Thi Nguyên - Nguỵ Mãn Thập Tứ Toái

Chương 7: Hoàn



NGOẠI TRUYỆN: NINH DỊCH

Đã hai năm từ khi tôi mang Ninh Hàm tới Rumani.

Tôi thông qua weibo của Nguyên Nguyên biết được cô ấy đã sinh con.

Là một bé gái, đôi mắt to tròn đen nhánh, khi cười rộ lên rất giống cô ấy.

Người đàn ông tên Nghiêm Thần chắc rất yêu thương cô ấy.

Như vậy thật tốt, cô ấy có thể quên đi tổn thương mà tôi và Ninh Hàm gây ra.

Kết quả kinh doanh của công ty hai năm trước không tốt, hơn nữa trước đó còn có một hạng mục phải dừng lại khiến hàng hóa bị tồn kho không bán ra được, rơi vào đường cùng, tôi liên hệ với một người thân ở Châu Âu làm máy móc xuất khẩu, rồi chuyển tới nơi này.

Rất nhiều người cho rằng tôi sợ dư luận thương tổn Ninh Hàm, mới dẫn theo nó ra nước ngoài.

Nhưng chỉ có tôi biết mình đang nghĩ gì.

Sự kiện Thi Nguyên là na./n nhâ/n nhưng lại bị vu oan bạ/o lự/c họ/c đườ/ng đã trở nên phổ biến trên mạng, rất nhiều người đã khiếu nại lên Sở giáo dục, cho rằng đây là hành vi của giáo viên vì thiên vị con gái mình mà gây nên, người như vậy không có khả năng giáo dục tốt cho con cái họ.

Vì xoa dịu sự phẫn nộ của dư luận, mẹ tôi, với tư cách là giám đốc điều hành và phó hiệu trưởng bất đắc dĩ phải nhận lỗi và xin từ chức.

Cái gọi là gia đình học giả có học sinh trên khắp thế giới, cuối cùng lại bị hủy hoại bởi sự ích kỷ của mình.

Tôi đưa ra ý kiến muốn cùng Ninh Hàm xuất ngoại, nó tìm mọi cách chống đối, thậm chí còn chạy đến nhà vị hôn phu cũ để lẫn trốn.

Cuối cùng là cha của vị hôn phu cũ đưa nó trở về, sắc mặt muốn tệ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Có những lời nói không nói ra, nhưng cũng đủ làm người ta xấu hổ.

Tôi chưa từng gặp qua tình huống như thế, chỉ có thể cười nịnh nọt tiễn ông ấy về.

Trước đây tôi yêu thương Ninh Hàm biết bao nhiêu cho đủ.

Ngày đó lại tát nó một cái thật mạnh, “Mày còn muốn anh mất mặt đến cỡ nào nữa!”

Ngày lên máy bay, Ninh Hàm không để ý hình tượng mà khóc lớn, “Anh, em biết sai rồi, em biết sai rồi…… Anh đừng bắt em đi, em không muốn xa A Vũ.”

Ba mẹ tôi đều không muốn để Ninh Hàm tiếp tục ở trong nước.

Huống chi Thi Nguyên càng không muốn nhìn thấy tôi và nó.

Tôi chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng này của cô ấy.

Ở Rumani người Hoa không nhiều lắm, tính tình Ninh Hàm ngày càng trở nên quái gở.

A Vũ đã trở thành trụ cột tinh thần của nó.

Lúc mới bắt đầu, hai người thường gọi video, nó mỗi ngày đều chờ hắn ta gọi cho mình.

Nửa năm sau, Lư Hách Vũ chặn phương thức liên lạc của nó.

Tin tức kết hôn cũng truyền tới, trụ cột tinh thần của Ninh Hàm sụp đổ.

Nó khóc lóc, cầu xin tôi cho nó về nước tìm hắn ta.

Chỉ mới mấy ngày, nó đã gầy một vòng.

Cũng trong khoảng thời gian đó, người bạn duy nhất ở nơi này của nó không biết từ nơi nào nghe được chuyện nó bắ/t nạ/t người khác, còn xem được video trên mạng.

Internet có ký ức, video rất nhanh đã lan rộng trong cộng đồng Châu Á ở dây.

Có một lần tôi ra cửa, nhìn thấy mấy học sinh nữ Hàn Quốc cầm đầu lọc t.h.u.ố.c lá hỏi nó có muốn thử không?

Tôi là anh trai nó, tôi vốn nên bảo vệ nó.

Nhưng thật kỳ lạ là tôi chỉ đứng tại chỗ không động.

Tôi không biết như vậy có xem như báo ứng không.

Ninh Hàm cũng mắc chứng bệnh giống Thi Nguyên.

Nó bắt đầu chán ăn. Chiều cao gần 1m7, lại không đến 35kg, ngủ không yên, tóc rụng một bó lớn.

Tôi dẫn nó đến trung tâm trị liệu biếng ăn.

Em gái tôi, cuối cùng cũng phải trả giá vì sai lầm thời niên thiếu.

Có lẽ là vì muốn buông bỏ hoàn toàn quá khứ, sau khi tôi đi không lâu, Nguyên Nguyên và Nghiêm Thần cũng đến một thành phố khác sinh sống.

