Thị Quân Thủ

Quyển 2 - Chương 27: Chuyện xấu



Ngày thứ tám hành quân đường thủy, Chiếu Nguyên Đế tự mình dẫn năm vạn tinh binh tới cửa sông Mộc, Gia Hòa quan, đại quân nghỉ ngơi, chỉnh đốn trang bị xong liền đi thẳng đến biên quan Nghĩa Lâm quận, không tới nửa ngày liền đã đến, cùng mười hai vạn quân phòng thủ biên quan hợp lại.

Tổng cộng là mười bảy vạn tinh binh đóng ở Nghĩa Lâm quận, quận vương phủ thành, nơi đặt chân của Hoàng Thượng cùng các tướng lĩnh, binh sĩ thì hạ trại ngoài thành, trong ba tầng ngoài ba tầng, đem thành quách vây quanh thực nghiêm chặt.

Ngày đó giờ thân, Chiếu Nguyên Đế lại triệu tập các bộ tướng lĩnh thương nghị chuyện công thành.

Võ quan Đại Chiếu quy định chỉ thiết lập một vị nhất phẩm hộ quốc Đại tướng quân, đó là Phiền Ngọc Kỳ tuổi còn trẻ đã đạt được ngự phong danh hào “Thiết sư”, theo sau hắn chính là bốn người tòng nhị phẩm trấn quốc Đại tướng quân, phân chia thành trấn đông Thanh Long tướng quân Từ Thương Phá, trấn nam Chu Tước tướng quân Trình Thiên Viễn, trấn tây Bạch Hổ tướng quân Chiến Long Húc, trấn bắc Huyền Vũ tướng quân Tề Mục Chi.

Mặt khác dưới còn phân biệt thiết lập chính tam phẩm tới ngũ phẩm Vân Huy, Quy Đức, Trung Vũ, Uy Viễn Đẳng mười sáu danh tướng quân cùng đô úy.

Lần này Nam chinh bốn vị trấn quốc Đại tướng quân không vắng một ai, thoả thê mãn nguyện đi theo Chiếu Nguyên Đế xuất chinh, nhưng mười sáu danh tướng quân lại chỉ đến đây mười hai danh, đồng cấp đô úy cũng là mười hai danh, những người còn lại vẫn tuân thủ nghiêm ngặt chức vụ của mình đóng ở biên quan để ngừa ngoại tộc thừa dịp Nam chinh xâm lấn Đại Chiếu.

Chính là lúc này thính thượng còn khuyết mất hai gã trấn quốc Đại tướng quân, Bạch Hổ tướng quân Chiến Long Húc cùng Huyền Vũ lão tướng quân Tề Mục Chi dẫn còn lại mười sáu vạn đại quân đường bộ hành quân, đương nhiên phải so với Chiếu Nguyên Đế đi thủy lộ tự mình dẫn năm vạn tinh binh chậm hơn mấy ngày.

Trừ bỏ hơn hai mươi danh võ tướng này, còn có vài vị văn tán quan chính phẩm đồng dạng chức vị quan trọng, cùng quận vương Nghĩa Lâm quận Trữ Hán Nghi.

Chiếu Nguyên Đế – Trử Chiếu Dịch đứng ở thính thượng (vị trí chủ tịch, trung tâm) nhìn một đám kiền tướng đắc lực, mỗi người đều mặc áo giáp uy phong lẫm lẫm, chỉnh tề xếp thành hàng, tinh thần chấn hưng, dáng người cao ngất diện mạo hiên ngang, bởi vì những người này phần lớn đều là hãn tướng (tướng dũng mãnh, gan dạ) lăn lộn bò toài xuất sinh nhập tử trên sa trường, không khỏi cả người tản mát ra một loại sát khí ngưng trọng, khiến cho trong phòng không khí vô cùng trang nghiêm.

Trử Chiếu Dịch bất động thanh sắc quan sát những vị tướng tài năng đã vì Đại Chiếu dốc sức nhiều năm này, trong lòng thật vừa lòng, không định vòng vo, sau khi mọi người chỉnh tề y trực tiếp đem tin tức trước đó vài ngày thu được đến từ Định Văn Hầu ở Bình Viễn, Nam Man nói ra.

