Thị Quân Thủ

Quyển 2 - Chương 28: Tình địch



Tuy rằng không biết quận vương cùng Trữ Chiếu Dịch nói gì, nhưng trước khi đi nhìn đến Trữ Hán Nghi kia trương lên vẻ mặt già nua tràn đầy mưu tính, Phiền Ngọc Kỳ trong lòng luôn luôn có loại dự cảm không tốt lắm, dường như có chút đăm chiêu hướng tới viện lạc mà đi, chân trước rảo bước tiến lên sân Nguyệt môn liền bị một người canh giữ ở cửa vừa vặn chặn lại.

“A, Kỳ tướng quân, ngài cuối cùng đã trở lại.”

Phía trước hắn vài bước trách móc chính là một thiếu nữ mi thanh mục tú xinh đẹp đoan trang, trên mặt mang theo rõ ràng vui sướng, tóc dài hai bên đầu nàng bị buộc thành hai cái bím tóc dài nhỏ, mang theo trụy sức lóe sáng, cùng những sợi tóc còn lại chỉnh tề tản mát phía sau gáy.

Trên người nàng mặc một bộ kỵ xạ phục (y phục cưỡi ngựa bắn cung) tử sắc đẹp đẽ lộng lẫy, chân mang một đôi giầy viền vàng, thân thể yểu điệu, đẫy đà cân xứng, vừa có nét nhẹ nhàng xinh đẹp của nữ tử, lại mang theo anh khí bức người hiếm có mà ở nữ tử tầm thường không thể thấy.

Thình lình gặp phải thiếu nữ, Phiền Ngọc Kỳ có phần ngoài ý muốn, phản ứng lại nàng là ở đây chờ hắn, có chút bất đắc dĩ thở dài đáp lại: “Thần Ngọc Kỳ kiến quá Ngưng Sương quận chúa.”

Thiếu nữ này tên là Trữ Ngưng Sương, năm nay vừa mới mười tám, là tiểu nữ nhi của Nghĩa Lâm quận vương Trữ Hán Nghi, tính cách cởi mở hoạt bát, bởi vì từ nhỏ được sủng ái, nàng không thích nữ hồng, không giỏi cầm kỳ thư họa, ngược lại giống nam nhi bình thường thích võ thương lộng bổng, lão quận vương phi thường thương yêu tiểu nữ nhi này, chuyện gì cũng đều thuận theo nàng, thậm chí cho phép nàng thỉnh thoảng chạy tới quân doanh đông thành chơi đùa.

Phiền Ngọc Kỳ vào nửa năm tiến đến Nghĩa Lâm quận phòng thủ, khi đến quận vương phủ thì quen biết nàng, Trữ Ngưng Sương cũng chưa từng gặp qua nam tử tiêu sái tuấn suất như vậy, dáng người cao lớn thon dài khỏe mạnh, vẻ ngoài xuất sắc dương cương lại tuấn lãng, cơ hồ là đầu tiên mắt nhìn thấy hắn nàng liền mê thượng  hắn.

Mới đầu Phiền Ngọc Kỳ gặp Trữ Ngưng Sương tính cách cởi mở, hành sự tùy hứng, đều không hợp với quận chúa đoan trang dáng vẻ kiêu ngạo ngược lại cùng bào muội mình ngày đó không sợ trời không sợ đất cả ngày gây chuyện thị phi có vài phần tương tự, đối nàng thật cũng không có chút cảm giác xa lạ, nhìn thấy nàng chung quy đều nhớ tới bào muội, vì thế với nàng có chút thương mến, thậm chí còn từng tự mình chỉ điểm giảng dạy nàng võ nghệ.

Nhưng hắn rõ ràng vị trí quân thần, ngay cả hiện giờ địa vị hắn cũng không thua kém lão quận vương, nhưng người hoàng thất dù sao cũng là chủ tử, hắn tự nhiên cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, cũng quen không vượt quá phép tắc, thủy chung cùng Ngưng Sương quận chúa bảo trì khoảng cách nhất định, chỉ sợ đa sinh sự đoan.(gây nhiều chuyện rắc rối)

Nhưng ngay tại hai tháng trước, cũng chính là vài ngày trước khi hắn quay về kinh, trên đường hắn tuần tra binh doanh trở về đụng phải binh sĩ Nam Man liều mạng chặn giết, vừa lúc gặp Ngưng Sương quận chúa vốn không nghe khuyên bảo một mình một người chạy tới quân doanh tìm hắn, nửa đường ngẫu nhiên gặp khiến hắn mất cơ hội không thể lùi trở về, rơi vào đường cùng chỉ có thể lấy hơn mười nhân lực ngăn trở gần trăm tên võ trang Nam Man liều mạng đuổi giết tinh binh.

