đi theo ta.”

Đông Ly đi theo sau Lục Đỉnh Nguyên vào chủ viện, còn tưởng rằng là chuyện quan trọng gì, cũng là bị cáo biết việc cùng Hàn Lượng luyện công. Nhưng là loại chỉ công không thủ, nói cách khác, Hàn Lượng chỉ cần luyện né tránh, không được công kích. Đông Ly giận a, đương nhiên lấy Hàn Lượng mà trút, một buổi trưa trôi qua, cũng làm cho Hàn Lượng ăn chút quyền cước.

Đông Ly là ai? Luyện cũng không phải là chiêu thức khoa chân múa tay, mà là chiêu số giết người, mỗi lần đánh là phải vào yếu hại, nếu đổi thành trước đây, bao nhiêu cái Hàn Lượng cũng ngủm từ lâu, nhưng là bây giờ, đối phó chiêu số của Đông Ly, cho dù có trăm năm công lực hộ thể, cũng không dễ chịu.

Đông Ly nghĩ đến Hàn Lượng chống đỡ không được bao lâu liền sẽ cầu xin tha thứ, lại không nghĩ đến, một buổi trưa trôi qua, chính mình mệt đến thở không ra hơi, Hàn Lượng lại trúng chiêu càng ngày càng ít. Hơn nữa mỗi khi trúng chiêu Hàn Lượng liền lẩm bẩm gì đó, đến lần thứ mấy chục, nàng rốt cục nghe rõ — “Lại chết một lần”, kia đúng là, Hàn Lượng cảnh cáo cùng yêu cầu nghiêm khắc đối với chính bản thân mình, hắn là thật sự đem mỗi lần luyện tập trở thành thực chiến, mà không phải chơi đùa!

Đối với sự kiên nghị trầm ổn của Hàn Lượng, Đông Ly dần dần có chút hiểu ra, Lục Đỉnh Nguyên vì sao lại thích hắn.

Mười ngày kế tiếp, mỗi buổi sáng Đông Ly đều bị Lục Đỉnh Nguyên gọi tới bồi Hàn Lượng luyện võ nửa ngày. Sau đó vài ngày, bởi vì thương thế của Phi Ảnh cùng Lục Đỉnh Nguyên đều đã khá hơn, cư nhiên cũng tham dự vào, ba đại cao thủ của Nghiễm Hàn cung 3 đánh 1, này là kỳ cảnh gì?! Lại vẫn là không cho Hàn Lượng phản công. Chỉ cho phép trốn, còn không thể trốn xa —- không thể né tránh công kích giả vượt qua khoảng cách một cánh tay.

Đây là quy củ gì? Đông Ly hoàn toàn há hốc mồm, lại biết không có đường cho nàng chen vào. Nhìn Hàn Lượng từ ban đầu đầu đầy mồ hôi chật vật không chịu nổi, đến sau lại là thành thạo, mấy người cũng là từ thủ hạ lưu tình đến xuất ra hết cả người chiêu thức. Công phu của Hàn Lượng, chỉ khoảng 10 ngày, cũng là *** tiến không chỉ một chút. Mặc dù không hiểu ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên, nhưng ít nhất Đông Ly biết, Hàn Lượng lúc này, khác không dám nói, nhưng nếu ai muốn thương tổn hắn, cũng là không dễ dàng làm được.

Như vậy cũng tốt, Đông Ly tưởng, tốt xấu hiện tại cho dù thực sự có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ không trở thành trói buộc của mình, giảm đi việc mình phải phân thần chiếu cố hắn.

“Chủ tử, cách ngày diễn ra Đại hội Võ Lâm Anh Hùng, không đến một tháng.” Buổi trưa này mọi người sau khi luyện võ xong, Tiểu Hà Tử theo thường lệ mà dọn cơm cho mọi người. Mười ngày nay, cơ hồ ngày ngày đều là các hộ pháp liên hoan, ngay cả Hạ Thiên đều mỗi ngày vội vàng chạy đến và lúc cơm trưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.