Công thành một chuyện có biến hóa, Định Văn Hầu nguyện làm nội ứng vào lúc hai quân giằng co thừa loạn mở ra cửa thành, để cho quân đội tiên phong của Đại Chiếu vào thành.

Chiếu Nguyên Đế vừa thốt lên xong, mọi người đồng loạt ồ lên, vài tên mưu sĩ giành trước nghi ngờ về độ tin cậy của thông tin này, lo lắng nội ứng là giả, bẫy rập là thật. Bình Viễn một trận chiến là Đại Chiếu thủ chiến, chuyện sĩ khí các tướng sĩ biên quan, thế tất phải một hồi trống làm tinh thần hăng hái mới nắm giữ được, tuyệt không có thể có nửa điểm sai lầm, một chuyện nội ứng này cũng không thể đảm bảo, vẫn là dựa theo nguyên kế hoạch công thành bao vây tiêu diệt địch nhân mới là thượng sách đáng tin cậy.

Nhưng võ quan cầm đầu trấn nam Đại tướng quân Trình Thiên Viễn cũng không chấp nhận, cảm thấy rằng tin tức này có độ tin cậy cao, bởi vì theo hắn biết, kia thành thủ Bình Viễn thành tướng quân La Thiệu xưa nay cùng Định Văn Hầu bất hòa.

Định Văn Hầu là chư hầu vong quốc người Hạ Hầu Viêm, cùng Nam Man đế có chi cừu diệt quốc, Nam Man đế mưu toan thống nhất nam bắc mấy năm liên tục chinh chiến khiến cho quốc nội tiếng oán than khắp nơi, dân chúng lầm than, Định Văn Hầu sớm đã có chi tâm phản loạn, thế nhưng bất hạnh là binh quyền lại nằm trong tay La Thiệu, chỉ đành kìm nén hết lần này đến lần khác.

Trình Thiên Viễn như vậy vừa nói nhất thời dẫn đến sự phản đối của các mưu sĩ, cho rằng cho dù Định Văn Hầu là chư hầu vong quốc, nhưng dù sao đã thần phục Nam Man nhiều năm, là Nam Man chi thần, trong đó chuyện xấu che dấu ngoại nhân làm sao có thể biết được.

Trình Thiên Viễn tính tình khéo đưa đẩy không thích tranh luận, thấy mấy tên mưu sĩ đem mũi nhọn nhắm vào mình, sờ sờ cái mũi nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, nhưng không cần hắn há mồm, vài vị tướng quân nguyên xuất dưới trướng hắn liền cùng mấy người kia biện luận, mọi người cứ thế đấu lý, khắc khẩu không ngớt.

Trữ Chiếu Dịch ngồi ngay ngắn tại thính thượng, mặt không chút thay đổi nhìn trận tranh cãi trước mắt, không chút mảy may không kiên nhẫn cùng phiền não, giống như đã sớm dự đoán được sẽ có tình trạng như vậy xảy ra, y cầm lấy tách trà sứ men xanh nhấp một ngụm trà, giương mắt nhìn Từ Thương Phá cùng Phiền Ngọc Kỳ một bên im lặng mà đứng, hai người đều không nói một câu, trên mặt biểu tình lại khác nhau.

Từ Thương Phá là rõ ràng đối trận tranh cãi kia cảm thấy phản cảm, khuôn mặt vốn như băng sơn lãnh khốc bao phủ một tầng sương lạnh trầm trọng, trên trán gân xanh ẩn có xu thế bạo khởi, cũng chỉ có vài tên tướng sĩ bên cạnh hắn liên tiếp muốn mở miệng lại khiếp sợ uy thế của hắn mà đành im bặt, mấy người nhìn trộm sườn mặt nam nhân bộ dáng e ngại có loại nói không nên lời thật sự là hảo tiếu.

