Thị Ngược Thành Tính

Chương 148



“Ngô…” Lượng…Lục Đỉnh Nguyên muốn gọi, tiếc rằng ra miệng cũng chỉ là chút thanh âm mơ hồ.

Hàn Lượng dùng ngón trỏ lau đi nước bọt chảy ra nơi khóe miệng của Lục Đỉnh Nguyên, lặng lẽ cười một tiếng, liền dùng đầu lưỡi liếm đi. Lục Đỉnh Nguyên nhìn thấy, nơi bụng một trận run rẩy, lửa dục lại càng bừng cháy lên. Y đột nhiên rất muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Hàn Lượng, liền giãy dụa càng thêm kịch liệt. “Ngô…Ngô…” Lượng…Lượng…

Hàn Lượng sao có thể để y tránh thoát, không nói dây thừng hắn dùng để trói đều là đặc chế, cho dù không phải đặc chế, chỉ cần quy tắc khi bọn họ sinh hoạt vợ chồng liền không được sử dụng nội lực, Lục Đỉnh Nguyên cũng không thể thoát khỏi thủ pháp trói người của Hàn Lượng.

“Đừng nóng vội, còn sớm lắm.” Hàn Lượng dùng móng tay gảy nhẹ đấu vú nhỏ nhắn của Lục Đỉnh Nguyên, chơi vô cùng hăng hái.

Khi Lục Đỉnh Nguyên nhìn thấy vật kế tiếp Hàn Lượng cầm lấy, không chỉ bụng run rẩy, cả người cũng không tự chủ được mà run lên. Hàn Lượng lấy không phải là vật gì khác, chính là cây gậy ngọc tí hon kia. Cẩn thận đỡ phân thân của Lục Đỉnh Nguyên rồi cắm vào, cắm không quá sâu, không đến gốc, nhưng vẫn khiến Lục Đỉnh Nguyên chảy nước mắt.

Lần này Hàn Lượng không có trói thắt lưng của Lục Đỉnh Nguyên, lúc cắm gậy ngọc hoàn toàn dựa vào lực tay đè lại, chờ tay Hàn Lượng vừa rời đi, Lục Đỉnh Nguyên điên cường vặn vẹo phần thắt lưng, nhưng cũng chỉ khiến vật kia theo từng lần đong đưa của y càng thêm bắt mắt mà thôi.

Thủ đoạn của Hàn Lượng không chỉ như vậy, chỉ thấy hắn cầm lên cây roi nhỏ dài cỡ bàn tay, cười tà, hướng phân thân của Lục Đỉnh Nguyên đánh xuống.

“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên hét lớn, thân mình cao cao cung lên, nhưng miệng có đồ vật chặn lại, từng miệng rơi ra cũng chỉ là chút thanh âm rên rỉ hơi bén nhọn mà thôi.

Lục Đỉnh Nguyên điên cuồng lắc đầu, thân thể dần dần nhuộm lên một tầng phấn hồng, nước mắt bị văng vỡ nát khắp nơi, nước bọt chảy xuống hai má, phân thân giơ lên cao. Vô luận y vặn vẹo thế nào, trốn tránh ra sao, roi của Hàn Lượng luôn luôn có thể đánh trúng nơi mẫn cảm trên phân thân của y. Tiếng máu chảy ầm ầm bên tai, trái tim dường như muốn nhảy ra cổ họng, mỗi tấc da thịt dường như đều biến thành nơi mẫn cảm, vô luận tay Hàn Lượng chạm đến nơi nào, đều có được nhiệt liệt đáp lại.

Cơ hồ tất cả mọi nơi đều được chăm sóc, nhưng lại có một nơi lại hoàn toàn bị xem nhẹ, theo sóng triều khoái cảm chồng chất toàn thân, nơi đó lại càng thêm hư không tịch mịch.

“Ngô…Ân…” Lượng…tiến vào…Lục Đỉnh Nguyên điên cuồng kêu lên trong lòng, nhưng Hàn Lượng sao có thể nghe thấy?

Roi càng đánh càng dày đặc, từ phân thân đến song châu, thậm chí ngay cả nếp uốn nơi hậu huyệt, roi của Hàn Lượng vừa ổn vừa chính xác, mỗi một roi đánh xuống, đều làm cho Lục Đỉnh Nguyên run rẩy một trận, đến cuối cùng, run rẩy thành một lượt, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng run rẩy, sớm đã quên chính mình là ai. Ngay cả hậu huyện đều gấp rút mở ra khép lại, giống như đang hò hét gần như điên cuồng.

“Nó không nhịn được?” Ngay lúc này Hàn Lượng mới ác ý vói vào một ngón tay, trêu đùa hậu huyệt đã cực kì gấp gáp của Lục Đỉnh Nguyên. Hàn Lượng mới vươn một đầu ngón tay vào liền bị động thịt hung hăng hút vào, bên trong đã sớm ướt át, cực kì nóng bỏng, cắn chặt ngón tay Hàn Lượng làm sao cũng không chịu buông ra.

“Ngô ngô…Ân ngô…” Không đủ…còn muốn…

Một ngón tay sao có thể thỏa mãn Lục Đỉnh Nguyên lúc này. Hàn Lượng tự nhiên cũng hiểu được, đưa vào hai ngón, hung hăng gãi hai cái tuyến tiền liệt của Lục Đỉnh Nguyên, lại tách ngón tay đem huyệt thịt mở rộng ra đến lớn nhất. Ngay lúc Lục Đỉnh Nguyên nghĩ Hàn Lượng sẽ thỏa mãn y, Hàn Lượng lại lui ra rời đi.

“Ngô…ngô…” Lượng…Lượng… nước mắt vội vàng không chỉ che ánh mắt, thậm chí phủ đầy khuôn mặt.

Hàn Lượng trở về rất nhanh, chỉ là trong chớp mắt, Lục Đỉnh Nguyên lại cảm thấy giống như đã trải qua cả thế kỷ. Cơ hồ ngay lúc Hàn Lượng trở về, hậu đình của Lục Đỉnh Nguyên liền được nhét đầy, nhưng xỏ xuyên y, cũng không phải là phân thân của Hàn Lượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.