Thị Ngược Thành Tính

Chương 126



“Chủ tử?” Vào phòng, lại phát hiện Lục Đỉnh Nguyên hai tay ôm bụng đầu đầy mồ hôi lạnh ngã xuống đất ngay trước giường, hiển nhiên là từ trên giường rớt xuống dưới. Đông Ly vội vã chạy tới nâng người dậy.

“A…” Lục Đỉnh Nguyên được Đông Ly nâng mới miễn cưỡng đứng dậy, nằm xuống giường liền gian nan ói ra một ngụm khí, hơi thở mới thông thuận lại.

“Chủ tử, ngài lại lén luyện công? Hàn công tử không phải đã nói…” Không cho ngài tùy tiện luyện sao?

“Ngươi đừng nói cho hắn!” Đông Ly còn chưa nói xong, Lục Đỉnh Nguyên liền đánh gãy.

“Nhưng…Hàn công tử nói bệnh của ngài chưa hiểu rõ lại tùy tiện vận công, sẽ là thương càng thêm thương.” Đông Ly nhíu mày, đây cũng không phải là việc nhỏ.

“Ta chỉ là muốn thử lại một lần, không có lần sau.” Trời mới biết lời y nói là muốn gạt người hay lừa quỷ? Nhìn bộ dạng muốn trợn mắt trắng của Đông Ly liền biết nàng căn bản không tin. Lục Đỉnh Nguyên vội vàng nói sang chuyện khác, y cũng không muốn việc này ồn ào đến tai Hàn Lượng, người khác tức giận y có thể không để ý tới, Hàn Lượng tức giận y nhưng là không thừa nhận được.

“Nói đi, ngươi tìm ta có việc gì?” Cấp dưới này của hắn là loại người vô sự không đăng tam bảo điện, y so với ai khác đều càng thêm rõ ràng, một đám đều vội muốn chết, ai có rảnh mà chạy tới chỗ của y nói chuyện phiếm?

Đông Ly vừa nghe, nhớ tới ý đồ của mình liền vội vàng đem mọi việc nói ra.

“Tru Sát Lệnh a, bỏ đi!” Lục Đỉnh Nguyên thực ngắn gọn.

“A?” Đông Ly có chút phản ứng không kịp, “Không cần thương lượng với Hàn công tử sao?”

“Phốc ” Lục Đỉnh Nguyên bật cười một tiếng, “Rốt cục hắn là chủ tử của ngươi? Hay ta là chủ tử của ngươi? Ai là đương gia của Nghiễm Hàn cung?”

“Thuộc hạ không dám!” Đông Ly vừa nghe lời này liền vội vàng quỳ xuống.

“Được rồi, đứng lên đi!” Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, căn bản không để ý, “Lượng là bởi vì vết thương của ta, gấp lên liền quên mất chuyện này, nếu hắn từng nỏi ta tỉnh liền hủy, vậy thù hủy đi.” Lục Đỉnh Nguyên khó được mà giải thích một lần. “Còn chuyện lễ mừng năm mới, ngươi đợi ta suy nghĩ thêm một chốc.”

Đây là năm đầu tiên Hàn Lượng ở nơi đây đâu!

Nhìn gương mặt Lục Đỉnh Nguyên nháy mắt cười đến vô cùng ôn nhu, Đông Ly có chút há hốc mồm. “Chủ tử? Ngài…nở nụ cười?”

“Ta cười rất kỳ quái sao?” Lục Đỉnh Nguyên ngạc nhiên. Y là người, cũng không phải yêu quái, cười có cái gì kỳ quái?

Trước kia chủ tử rất ít cười, hiện tại y là thật sự hạnh phúc đi?! Đông Ly nghĩ như vậy, lại cái gì cũng không nói, chỉ lắc đầu, nói câu “Ngài nghỉ ngơi đi” liền lui ra.

Lại trải qua nửa tháng điều dưỡng, vết thương trên người của Lục Đỉnh Nguyên đều đã khỏi hẳn, ngay cả vết thương nặng nhất trên ngực trái cũng chỉ còn lại một vệt trắng Lục Đỉnh Nguyên luyện công vẫn gian nan như cũ, không có hiệu quả gì, nhưng đan điền cũng không đau đớn cực kỳ như trước. Lúc này Tiểu Hà Tử mới cón *** thần rãnh rỗi mà quan tâm chuyện khác, vừa quay đầu lại, cư nhiên phát hiện ngày hôm sau chính là giao thừa, nhưng hắn cái gì cũng chưa xử lý!

“Này này này…làm sao bậy giờ đây?” Tiểu Hà Tử gấp đến độ xoay vòng.

“Ngươi làm gì vậy? Thương của đỉnh Nguyên không phải đều khỏi hẳn sao?” Hàn Lượng vừa đút xong dược cho Lục Đỉnh Nguyên, ra cửa liền nhìn thấy Tiểu Hà Tử ở trong sân xoay quanh, còn tưởng rằng thương của Lục Đỉnh Nguyên lại có cái gì.

“Ngày mai là giao thừa a!” Trong mấy ngày này, Tiểu Hà Tử cùng Hàn Lượng càng thêm thân, ở chung so với người bên cạnh càng thêm tự nhiên, cũng có một chút là sự ăn ý giữa y giả.

“Mau như vậy?” Hàn Lượng nhất thời không phản ứng kịp, chính mình cư nhiên đã đến nơi này gần một năm? “Năm mới liền năm mới, ngươi gấp cái gì?” Nhưng Hàn Lượng chính là Hàn Lượng, rất nhanh liền phục hồi *** thần, bình thản hỏi Tiểu Hà Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.