Thị Quân Thủ

Quyển 1 - Chương 16: Thân nhân (thượng)



Phiền Ngọc Kỳ xuất cung liền thẳng đến Phiền phủ ở phía đông tường thành, nhưng đến khi hắn đứng ở trước đại môn nhà mình rồi lại sợ hãi thứ cảm giác quê hương thân thuộc mà không dám gọi cửa, nhưng tưởng tượng đến thương thế phụ thân Phiền Tử Kỳ, hắn cuối cùng sau một lúc lâu ngây ngẩn, liền gõ lên  đại môn.

Môn đồng tới mở cửa, vừa mở ra thấy là đại thiếu gia nhiều năm chưa về, cả kinh đã quên luôn phản ứng, thẳng đến khi lão quản gia thúc giục hỏi là ai mới giật mình vui mừng vạn phần lớn tiếng kêu gào “Thiếu gia đã trở lại! Thiếu gia đã trở lại!”

Sau một tiếng thông báo của tiểu đồng, không bao lâu, Phiền quý phủ từ trên xuống dưới đều biết chuyện đại thiếu gia từ biên cương xa xôi cuối cùng đã hồi gia, Phiền Ngọc Kỳ một khắc cũng không muốn trì hoãn, trực tiếp đi thẳng tới Tử Trúc uyển nơi phụ mẫu ở, mới vừa bước vào cửa liền va phải một người đang lao ra, người kia té ngã về phía trước Phiền Ngọc Kỳ theo bản năng đưa tay đỡ lấy đối phương.

Còn chưa kịp mở miệng nói câu xin lỗi, đối phương đã đi trước một bước gọi lên  tên của hắn.

“Kỳ nhi? Đúng là Kỳ nhi?”

Phiền Ngọc Kỳ lúc này mới phát hiện người hắn va phải chính là mẫu thân mình luôn mong nhớ đã lâu, nữ nhân chưa đến bốn mươi, vẫn như trước dịu dàng, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp trong trí nhớ đã thay đổi có chút già hơn, nếp nhăn bên khóe mắt đã lộ ra, tóc mai cũng phiếm nhiều điểm sương bạch, tựa như hà trách sự vô tình của thời gian.

“Nương!” Nhìn thấy mẫu thân như vậy, Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy ở ngực giống như bị cái gì gắt gao nắm chặt, xót xa đau lòng. Từ trên dung nhan đã nhanh chóng biến lão của nữ nhân hắn có thể rất dễ dàng nhìn ra nữ nhân này vì quản lý toàn gia đã tốn bao nhiêu tâm sức, vì lo lắng cho phụ thân và hắn trường kỳ chinh chiến nơi sa trường mà thành ra bộ dáng gì nữa.

Ôm cổ nữ nhân thân hình nhỏ nhắn nhưng tính cách kiên cường này, Phiền Ngọc Kỳ đáy lòng tràn đầy đau thương luyến tiếc cùng hổ thẹn đối với nàng.

“Hài nhi của ta, hài nhi của ta rốt cục cũng bình an trở về, cảm tạ Bồ Tát...... Cám ơn lão thiên gia......” Gắt gao ôm lấy nhi tử đã lâu không gặp mặt, nữ nhân kích động khóe mắt rưng rưng, lộn xộn nhắc đi nhắc lại.

Mẫu tử cứ như vậy ôm nhau thật lâu, thẳng đến khi nữ nhân chủ động rời khỏi ngực đứa con, “Đến đây, để cho nương hảo hảo nhìn xem, Kỳ nhi của ta mấy năm nay có gì thay đổi......”

Lôi kéo tay Phiền Ngọc Kỳ, nữ nhân đẩy hắn một phen ngồi trên ghế, này bính kia bính xoa bóp, miệng lẩm bẩm, nói nhỏ “Ai nha, con đấy a, cao  lên không ít, nhưng sao lại gầy như vậy, bất quá trái lại quả thật càng thêm tinh ranh hơn ” nói mấy câu kiểu như vậy, Phiền Ngọc Kỳ nghe những lời thân thiết quen thuộc này, không chút nào mất kiên nhẫn, chính là kín đáo cười không nói một câu mặc cho nữ nhân xoa tròn nặn dẹt.

Cuối cùng nữ nhân phủng trụ mặt đứa con, nhìn thấy trên mặt con tăng thêm vài đạo vết sẹo mới, giọng nghẹn ngào nói:”Ngươi sao lại cùng một dạng với cha ngươi, mỗi lần trở về đều mang theo một thân đầy sẹo, nhìn xem khuôn mặt tuấn tú vốn mang vẻ yên lành của Kỳ nhi ta biến thành cái dạng gì, vậy còn có thể lấy vợ sao......”

