Thị Ngược Thành Tính

Chương 176



Đại khái là do từng bị thương người đưa cơm của Đông cung, cũng không biết đối phương là sợ hay trả thù, tóm lại căn phòng đá này không sạch sẽ như bên ngoài, vừa vào cửa còn ngửi được một mùi hôi thúi, không biết đã mấy ngày không quét tước dọn dẹp.

Cạnh cửa nơi đối diện với chỗ cột xích sắt, là một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế, hẳn là chuẩn bị cho người tra hỏi, trên tường treo roi da, thẻ trúc, cái kẹp cùng các hình cụ khác, có thể thấy nược căn phòng này vốn là phòng thẩm vấn, bởi vì thân phận của Toàn Hữu Câu đặc biệt mới bị nhốt ở chỗ này.

Toàn Hữu Câu quả nhiên là Toàn Hữu Câu, cho dù đã chật vật như vậy, cũng không uổng là người đã từng là Võ Lâm Minh Chủ, tính cảnh giác không hề phai nhạt, khi Hàn Lượng ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, hắn cũng đã tỉnh dậy.

Nhìn thấy người đến là Hàn Lượng, Toàn Hữu Câu liền đứng dậy, thẳng người, bối rối sửa sang lại quần áo cùng tóc, lại nhớ tới bộ dáng lúc này của mình là do ai ban tặng, liền trong mắt mang buồn mang oán nhìn về phía Hàn Lượng. Oán hận trong mắt nói là hân, không bằng nói là không cam cùng không tin thì đúng hơn.

“Ngươi…đến làm gì?” Hồi lâu, Toàn Hữu Câu cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi. Thanh âm trầm thấp khàn khàn, không còn hùng hậu to rõ như trước, có thể thấy được khoảng thời gian này không ít gào thét.

Hàn Lượng mỉm cười, dựa vào lưng ghế, tìm cho mình một tư thế thoải mái,”Ngươi nghĩ ta tới tìm ngươi làm gì?”

Luyến tiếc ta, đến xem ta sống tốt hay không? Toàn Hữu Câu không dám nghĩ như vậy, lại hy vọng như vậy, nhưng hắn không nói ra được. “Ngươi cố ý đến để xem bộ dạng chật vật của ta sao?”

“Phốc” Lần này Hàn Lượng bật cười ra tiếng, “Ngươi thật đúng là thực coi trọng chính mình. Liền vì xem bộ dáng chật vật của ngươi đáng giá ta đi tới chỗ này sao?”

“Ngươi…” Toàn Hữu Câu hận đến ngứa răng, hai nắm tay siết chặt.

“Ta đến, là muốn nói rõ một việc với ngươi, tránh cho ngươi không rõ vì sao mình thất bại.” Hàn Lượng hơi dừng một chút, nhận thấy một tiếng hít thở cực nhẹ ngoài cửa, không khỏi mỉm cười, liền nói tiếp, “Hơn nữa, ngươi cũng có việc muốn hỏi ta đi?”

“Đương nhiên!” Toàn Hữu Câu đã có chút không khống chế được cảm xúc, thanh âm bắt đầu lớn lên.

“Được rồi, ngươi hỏi trước.” Hàn Lượng gật gật đầu, không ngại cho hắn quyền lợi hỏi trước.

“Tại sao ngươi tình nguyện làm nam sủng của Lục Đỉnh Nguyên, cũng không muốn cùng ta hưởng thụ vinh hoa phú quý? Ta cho ngươi còn chưa đủ sao? Lục Đỉnh Nguyên có thể cho ngươi cái gì?” Toàn Hữu Câu vẫn tin tưởng mình đối xử với Hàn Lượng là tốt nhất.

“Vinh hoa phú quý?” Hàn Lượng cười, không nói tiếp.

“Ta biết Nghiễm Hàn cung giàu nhất võ lâm, nhưng chỉ cần chúng ta bắt Nghiễm Hàn Cung, tài phú liền không phải là thuộc về chúng ta sao? Toàn Hữu Câu nóng lòng giải thích, “Hơn nữa ta có thể cho ngươi địa vị trong chốn võ lâm, Lục Đỉnh Nguyên cho dù có tiền hơn nữa cũng không thể cho ngươi.” Hắn còn tưởng rằng Hàn Lượng là vì tiền của Lục Đỉnh Nguyên.

“Ha ha…” Hàn Lượng cười nhạo, “Ngươi có thể cho ta? Ngươi có thể cho ta nhiều nhất chỉ là làm ta biến thành chó săn của ngươi, ở cạnh ngươi tùy ý ngươi sai sử mà thôi.”

“Không phải, ta ngay cả Võ lâm chí bảo – Thiên Tàm Ti đều cho ngươi!” Toàn Hữu Câu vì mình kêu oan, hắn trả giá rất nhiều, thật sự rất nhiều.

“Chỉ có những vật ngoài thân này?” Hàn Lượng hừ mũi, so với sự trả giá của Lục Đỉnh Nguyên, những thứa kia thật đúng là không đủ mức độ làm hắn động dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.