Phiền Ngọc Kỳ còn lại là vẻ mặt muốn nói ra suy nghĩ của mình, chính là vẫn còn cân nhắc tìm không được thời cơ mở miệng, Trữ Chiếu Dịch thấy thế buông tách trà thanh thanh khụ một tiếng, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng những tiếng khắc khẩu quàng quạc vì thế mà đình chỉ (kiểu như tiếng vịt kêu ý *cười té ghế*), vài vị quan viên tâm tình có chút kích động ý thức được chính mình lại có thể sai lầm ở trước mặt hoàng thượng cao giọng trách móc, bất giác cảm thấy phát lạnh.

Nhưng Trữ Chiếu Dịch không có ý định truy cứu trách nhiệm bọn họ, chỉ là nhìn về phía Phiền Ngọc Kỳ nhíu mi lên tiếng: “Phiền khanh, chính là có chuyện muốn nói? Ngươi thấy chuyện nội ứng mở cửa thành này thế nào?”

Phiền Ngọc Kỳ biết Trữ Chiếu Dịch muốn nghe phân tích của hắn, lập tức không hề giấu diếm đem quan điểm của mình nói thẳng ra: “Mối quan hệ giữa Định Văn Hầu cùng thủ thành tướng quân La Thiệu xác thực như Chu Tước tướng quân nói, hai người như nước với lửa không thể dung hòa, trừ lần đó ra thần còn biết, La Thiệu này tuy là Nam Man võ tướng thế gia xuất thân, nhưng nói đến dụng binh lại chỉ tạm được, cũng không biết nông sâu tự cho mình siêu phàm, khí lượng (độ lượng, khoan dung) nhỏ hẹp không nói còn thường xuyên trách móc nặng nề chỉ trích cấp dưới.

Hắn chỉ vì một lần tiêu diệt thành công dựa vào mối quan hệ gia đình mới lên làm  tướng quân, người này mặc dù không thể nói là tồi tệ thế nhưng lại quả thật làm cho người ta nhìn không ra chút nào ưu điểm, trước đấy nửa năm thần ở đây phòng thủ đã điều tra không ít về người này, tương phản với hắn hữu dũng vô mưu chính là Định Văn Hầu kia quả thật là lương tài (chỉ người tài giỏi đức độ), chính là bất hạnh chịu sự áp bức của La Thiệu không có chỗ phát huy.

Thần nghĩ rằng tin tức của Định Văn Hầu chín thành tin phục, có hai nguyên do, thứ nhất, Hạ Hầu thị thần phục Nam Man tình hình cùng với Đại Chiếu ta không khác nhiều, cậy mạnh bức bách tự lui một bước tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đương nhiên không dứt chi tâm phản loạn, mà Hoàng Thượng trước đó cũng đã phái người lén sai sứ giả với hắn, hứa hẹn tính toán nhiều hơn các điều kiện, so với làm một nước phụ thuộc dựa vào nam man thì nương theo Đại Chiếu ta càng được hậu đãi hơn, cho dù Định Văn Hầu không thập phần tin phục, hắn cũng không có lý do ở giữa cản trở.

Thứ hai, cũng là thần suy đoán tương đối nắm chắc, này thành Bình Viễn binh quyền không nằm trong tay Định Văn Hầu, Định Văn Hầu cũng biết chính mình ở bên phía Đại Chiếu giá trị lợi dụng của hắn cũng không tính là cao, nhưng đối với hắn mà nói, Đại Chiếu giá trị lợi dụng lại phi thường cao, nếu thần là hắn, đứng vào lập trường của hắn, thần tuyệt sẽ không bỏ qua thời cơ mượn đao giết người này!

La Thiệu binh bại hắn có thể đoạt lại binh quyền, sau đó thuận tiện lấy Đại Chiếu làm căn cứ chấn hưng Hầu quốc, có thể nói nhất cử lưỡng tiện. Mặc dù La Thiệu binh thắng, cũng tất nhiên sẽ hao tổn binh lực đại thương nguyên khí, hắn rất có thể thừa dịp hỗn loạn, phái người giết đối thủ này một mất một còn, sau đem hết thảy đổ cho Đại Chiếu.

Cho dù ám sát không thành công, cùng lắm thì hắn tiếp tục làm Hầu gia không có thực quyền, chính là so ra mọi góc độ mà nói...... Định Văn Hầu trong lòng càng có khuynh hướng tiền giả, dù sao Đại Chiếu thành công hắn càng có nhiều cái lợi, cho nên hắn không cần thiết phải nói dối.”