Phiền Ngọc Kỳ vừa nghe lời này nhất thời trụ không nổi, thổi phì một tiếng cười vui vẻ, thấy nữ nhân lấy ánh mắt oán hận nhìn hắn, không cách nào cố nén tiếu ý thoát ra nói: “Người còn không phải đã gả cho cha sao, con còn từng nghe cha nói qua, người chỉ bởi vì một thân 【 dấu ấn chiến công 】của ông mà nếu không phải ông thì không lấy chồng......”

“Ai nha! Cha ngươi thế nhưng ngay cả việc này cũng nói qua với ngươi! lão đây bất hưu......”

Ngượng ngùng giận dữ mắng chửi, khuôn mặt vốn có chút tái nhợt vì vài câu nói trêu đùa của nhi tử mà nhiễm một tầng đỏ ửng, vẻ buồn phiền quanh năm chiếm cứ trên khuôn mặt nữ nhân thoáng chốc tiêu tán vô tung, lộ ra gương mặt vốn phi thường xinh đẹp lại dần hiện ra thần thái xấu hổ chỉ thiếu nữ mới có, chính là càng nhiều hơn mấy phần ý nhị của nữ nhân trưởng thành.

“Nương hẳn là vì Kỳ nhi, nhi tử bất hiếu này mà tâm buồn phiền, nhi tử mấy năm nay không thể thường xuyên quay về gặp người...... Thật sự trong lòng thật hổ thẹn.” Nhẹ vỗ về nữ nhân hai bên tóc mai đã nhuốm màu hoa râm, Phiền Ngọc Kỳ vô cùng tự trách.

“Nương chút hy sinh ấy so với giang sơn xã tắc Đại Chiếu không coi là gì, Kỳ nhi không cần phải thay nương khổ sở, nữ nhân nào a, sau khi có nhi tử cũng đều già đi, nhưng thật ra cha ngươi hắn mới là vì Đại Chiếu......”

Đề tài đột nhiên chuyển về Phiền Tử Kỳ, nữ nhân vốn đang hưng phấn không hiểu sao thoáng chốc dừng câu chuyện lại, vừa nghĩ đến nam nhân mình yêu vì quốc gia thiếu chút nữa đánh mất sinh mệnh, nhớ tới mấy ngày nay đủ loại chua xót, đau khổ lại nảy lên trong lòng, lời này nói đến một nửa thế nào cũng nói thêm được nữa.

Phiền Ngọc Kỳ nghe mẫu thân nhắc tới cha, niềm vui sướng được trở về nhà cũng nhất thời bị băn khoăn lo lắng làm giảm đi rất nhiều.

“Cha hắn......”

“Ca ——!”

Phiền Ngọc Kỳ vừa định mở miệng hỏi tình trạng thân thể của Phiền Tử Kỳ, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi khẩn thiết, quay đầu nhìn lại chỉ thấy từ ngoài cửa nữ tử một thân hoa phục tử sắc hướng hắn chạy tới, trên mặt là sự vui mừng khiến người ta vừa liếc qua liền nhận ra ngay. Nhìn thấy bào muội(muội ruột thịt) Phiền Ngọc Lân, Phiền Ngọc Kỳ vừa thoáng chau đôi lông mày lại không tự giác giãn ra.

“Ngọc Lân! Chậm thôi, đừng chạy, ngươi đứa nhỏ này, đã quên chính mình còn đang mang thai năm tháng sao!”

Thấy Phiền Ngọc Lân cứ như vậy chạy vội không dừng, Phiền phu nhân nhất thời sợ tới mức kinh hô ra tiếng, sợ nha đầu này sơ ý té ngã một cái làm bị thương chính mình, vội xoay người muốn đi lên đỡ lấy nàng một phen.

Nhưng hành động của Phiền phu nhân rốt cuộc chậm nửa bước, Phiền Ngọc Lân vừa bước vào cửa thì dưới chân cước bộ rối loạn, chân nâng lên quá thấp, mũi chân bị vấp cào cánh cửa một phát rất nhanh sẽ té ngã, Phiền phu nhân không kịp tiến lên cả kinh vừa định kêu to ra tiếng, chỉ thấy Phiền Ngọc Kỳ vốn đang ngồi trên ghế so với nàng nhanh hơn một bước lắc mình tới trước cửa, nhẹ nhàng đỡ lấy Phiền Ngọc Lân đang ngã về phía trước.

