“Chỉ có hai ngày, nếu không làm…” Câu nói kế tiếp bị Hàn Lượng trực tiếp chặn lại.
Hàn Lượng thật sự là ăn xong cái miệng không chút chú ý của Lục Đỉnh Nguyên, ban ngày cũng vậy, hiện nay cũng vậy.
“Chờ ngươi trở về, ta bù đủ phần ta thiếu ngươi.” Không biết vì sao, trong lòng Hàn Lượng cứ luôn không quá kiên định.
“Thật sự?” Mắt của Lục Đỉnh Nguyên sáng lên.
“Cẩn thận tới lúc đó bị ta muốn chết!” Hàn Lượng nhéo nhéo mũi y.
“Bị ngươi muốn chết cũng cam nguyện…” Lục Đỉnh Nguyên cười, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, tươi cười lại sụp xuống, “Nhưng mấy ngày này, thật sự, thực khó a…” Lời này là lời nói thật, nếu là trước kia, y là thế nào cũng không nói nên lời. Nhưng hiện tại đối với Hàn Lượng, yw cứ vậy mà tự nhiên phun ra. Y muốn cho hắn biết, y thật sự không thể không có hắn, cũng hưởng thụ cảm giác làm nũng với hắn! Lục Đỉnh Nguyên có thể cảm giác được, có đôi lúc, Hàn Lượng kỳ thật là đang cưng chìu y.
“Bây giờ ngươi có thể tự mình đẩy ra mấy viên?” Hàn Lượng cầm lấy chuỗi hạt làm cho Lục Đỉnh Nguyên trước đó.
“Khoảng 5, 6 viên đi.” Lục Đỉnh Nguyên không rõ sao Hàn Lượng lại hỏi y việc này.
“Đem theo ở trên đường giải buồn đi!” Hàn Lượng đem thứ kia giao cho Lục Đỉnh Nguyên.
“Ngươi…” Mặt Lục Đỉnh Nguyên đỏ lên, “Thật là xấu.”
“Ha ha…chúc ngươi đến lúc trở về có thể tự chủ đẩy ra toàn bộ a!” Hàn Lượng cười đến vô cùng đáng ăn đòn. Phải biết rằng, chuỗi hạt kia tổng cộng có 9 viên, càng về sau càng nhỏ, cũng càng khó khống chế.
“Ngươi…” Lục Đỉnh Nguyên giận quá, há mồm cắn bả vai Hàn Lượng, Hàn Lượng cũng cắn lại, kết quả cắn cắn hai người lại xé thành một đống.
“A…Lượng…dùng sức…còn muốn…A…”
A, vẫn là không nhịn được! Hàn Lượng đã không biết đây là lần thở dài thứ mấy trong mấy ngày nay.
Đến ngày xuất phát, Hàn Lượng tự mình đưa Lục Đỉnh Nguyên lên xe ngựa, cũng dặn dò Phi Ảnh: “Ta đem Đỉnh Nguyên giao cho ngươi.”
“Phi Ảnh dùng tính mạng đảm bảo.”
Hàn Lượng cười cười, vỗ vỗ vai Phi Ảnh, không nói chuyện. Trong lòng bất an, xao động càng ngày càng rõ ràng, nhưng lúc này hắn không nói ra được lời ngăn lại Lục Đỉnh Nguyên, như vậy chỉ có thể làm cho Lục Đỉnh Nguyên khó xử, cũng làm cho người ta cảm thấy Hàn Lượng hắn nhăn nhó hẹp hòi mà thôi.
Nhìn đoàn xe càng lúc càng xa, Hàn Lượng vẫn đứng trong gió lạnh, Đông Ly cơ hồ cho rằng hắn sẽ hóa thành tượng đá, không thể không lên tiếng nói: “Hàn công tử, chúng ta quay về đi!”
Hàn Lượng gật gật đầu, rốt cục thu hồi tầm mắt, cùng Đông Ly quay về Nghiễm Hàn Cung.
Lục Đỉnh Nguyên rời đi Nghiễm Hàn Cung đã mười ngày, trong phạm vi quản lý của Nghiễm Hàn Cung đầu tiên là không ngừng xuất hiện vài người giang hồ không rõ thân phận không ngừng dò đường muốn sấm cung, sau đó lại là xuất hiện mấu nhóm người ngựa đến đóng quân.
Đông Ly nhận đến tin tức liền cùng Hàn Lượng thương lượng đối sách.
“Hay là cứ giết sạch hết?” Đông Ly ác độc nói, rất muốn dằn mặt đối phương một cái.
“Không ổn, bọn họ hiển nhiên đã biết được cung chủ của các ngươi không ở trong cung, mới dám tiến đến. Những người đến trước này, cũng chỉ là dò đường, phía sau khẳng định có có số đông người ngựa. Không bằng phái ảnh vệ nhìn chằm chằm, thừa dịp trong khoảng thời gian bọn họ dò đường này, hiểu rõ phương pháp liên lạc người một nhà của họ, đối với chúng ta cũng có lợi.”
Mắt Đông Ly sáng lên, phát hiện chủ ý này không sai. “Ta liền phái người đi.”
“Đợi đã, thuận tiện cho ảnh vệ làm chút tay chân, không đạo lý để mặc người khác dò xét trước cửa nhà mình.”
“Hiểu, ta sẽ làm cho bọn họ mở ra mê trạm cùng trạm gác ngầm giả.” Đông Ly lĩnh mệnh rời đi.
Hàn Lượng cười, phát hiện cấp dưới của Lục Đỉnh Nguyên đều là người thông minh, một chút liền hiểu, không cần hắn nói lời vô nghĩa.