Trái phải đều là La Thiệu phải chết, Định Văn Hầu tự nhiên hy vọng có thể không chút vết tích thật nhanh đưa đối thủ tự tìm lấy cái chết về Tây Thiên.

“Thần xin hỏi một câu, hẳn là Định Văn Hầu có điều kiện mở ra cửa thành đi, nếu điều kiện của hắn là sau khi đại thắng châu lập tự trị, vậy thần một thành không xác định này liền tiêu trừ, thần có thể mười thành khẳng định, kia Định Văn Hầu là hạ quyết tâm muốn mượn tay Đại Chiếu diệt trừ La Thiệu!”

Phiền Ngọc Kỳ nói năng có khí phách trật tự rõ ràng, nói xong chuyện này, mọi người nhất thời như thể nước xối lên đầu, hiểu ra, cùng tìm cách chứng thực dường như đều nhìn về phía Chiếu Nguyên Đế, muốn biết Định Văn Hầu có hay không đưa ra điều kiện châu lập tự trị.

Trử Chiếu Dịch tán thưởng nhìn ái tướng của mình, mặc dù biểu tình không chút biến hóa, trong mắt lại tiết lộ y đối Phiền Ngọc Kỳ khen ngợi, y hơi hơi gật đầu một cái, mọi người lần lượt tán thưởng ra tiếng, Từ Thương Phá và Trình Thiên Viễn cùng Phiền Ngọc Kỳ giao tình sâu sắc cũng không lại đối với năng lực thông suốt nhạy bén của hắn bày tỏ khâm phục nữa.

“Mạnh mẽ công thành binh lực hao tổn thậm chí hơn đối chiến ba đến năm lần, có thể ít hao tổn đánh vào bên trong Bình Nguyên thành, trẫm đương nhiên không có lý do cự tuyệt liên thủ, Phiền khanh sở giảng đúng với suy nghĩ của trẫm khi nhận được này một tin này, trẫm kỳ thật vào ba ngày trước đã cùng Định Văn Hầu đạt thành  hiệp nghị, ngày công thành đã chọn định vào hai ngày sau!

Liền sau đó trẫm vẫn cần giải quyết một chuyện, La Thiệu người này mặc dù không tinh minh nhưng cũng sẽ không vờ ngớ ngẩn, Đại Chiếu ta binh lực rõ ràng nhiều hơn hắn mấy lần, hắn tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn ra khỏi thành ứng chiến, làm sao để khiến hắn từ trong xác rùa thò đầu ra, chư vị ái khanh thay trẫm đến nghĩ biện pháp đi.”

Lúc ở trên thuyền, Trữ Chiếu Dịch thu được tin Định Văn Hầu dùng bồ câu đưa tới, sau khi xem xong lập tức liền nhìn thấu ý đồ nam nhân, cảm thấy được người này không đơn giản, thiêu hủy công văn sau khi liên tục cân nhắc một ngày mới bất động thanh sắc hồi âm cho Định Văn Hầu, quyết định cùng liên hợp.

Cố ý đem việc này trước mặt nói rõ ràng ra, y chẳng qua mang tính tượng trưng cấp những người này một lời giải thích, đồng thời cũng là hy vọng mượn cớ trợ giúp Phiền Ngọc Kỳ tại đây trước mặt các vị tướng quân có phần lớn tuổi hơn tạo uy tín, y biết y lập Ngọc Kỳ làm võ quan đứng đầu hộ quốc Đại tướng quân không thể làm cho một vài lão tướng có tuổi tin phục, mặc dù hắn chiến công hiển hách có thể cho thấy vị trí hắn lúc này cũng không phải phóng túng hư danh, nhưng nhĩ thính vi hư nhãn kiến vi thật (phàm là những điều tai nghe thường là giả mà tận mắt trông thấy mới là thật), y tin tưởng sau khi trải qua lần Nam chinh này, biểu hiện của Phiền Ngọc Kỳ sẽ ngăn chặn miệng mọi người.

Sau khi được được đáp án mong muốn, Trữ Chiếu Dịch liền không cần tập trung vào việc này, ngược lại thay đổi vấn đề.

