Lúc không có Lục Đỉnh Nguyên, không cảm thấy có bao nhiêu nhung nhớ, chờ gặp nhau, mới phát hiện tưởng niệm đã như sóng cuộn biển gầm mà đánh úp lại, chính mình thế nhưng đã vướng bận đến như vậy. Hơn nữa khi nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên hôn mê bất tỉnh chỉ vì lo lắng cho hắn, Hàn Lượng cơ hồ đau đến nát tim gan. Tuy rằng Tiểu Hà Tử nói chủ tử đã không còn gì đáng ngại, tuy rằng hắn kiểm tra ra thân thể của y vẫn mạnh khỏe, nhưng Hàn Lượng vẫn ngồi bên giường canh chừng cả đêm. Cũng may sáng ngày thứ hai Lục Đỉnh Nguyên liền tỉnh lại, bằng không Hàn Lượng thật sự không biết mình có thể kiên trì không điên mất hay không.
Hôn y, hung hăng hôn, gặm cắn đến mức ngay cả môi của Hàn Lượng đều chảy máu Đâm y, hung hăng đâm, xâm nhập đến mức ngay cả Hàn Lượng đều run rẩy.
Lục Đỉnh Nguyên ôm Hàn Lượng vẫn khóc, rên rỉ hoặc thét lên, tay chân vẫn luôn không chịu rời khỏi thân thể của Hàn Lượng. Cho dù thể chất của Lục Đỉnh Nguyên đặc biệt, nơi hậu đình từ lúc tiến vào cũng đã xé rách, máu dọc theo đùi chảy xuống, hương vị tanh nồng dần lan ra khắp giường. Hàn Lượng siết chặt mông của Lục Đỉnh Nguyên, khi lòng bàn tay chạm phải đường cong của chữ viết, va chạm càng thêm kịch liệt.
Yêu y! Muốn y bao nhiêu cũng không đủ!
Hai người ai cũng không chậm, điên cuồng mà dây dưa lẫn nhau. Không bao lâu, chiếc giường lâu năm yếu ớt bị hai người ép buộc sập xuống. Thế là lại lăn xuống đất, một chút cũng không tách ra, dán chặt, quấn quýt, rõ ràng đã không chừa một kẽ hở, lại cảm thấy còn chưa đủ, đều hận không thể đem đối phương nhét vào trong máu thịt của mình. Tiếng gầm dần biến lớn, gắn liền một mảnh, có Hàn Lượng, cũng có Lục Đỉnh Nguyên.
Chờ tới lúc hai người dừng lại, khôi phục lý trí, đều hư thoát như vừa chết một lần, nhưng ai cũng không muốn ngủ, da thịt vẫn dán chặt mà âu yếm.
“Nhớ ngươi, rất nhớ.” Hàn Lượng dùng cổ họng đã sớm khàn đặc của mình kể ra bên tai Lục Đỉnh Nguyên.
“Ta cũng nhớ ngươi, rất nhớ, rất nhớ.” Nước mắt của Lục Đỉnh Nguyên đã sớm chảy khô, đôi mắt sưng như hột đào, lại vẫn cảm thấy vành mắt vô cùng chua xót. Bởi vì cổ họng quá khàn khàn, thanh âm rách nát đến mức ngay cả chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.
Nhưng Hàn Lượng nghe được rất rõ ràng, thế là đem cánh tay càng thêm siết chặt dù đã ôm người chặt đến không thể chặt hơn được nữa.
Khi Hàn Lượng rửa sạch hai người rời đi mật thất, đã là chuyện của hai ngày sau. Tiểu Hà Tử đã nghiên cứu ra cách dùng Hoa Sen Tuyết, mà Phi Ảnh cũng đã xử lý xong xuôi chuyện của Thu cung.
Lục Đỉnh Nguyên thấy Hàn Lượng một bộ ăn cơm xong sẽ đ, dù đã hai ngày không ăn uống, cũng đột nhiên không có khẩu vj gì, cho dù Tiểu Hà Tử cố ý vì chúc mừng Hàn Lượng bình an mà làm một bàn mỹ thực cũng cảm thấy bình thường.
Hàn Lượng cũng là ăn cực ngon, hắn đã ăn bánh bao lương khô hơn một tháng, cuối cùng có bữa cơm nóng ăn, cỡ nào hạnh phúc a! Thế là ăn đến gió cuốn mây tan.
“Ngươi nhất định phải đi sao?” Lục Đỉnh Nguyên dằn vặt thức ăn mà Hàn Lượng gắp thêm vào chén của y, làm sao cũng ăn không vô.
“Ừ,” Lúc này Hàn Lượng trực tiếp nhét thức ăn vào miệng Lục Đỉnh Nguyên, “Chờ ngươi đột phá tầng thứ năm của Ngọc Hư Công, ta sẽ không đi nữa.”
“Ngươi nói thật?” Mắt Lục Đỉnh Nguyên sáng ngời.
“Thật sự.” Lại một đũa đồ ăn, nhét vào trong chén của Lục Đỉnh Nguyên.
“…..” Lục Đỉnh Nguyên cười, lúc này có khẩu vị muốn ăn cơm.
Hàn Lượng cười thật sâu, quay đầu kêu Tiểu Hà Tử lại bới thêm cho mình một chén cơm.
Tiểu Hà Tử đầu đầy hắc tuyến (==|||), cảm thấy mình như là đang cho heo ăn. Hàn Lượng này ăn cũng quá nhiều đi! Hắn nào biết được, một tháng qua Hàn Lượng ở trên đỉnh núi là sống ra sao?