Với một màn mạo hiểm như vậy nhào vào trong lòng huynh trưởng,  Phiền Ngọc Lân dù gan có lớn mấy trên mặt cũng là khó tránh khỏi trắng bạch, sửng sốt một hồi, thế nhưng rốt cuộc vẫn là nha đầu từ nhỏ đến lớn luôn quấy rối, thấy nguy hiểm đã được đối phương giải trừ, liền không khách khí, đảo khách thành chủ vươn hai tay ôm cổ huynh trưởng mình kính yêu nhất.

“Ca...... Ngươi sao mãi mới nhớ tới về nhà một chuyến, Ngọc Lân hảo lo lắng ngươi, cha mẹ cũng cả ngày ngóng trông ngươi có thể về nhà một chuyến!”

Nắm lấy vạt áo sau lưng nam nhân vùi đầu vào ngực đối phương dùng sức cọ xát, dù đã xuất giá là nữ nhân sắp sinh con, Phiền Ngọc Lân vẫn như trước một bộ dáng tiểu nữ nhi nhõng nhẽo, không thay đổi nhiều so với trước đây, cho dù bị phụ mẫu răn dạy bao nhiêu lần rằng “Kể cả là huynh trưởng cũng không cũng được phép không quy củ mà quá mức thân thiết”, lại vẫn là vào tai trái ra tai phải một chút cũng nghe không vào, giống như miêu nhi làm nũng dính chặt lấy bào huynh Phiền Ngọc Kỳ.

“Lân nhi! Ngươi đứa nhỏ này......” Vừa thở gấp một hơi, Phiền phu nhân vừa nhìn một màn như vậy, khóe mắt liếc thấy một mạt thân ảnh quen thuộc đang chạy vào sân, nàng đành phải tiến lên đem nữ nhi đang ôm chặt nhi tử mạnh mẽ kéo trở lại.

“Kỳ nhi, ngươi nhiều năm không trở về...... muội muội ngươi, nàng vào ba năm trước cũng đã lập gia đình, đối phương mặc dù không phải danh môn  gì,cũng không hiểu dẫn binh, nhưng có thể thuần phục nha đầu ngang ngược này, vả lại nguyện ý ở rể trong phủ, cha ngươi cùng ta cũng không nói thêm gì, thời điểm đại hôn của Lân nhi ngươi còn đang ở biên quan, cũng không tiện thông tri ngươi, hơn nữa cha ngươi hắn thực ngoan cố...... Kiên trì không cho chúng ta...... Ai......”

Nhớ tới nam nhân sĩ diện đến chết kia, Phiền phu nhân chỉ biết thở dài, nhưng vào lúc này người vừa vào sân kia đã muốn bước vào cửa.

“Văn Hiền, lại đây lại đây, đây là ca ta Ngọc Kỳ, ngươi không phải vẫn nói muốn trông thấy hắn.” Kéo qua nam tử nho nhã vừa bước vào cửa, Phiền Ngọc Lân đẩy đến trước mặt huynh trưởng.

Phiền Ngọc Kỳ nhìn nam tử trước mắt, trường sam bạch y, dáng vẻ đường đường, mặt như quan ngọc, một cỗ khí chất nho nhã, vừa thấy liền biết là tài tử xuất từ dòng dõi thư hương (nhà dòng dõi Nho học, chỉ người có học).

Muội muội gả cho người như vậy, Phiền Ngọc Kỳ tất nhiên là có chút không ngờ tới, bào muội trước đây thích giống như nam nhân tập võ luyện kiếm, chán ghét nhất một thân văn nhân cũ rích, hiện giờ thế nhưng lại gả cho một người như vậy nguyện ý trở nên ngoan ngoãn, người này chắc chắn có tài năng mà thường nhân không thể sánh kịp.

“Văn Hiền ra mắt đại ca, ngưỡng mộ đã lâu uy danh Kỳ tướng quân, hôm nay có thể được gặp quả nhiên nhất biểu nhân tài (tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự), khí vũ phi phàm, khiến Văn Hiền thực lòng khâm phục.”

Dường như đã quá quen với hành vi đường đột như vậy của Phiền Ngọc Lân, Liêu Văn Hiền không hề câu nệ mất tự nhiên, tuy rằng nghe qua  bên trong quần thần truyền đến một vài đồn đại có liên quan đến Phiền Ngọc Kỳ, hắn cũng từng có chút băn khoăn nên lấy loại biểu tình như thế nào để cư xử với ‘Đại hồng nhân’’ trước mặt của đương kim Thánh Thượng này, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy người thật, hắn hoàn toàn vứt bỏ những lời tuyên bố hoang đường nghe được —— nam nhân trước mắt đều không phải  loại nam sủng thấp hèn lấy sắc thị chủ!