Trình Thiên Viễn tâm tư tinh tế, ý tưởng mượn đao giết người này của Định Văn Hầu hắn kỳ thật trong lòng rất rõ ràng, nhưng hắn đoán được ý đồ của Hoàng Thượng, cố tình không một bước nói trước rõ ràng, lúc này Hoàng Thượng đưa ra nghi vấn, hắn biết vở kịch nặng óc đã qua, liền giương lên khuôn mặt tươi cười nửa đùa nửa thật bàn bạc.

“Này không phải việc khó, Hoàng Thượng có điều không biết, La Thiệu này tính tình vô cùng đặc sắc, nhất kinh không chịu nổi khiêu khích, chỉ cần một phong thư bằng mọi cách khiêu khích hắn, hắn tự nhiên sẽ ẩn nhẫn không được, cho dù có người ngăn hắn lại, chỉ cần trước trận mở miệng mắng, làm cho “đại chủy” (miệng rộng) ở trận tiền nhất nhất ân cần thăm hỏi một chút tổ tông nhà hắn, tin tưởng không đến ba ngày hắn chắc chắn nổi trận lôi đình mở cửa thành ra nghênh chiến......”

Trình Thiên Viễn cười hắc hắc, thay Hoàng Thượng ra sưu chủ ý, trừ bỏ vài vị văn tán quan, này các võ quan đều biết nam nhân “Đại chủy” trong lời nói tướng quân là người ra sao.

Đại chủy tên là Lỗ Nghĩa, là từ ngũ phẩm du kỵ tướng quân, xuất dưới trướng Trình Thiên Viễn, am hiểu nhất chính là sa trường mắng chửi, mỗi lần trước khi chém giết đều thống khoái vô cùng vui vẻ ân cần thăm hỏi một chút mẫu hệ thân quyến địch tướng, kích động địch nổi trận lôi đình, mất bình tĩnh qua loa xuất binh mà thảm bại, tuy nói cách này phi thường bất nhập lưu (không thuận, khó chấp nhận =]]), nhưng bản lĩnh đặc thù này chính như “Kê minh cẩu đạo” ( *) chi sĩ, vậy không, nương theo con mắt tinh đời của Trình Thiên Viễn đề bạt làm cho hắn có cơ hội tỏa sáng.

Mọi người vừa nghe Trình Thiên Viễn nhắc tới “đại thùy”, cùng không hẹn mà cùng cười ha ha ra tiếng, nhiều người nơi này tính ra đều cùng nam nhân miệng đầy phun phấn (nói lịch sự là mắng chửi lỗ mãng, thẳng ra là ăn nói bậy bạ =,=||)tiếp xúc quá, tuy nói nam nhân miệng hạ bất lưu đức, thô tục không chịu nổi, nhưng tính cách vẫn rất trượng nghĩa, ở trong quân cùng các vị tướng quân khác quan hệ cũng rất không tồi.

Lỗ Nghĩa vừa nghe Trình Thiên Viễn trêu chọc hắn, thấy Hoàng Thượng cũng vẻ mặt tiếu ý nhìn về phía hắn, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Nếu Hoàng Thượng không chê biện pháp của vi thần quá mức lỗ mãng......”

“Ha hả, mặc kệ quá trình như thế nào, trẫm chỉ cầu kết quả, chiến thư như vậy không thể kích ra La Thiệu, đành làm phiền ngươi luyện luyện giọng.” Khó được Trữ Chiếu Dịch cười ra tiếng, y mặc dù ở xa tận kinh sư, nhưng đối Lỗ Nghĩa đại tảng môn (lớn giọng) nhưng cũng có điều nghe qua.

Lỗ Nghĩa lúng túng khuôn mặt dữ tợn lộ ra đỏ hồng, kinh sợ liên tục lên tiếng trả lời: “Hoàng Thượng nói quá lời, vi thần thỏa đáng —— không hổ thẹn với sứ mệnh!”

Tạm định phương pháp nội ứng ngoại hợp công thành, Trữ chiếu Dịch lại lần nữa an bài một vài bộ phận thành chiến, tới giờ Tuất một khắc mới giải phân mọi người, muốn trở về phòng dùng bữa.