Tôi chỉ có thể thông qua hoạt động của cô ấy trên mạng xã hội, nhìn trộm cuộc sống của cô ấy.

Ngày Thi Nguyên công bố mang thai, là sinh nhật tôi.

Sau khi rời Trung Quốc, tôi cũng đã hai năm không ăn sinh nhật.

Nhưng ngày đó, tôi một mình ăn hết toàn bộ bánh kem.

Tôi ở trong lòng nói với cô ấy, chúc mừng em.

Cô bé chịu đủ mọi loại ác ý, cuối cùng cũng có gia đình thuộc về mình.

Tôi nhớ tới lần đầu gặp Nguyên Nguyên, đó là cô bé đặc biệt có lễ phép.

Ăn rất chậm, cái miệng nhỏ nhắn nhai rất lâu.

Mọi người đều là vừa ăn vừa xem điện thoại, còn cô ấy ăn một cách nghiêm túc.

Đúng như tôi mong chờ, chỉ cần nhìn thấy cô ấy ăn, tâm tình tôi sẽ tốt lên.

Dường như từ lúc qua hai mươi tuổi, tôi chưa từng thích một người một cách đơn thuần như vậy.

Nhiều người nói cô ấy lớn lên giống Ninh Hàm, tôi không thấy giống chỗ nào.

Hai người họ khí chất hoàn toàn khác biệt.

Nhưng nếu mọi người muốn nói giống, tôi thuận nước đẩy thuyền, để có một lý do công khai đến gần cô ấy.

Vì sao muốn ở lại tăng ca với cô ấy, vì sao muốn đưa cô ấy về nhà.

Dù cô ấy có hỏi tôi, tôi cũng có thể nói là bởi vì cô ấy giống em gái tôi nên tôi muốn chiếu cố.

Nhưng cô ấy chưa từng hỏi.

Vẫn là tôi nhịn không được nói với cô ấy.

Cô ấy không biết, trái tim tôi đập nhanh cỡ nào.

Nhưng mà tôi biết, trái tim cô ấy cũng đập rất nhanh rất nhanh.

Cô ấy rất dễ cảm động, tôi chỉ là nhớ rõ món cô ấy thích ăn thì cô ấy đã rất vui vẻ.

Tôi thích nhìn cô ấy cười.

Nhưng cô ấy khi gặp tôi, ánh mắt toàn là sợ hãi.

Một cô gái tốt như vậy, sau khi cùng tôi ở bên nhau lại gầy như một trang giấy trắng.

Tôi ở trong lòng nói với chính mình, sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cô ấy bị ức hi/ếp.

Nhưng cuối cùng người ức hi/ếp cô ấy tàn nhẫn nhất, lại là tôi.

Khi đó tôi không rõ, vì sao đôi mắt cô ấy luôn thoáng ẩn hiện sự đau khổ.

Đến khi tôi biết được, tôi đã rơi vào địa ngục.

Cô ấy tên Thi Nguyên, nhưng cuộc đời lại không vẹn nguyên.

Vài năm sau, việc làm ăn ở Rumani hoàn thành, tôi một mình về nước.

Công viên, có một cô bé váy hồng bị mấy thằng nhóc giật lấy chiếc kẹp tóc hình con bướm rồi chuyền tay nhau đùa giỡn.

Tôi đi qua, đoạt lấy chiếc nơ bướm, cúi đầu nhìn thằng nhóc, “Nhóc thích nơ bướm như vậy hay để chú kẹp cho nhóc.”

“Không muốn không muốn……” Thằng nhóc liều mạng né tránh, bị tôi đè đầu thắt b.í.m tóc, bộ dáng rất là buồn cười.

Cô bé và những đứa trẻ khác che miệng nở nụ cười.

Thằng nhóc đó mặt đỏ lên, đem kẹp tóc vứt trên mặt đất, muốn chạy.

Tôi túm cánh tay nó, nghiêm mặt, “Nhặt lên, nói xin lỗi.”

Thằng nhóc đó bị dọa, chậm rì rì mà nhặt lên, đôi tay đưa đến trước măt cô bé, giọng nói lí rí: “Thực xin lỗi.”

“Không sao.” Cô bé ngọt ngào nói.

Mấy thằng nhóc cũng tản ra.

Tôi sờ sờ mặt bé, sửa lại mái tóc, “Bọn họ bắ/t nạ/t con là không đúng, nếu sau này vẫn còn như vậy, con kêu mẹ đem kẹp tóc kẹp lên đầu bọn họ.”

Cô bé ngẩng đầu lên hỏi, “Chú ơi, chú có quen với mẹ con à?”

Tôi mỉm cười, lắc lắc đầu.

Trở lại trong xe, nhìn qua cửa sổ, thấy Thi Nguyên cúi xuống xoa đầu cô bé, hai người chậm rãi đi xa.

Từ khi cặp gấu nhỏ cầu bình an bị Nguyên Nguyên cầm đi, tôi đã mua một cặp giống như vậy ở trên mạng, một lần nữa treo lên xe.

Tôi nhìn chúng nó.

Phương thức đền bù tốt nhất, chính là để cô ấy không cần nhớ đến tôi nữa.

- HẾT- 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.