Phiền Ngọc Kỳ thấy thái độ Liêu Văn Hiền như vậy, đứng đắn, không làm bộ, có thể nhìn ra đối phương này hoàn toàn không phải nịnh hót mà là lời nói xuất phát từ nội tâm, thành thật phá vỡ ngăn cách của lần đầu gặp mặt, thêm việc người này là người bào muội yêu tha thiết, Phiền Ngọc Kỳ tất nhiên là đối với em rể lần đầu gặp mặt này rất có hảo cảm.

Chính là hiện nay hắn thực sự lo lắng cho thương thế phụ thân Phiền Tử Kỳ, không có tâm tư lôi kéo nam nhân đối ẩm, bởi vậy thoáng áy náy nói: “Em rể khách khí, vi huynh không thể tham dự ngày cưới của các hai ngươi thật sự rất lấy làm tiếc, nhưng nếu Ngọc Lân đã được gả làm vợ ngươi, chúng ta cũng là người một nhà, về sau nếu là có chuyện gì khó xử, không cần khách khí cứ việc mở miệng, vi huynh ắt sẽ tận lực làm.”

Hai người vẻ nho nhã đối thoại làm cho Phiền Ngọc Lân tính tình thẳng thắn nghe không được tự nhiên, nàng nhìn ra nỗi lòng đại ca có chút bất ổn, biết huynh trưởng vừa về liên thông truyền một tiếng, liền trực tiếp đi thẳng vào gia môn tất nhiên là vì thương thế phụ thân mà đến, lập tức cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.

“Được rồi được rồi, không cần cùng khách khí như vậy, Văn Hiền, sau còn nhiều thời gian, có cả đống cơ hội cho ngươi cùng ca hàn huyên một trận, hôm nay có ta ở đây vẫn là miễn đi. Ca, cha hắn ở Tử Trúc Lâm phía sau uyển luyện kiếm, buổi sáng nghe Lương tướng quân vừa vào thượng triều xong truyền lời, nói chuyện Hoàng Thượng bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị xuất chinh, hắn rốt cuộc nằm không được, không nên đứng dậy luyện võ, cũng không ngẫm lại hắn bị nhiều vết thương nghiêm trọng, ngay cả ta cùng nương đều khuyên hắn không được. Ngươi khó được trở về một lần liền giúp chúng ta hảo hảo khuyên nhủ hắn, hiểu lầm lúc trước...... Cha mấy năm nay đã muốn phai đi ít nhiều, cũng không để nặng trong lòng, hắn từ ngày trước đã thương ngươi nhất...... Ta nghĩ lời ngươi nói, hắn nhất định sẽ nghe vào......”

Nhắc tới phụ thân Phiền Tử Kỳ, Phiền Ngọc Lân khuôn mặt lộ vẻ xinh xắn nhỏ nhắn cũng khó giấu lo lắng, tính tình nam nhân Phiền gia đều quật cường cố chấp, một khi nhận thức đúng chuyện gì, dù là ai cũng ngăn không được, chính là niên kỉ Phiền Tử Kỳ đã không nhỏ, trước đó không lâu lại chịu vết thương quá nặng, đây nếu tái cậy mạnh ra chiến trường, phỏng chừng không đợi đánh hạ Phương Minh thành của Nam Man, hắn đã gục ngã trên đường Nam chinh, Phiền Ngọc Lân khuyên không được phụ thân, cũng chỉ đành hy vọng ký thác trên người huynh trưởng nhiều năm không gặp.

Phiền Ngọc Kỳ nhìn thấy mẫu thân cùng bào muội nhãn thần bức thiết, lộ ra nụ cười có chút chua xót, các nàng chẳng lẽ đã quên lúc trước...... Phụ thân đuổi hắn đi như thế nào?

Vết thương này đến bây giờ vẫn chưa từng thối lui trên người hắn, chỉ sợ cả đời đều phải mang trên người, mà hắn khi đó có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ còn không thẹn với lương tâm nói hắn cùng với Hoàng Thượng trong lúc đó không hề phát sinh chuyện gì, nhưng là hiện tại đây?

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu phụ thân hỏi hắn hiện tại cùng Hoàng Thượng có quan hệ...... Hắn còn có thể như vậy hùng hồn, đứng thẳng lưng bạo gan không sợ mà nhìn thẳng vào mắt đối phương không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.