Đợi đến ngày thứ tư, mắt thấy trời đều tối thui Hàn Lượng vẫn chưa trở về, Lục Đỉnh Nguyên liền cùng Tiểu Hà Tử ra cửa.
Tiểu Hà Tử vốn nghĩ là chủ tử thật sự nhịn không nổi nữa muốn đi tìm Hàn Lượng, chính mình cũng bởi vì chuyện của Hạ Thiên mà cảm thấy có chút không được tự nhiên, còn đang cân nhắc nếu trước gặp Hạ Thiên thì nên làm cái gì đâu, cũng không ngờ rằng chủ tử trực tiếp đưa hắn đi trấn trê. Lại nhìn đến nơi chủ tử muốn vào, Tiểu Hà Tử cà lăm.
“Chủ…chủ tử…này…đây là tướng công quán a!” Sao chủ tử lại dẫn hắn đến kĩ quán?! Tiểu Hà Tử cả kinh không nhỏ, mồ hôi lạnh đều tuôn ra.
“Trước kia cũng không phải chưa từng tới, làm gì mà bày ra loại vẻ mặt này?” Nói xong liền cất bước đi vào trong.
Tiểu Hà Tử nói trong lòng, ngài là từng tới, nhưng chuyện đó là chuyện của vài năm trước a, hơn nữa từ lần đó về sau không phải nói không đến đây nữa sao? Ai u Ảnh đại ca, Ảnh đại gia, Ảnh đại tổ tông của ta, ngài đi ra ngăn đón chủ tử đi a! Tiểu Hà Tử nhìn trái nhìn phải, ánh mắt đều nhanh rớt ra, cũng không tìm được bóng dáng của Phi Ảnh. Không thể đành phải theo đuôi Lục Đỉnh Nguyên đi vào.
Lcuj Đỉnh Nguyên làm sao là tới tìm hoan, căn bản là tới tiết hận. Tùy tiện muốn gian phòng, chính là mạnh mẽ uống rượu, mặc cho hai tiểu quan ở trên người y lấy lòng a dua, lại ngay cả mắt cũng chưa liếc một cái, đầu óc giống như bị sâu rượu chui vào, tràn đầy đều là vò rượu ở trước mặt.
Trong lòng Lục Đỉnh Nguyên gọi là nghẹn khuất a! Nguyên bản y không tin chính mình xa Hàn Lượng liền không được sao? Kết quả sự thật chứng minh y vẫn là không thể rời xa Hàn Lượng. Biết chính mình chỉ thích nam nhân, liền tìm tướng công quán này, toàn dựa vào một cỗ oán giận vọt vào cửa này, lại sau khi bước vào cửa liền bắt đầu hối hận. Đầu tiên là lòng tràn đầy lung tung đoán Hàn Lượng biết y đi kĩ quán sẽ nghĩ như thế nào? Có phản ứng gì? Lại nhìn đến những nam nhân xinh đẹp này quay xung quanh mình khiêu khích, buồn nôn không nói, liền nghĩ đến chính mình lúc hầu hạ ở trong mắt Hàn Lượng là cái bộ dáng gì nữa? Có phải cũng là đê tiện như vậy hay không? Có phải cũng làm cho hắn khinh thường như vậy hay không? Cho nên Lục Đỉnh Nguyên không đẩy ra người quấn quýt si mê trên người mình, muốn mượn này hiểu biết cảm nhận của Hàn Lượng, lại khổ chính mình. Tâm tư càng ngày càng hỗn loạn, rượu càng uống càng nhiều!
Đợi đến lúc Phi Ảnh rốt cục nhịn không được, hiện thân đem Lục Đỉnh Nguyên khiêng đi ra, Lục Đỉnh Nguyên đã say túy lúy. Cùng Tiểu Hà Tử hai người thay phiên khiên Lục Đỉnh Nguyên mượn rượu làm càn trở lại địa giới của Nghiễm Hàn cung, ngay trước khi tiến vào trạm gác ngầm của Nghiễm Hàn cung, Phi Ảnh liền đem người thả xuống.
Lục Đỉnh Nguyên chưa từng như vậy quá, cứ như vậy đai vào chẳng phải là làm cho người ta chế giễu?!
“Chủ tử! Chủ tử!” Lại vỗ lại lắc ý đồ đem Lục Đỉnh Nguyên lắc cho thanh tỉnh. Cuối cùng vẫn là Tiểu Hà Tử ác, vươn tay xoa lưỡi căn của Lục Đỉnh Nguyên, sinh sôi đem người ép tới ói ra.
Lục Đỉnh Nguyên ói ra nửa bụng rượu, trong mắt rốt cục hơn hai phần phân minh, lại khi nhìn ra chỗ đứng, câu đầu tiên khi mở miệng nói đúng là: “Lượng lại không ở, các ngươi mang ta trở về làm gì?”
Thật sự là hết cứu! Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh mắt trợn trắng. Cũng bất chấp mọi thứ, trực tiếp đem người nâng trở về.
Đợi đi vào sân của Lục Đỉnh Nguyên, phát hiện đèn chủ ốc còn sáng, Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh liếc nhau, thầm nghĩ: Xong rồi.
Lúc bọn họ đi trời mới tối đen, vẫn chưa đốt đèn. Lúc này sớm vào đêm, đèn còn sáng thuyết minh có người luôn luôn ở tại bên trong chờ. Mà người chờ này, không cần hắn nghĩ, tất là Hàn công tử không thể nghi ngờ. Chủ tử dạng này, phải làm sao bây giờ a?!
“A, thật mệt, chủ tử giao cho ngươi a! Ta yên tâm.” Tiểu Hà Tử cười hắc hắc, vỗ vỗ Phi Ảnh, thực không nghĩa khí lòng bàn chân bôi dầu.
“Ngươi…” Phi Ảnh còn không kịp gọi lại Tiểu Hà Tử, cửa phòng Lục Đỉnh Nguyên liền kẽo kẹt mở ra, bên trong không phải Hàn Lượng thì là ai? Phi Ảnh không còn cách nào, chỉ phải kiên trì bước về trước.