Thị Ngược Thành Tính

Chương 189: Pn2: Song tu là phúc 4



Bốn canh giờ trôi qua, Lục Đỉnh Nguyên phát ra thanh âm càng lúc càng lớn, đã xấp xỉ với tiếng kêu *** khi làm tình, thân thể đã không còn là cọ xát nhẹ nhàng, mà là dán sát Hàn Lượng vuốt ve gần như là tự an ủi.

Mồ hôi của Hàn Lượng cũng ồ ạt chảy xuống, nắm đấm siết lại càng lúc càng chặt. Tiếp tục như vậy, công phu cũng không cần luyện, trực tiếp tẩu hỏa nhập ma là xong! Ngay lúc Hàn Lượng chuẩn bị nhận thua, thanh âm run rẩy nức nở của Lục Đỉnh Nguyên truyền đến, “Lượng… muốn… cho ta… chịu không nổi… thật khó chịu…”

Hàn Lượng đang chờ y mở miệng đây, nghe xong lời này, nội lực vừa dâng, quần áo như tuyết rơi văng ra bốn phía, hai ba cái xé nát quần áo của Lục Đỉnh Nguyên, trực tiếp cả cây xông vào.

“A… Lượng… mau… mau…” Lục Đỉnh Nguyên chẳng những không cảm thấy thống khổ, thậm chí nháy mắt quấn lấy thân thể Hàn Lượng, vòng eo không ngừng đung đưa, thúc giục Hàn Lượng tiến quân vào sâu trong cơ thể y.

“A” Không đến một nén nhang, Lục Đỉnh Nguyên liền bắn, vốn mỗi lần đều sẽ có chốc lát uể oải, nhưng lần này y giống như ăn xuân dược, vô cùng gấp gáp, “Lượng… còn muốn… còn muốn… cho ta…”

Bản thân Hàn Lượng cũng là lửa dục đốt người, tất nhiên là phụng bồi tới bến.

Lần này vừa ép buộc, liền lật tới lật lui hơn ba ngày. Sau khi xong việc Hàn Lượng cảm thấy có chút sợ hãi, tiếp theo hai tháng đều không song tu với Lục Đỉnh Nguyên. Nhưng thể chất của Lục Đỉnh Nguyên đã bị Ngọc Hư Công thay đổi, luyện công phải có Hàn Lượng giúp đỡ mới được, nếu không, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Bất quá Hàn Lượng vẫn là cảm thấy công phu này có chút tà môn, vì bảo đảm không luyện sai hại Nai con, liền thường xuyên lấy bí tịch ra cân nhắc một phen.

Ba năm sau, trong mật thất Nghiễm Hàn Cung.

“Lượng, thật là tư thế này sao?”

“Trên sách vẽ như vậy.”

“Nhưng thật sự rất quái.”

“Ngọc Hư Công này của ngươi tầng nào không quái lạ?”

“Lúc trước cũng bình thường a!”

“Hừ!” Hàn Lượng trực tiếp cho Lục Đỉnh Nguyên một cái xem thường.

“Nhưng loại tư thế này làm sao luyện a?” Chỉ thấy trong mật thất, Lục Đỉnh Nguyên trồng cây chuối, hai chân giang ngang, từ xa nhìn lại, đúng là dùng thân thể làm một chữ “T”. Mà Lục Đỉnh Nguyên trên người không có sợi vải, nói cách khác, y trắng trợn phơi bày hậu huyệt trước mặt Hàn Lượng.

“Ngươi xác định thật sự muốn luyện sao? Trước tiên nói tốt, bắt đầu từ tầng thứ bảy là cách luyện miệt mài, ngươi xác định ngươi có thể kiên trì được?” Hàn Lượng đương nhiên cũng là trần trụi. Nói tới cách luyện của tầng thứ bảy này, Hàn Lượng thật đúng là không nắm chắc mấy phần.

“Đương nhiên muốn luyện, đều đã tới nước này không phải sao?” Lục Đỉnh Nguyên trồng cây chuối lắc lắc di chuyển, nhìn có vẻ giống như đang diễn xiếc.

“Được rồi! Tới lúc đó ngươi đừng hối hận.” Hàn Lượng hít sâu một hơi, hai tay đè lại gốc đùi của Lục Đỉnh Nguyên, hơi vận khí, cũng nâng thân thể của mình lên, đem hai chân mở ra, bất quá không phải nâng qua đầu, mà là đặt ngang đùi Lục Đỉnh Nguyên, sau đó phần mông ngồi lên cổ của Lục Đỉnh Nguyên.

“Ân…” Khi Hàn Lượng ngồi lên người y, Lục Đỉnh Nguyên không tự chủ được mà hừ một tiếng.

“Kiên trì không được liền nói.” Hàn Lượng vẫn là lo lắng.

“Ừ.” Lục Đỉnh Nguyên hơi điều chỉnh hơi thở một chút, ‘Ngươi tiếp tục.” Y biết, bộ phận quan trọng nhất vẫn chưa hoàn thành.

Hàn Lượng điều chỉnh tốt hơi thở của mình, chậm rãi đem vật nửa đứng lên vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh của mình cẩn thận bỏ vào trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên. “Hô, xong rồi.”

“Ân.” Lục Đỉnh Nguyên khó nhọc trả lời.

Sau đó hai người bắt đầu cùng nhau điều động chân khí trong cơ thể xoay tròn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.