Trử Chiếu Dịch ở phía trước, Phiền Ngọc Kỳ theo sát sau ra khỏi chính sảnh, còn không đợi ra vài bước, liền bị Nghĩa lâm quận chi quận vương Trữ Hán Nghi gọi lại.

Lão nhân năm nay hơn sáu mươi này là ngũ hoàng đệ của tiên đế Chiếu Hòa Đế, cũng Chiếu Nguyên Đế, Trữ Chiếu Dịch chính là ngũ hoàng thúc, lão nhân là huynh đệ duy nhất của tiên đế còn trên đời, mặc dù Trữ Chiếu Dịch kế thừa đế vị đối vị này lão quận vương đều sẽ nhượng hắn ba phần mặt mũi, cho nên khi hắn ám chỉ có việc cùng y một mình thương lượng, y trước bảo Phiền Ngọc Kỳ rời đi, vốn tưởng rằng chính là chuyện liên quan đến chiến tranh, nhưng lão quận vương mở miệng lại khiến y ngây ngẩn cả người.

“Hoàng Thượng, cựu thần có một chuyện muốn nhờ, tuy rằng biết lúc này đề xuất việc kia rất không ổn, nhưng thần nghĩ đến việc này không nên tái kéo dài, tốt nhất vẫn là trước hướng ngài xin chỉ thị, thần khẩn cầu Hoàng Thượng tứ hôn, đem tiểu nữ Trữ Ngưng Sương hứa cấp thiết sư tướng quân —— Kỳ tướng quân!”

Hết chương 27

(*)Kê minh cẩu đạo: Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Sử ký – Truyện Mạnh Thường Quân”.

Nhận lời mời của Tần Chiêu Vương, Mạnh Thường Quân người nước Tề đã cùng một số môn khách sang thăm nước Tần, đồng thời còn đem theo một chiếc áo lông chồn trắng rất quý hiếm làm quà tặng cho vua Tần.

Về sau, vua Tần ngại vì Mạnh Thường Quân là quý tộc nước Tề, không muốn trọng dụng ông, nhưng lại cảm thấy Mạnh Thường Quân hiểu biết quá nhiều tình hình nước Tần, nên đã quyết định giam lỏng ông ở nước Tần. Em trai vua Tần là Kinh Tương Quân đã bày cách cho Mạnh Thường Quân đến gặp Yến phi – người được vua Tần cưng yêu cứu giúp. Nhưng khi Mạnh Thường Quân đến gặp thì Yến phi đã đưa ra điều kiện phải tặng chiếc áo lông chồn cho nàng thì nàng mới đến xin với vua Tần.

Mạnh Thường Quân nghe vậy mới đến bàn với đám môn khách cùng đi. Có một người ngồi ở cuối hàng nói: “Tôi sẽ lẻn vào trong cung lấy trộm chiếc áo lông chồn kia ra”. Mạnh Thường Quân vội hỏi lại: “Anh sẽ lấy bằng cách nào?”. Người kia đáp: “Tôi sẽ giả làm chó rồi lẻn vào trong cung”. Ngay đêm đó, người này quả nhiên đã lấy được chiếc áo lông chồn ra tặng cho Yến phi. Sau đó, trước lời cầu xin của Yến phi, vua Tần mới nhận lời tha cho Mạnh Thường Quân.

Mạnh Thường Quân sợ vua Tần nuốt lời, bèn lập tức cuốn gói rời khỏi nước Tần. Nhưng khi đến Hàm Cốc Quan thì gà còn chưa gáy sáng, nên cửa thành vẫn chưa mở. Giữa lúc đó, một môn khách đã bắt chước tiếng gà gáy, khiến gà ở xung quanh cũng lần lượt gáy theo. Lính canh cửa tưởng trời đã sáng liền ra mở cửa thành, nên cả đám người mới chạy thoát ra ngoài thành.

Sau đó, vua Tần quả nhiên hối hận về việc thả Mạnh Thường Quân, nhưng bấy giờ đã quá muộn.

Hiện nay, Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Kê minh cẩu đạo”để ví với kỹ xảo hoặc hành vi thấp hèn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.