Vì bảo hộ Trữ Ngưng Sương chu toàn Phiền Ngọc Kỳ liều mình chém giết phá vòng vây, trên người bị thương không nhẹ, hắn tận lực chống đỡ vừa đánh vừa lui dẫn dắt Trữ Ngưng Sương chạy trốn, cuối cùng vẫn là vùng thoát khỏi truy binh rút vào trong rừng, chính là đi quá sâu vào trong rừng nhất thời lạc đường, rơi vào kết cục ở trong sơn động ngủ một đêm chờ đợi cứu viện, thẳng đến ngày tiếp theo phó tướng Viên Thiều Hằng dẫn nghìn tinh binh diệt nhóm quân đã bị Phiền Ngọc Kỳ giết chết  một nửa bỏ mạng đi vào núi tìm hắn, tính toán phương pháp giải  vây.

Vốn sau khi tránh thoát một kiếp, việc này báo cáo cũng không nhắc đến, chính là sự tình truyền vào tai lão quận vương lại nổi lên biến hóa.

Trữ Hán Nghi nói hai người cô nam quả nữ ngoại túc một đêm, cho dù bọn họ hai người đã làm rõ ràng một đêm kia vẫn chưa phát sinh chuyện gì, nhưng dù sao sự tình đã phát sinh là thật, thanh danh Ngưng Sương quận chúa rốt cuộc vẫn là bị hủy hoại, trong doanh trại không người không biết chuyện quận chúa cùng Phiền Ngọc Kỳ ngoại túc.

Phiền Ngọc Kỳ nghe lời lão quận vương có điều ám chỉ sau tỉnh ngộ biết đây là đối phương bức bách hắn thú quận chúa làm vợ, hắn vô cùng thông minh, hơi đưa đẩy một chút liền đoán được ý đồ của lão quận vương buộc hắn thú Trữ Ngưng Sương.

Lão quận vương bị tiên đế phái đến Nghĩa Lâm quận xa xôi so với kinh sư như thế cũng không phải không có nguyên do, Phiền Ngọc Kỳ nhiều ít có nghe Trữ Chiếu Dịch nói qua, khi Chiếu Hòa Đế tuổi còn trẻ, trong các vị huynh đệ cùng hắn đoạt vị, Trữ Hán Nghi trong lúc đó phi thường đắc thế, bởi vậy sau khi Chiếu Hòa Đế đăng cơ, chuyện thứ nhất chính là hủy hết các bè phái cũ, quét sạch triều đình, binh quyền Trữ Hán Nghi suy yếu, đưa hắn phái đến biên quan làm một quận vương hữu danh vô thực.

Trữ Hán Nghi đoạt vị thất bại, trong lòng phẫn uất bất bình, vẫn hy vọng có thể Đông Sơn tái khởi, chỉ tiếc Nghĩa Lâm quận cách kinh sư quá mức xa xôi, tin tức bế tắc, nhân mạch không thể mở rộng, cho dù hắn mọi cách cố gắng, thậm chí đem đại nữ nhi, nhị nữ nhi cùng gả cho các quan viên quan trọng trong triều, ý đồ lôi kéo nhân tâm, nhưng không thấy nhiều khởi sắc.

Mặc dù nhiều năm như vậy qua đi, tân đế đăng cơ, Trữ Hán Nghi vẫn đối chuyện năm đó canh cánh trong lòng, cho dù cuộc đời này cùng đế vị vô duyên, hắn cũng muốn trở về kinh sư, trọng chưởng quyền to, vì thế vẫn chờ đợi cơ hội, không chịu từ bỏ hy vọng.

Nam Man đối Đại Chiếu phát binh, Thiết sư tướng quân, tâm phúc hiện tại của Chiếu Nguyên Đế đã đến làm cho hắn thấy được một khả năng, từ trước đến nay tiểu nữ nhi Ngưng Sương tùy hứng bất hảo cơ hồ là lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ tướng quân trẻ tuổi tiêu sái tuấn lãng đầy hứa hẹn này, liền phương tâm ám hứa (tầm hồn thiếu nữ đã ngầm đồng thuận), Trữ Hán Nghi nhìn ra tâm tư nữ nhân quyết tâm phải mượn sức Phiền Ngọc Kỳ.

Mà Trữ Ngưng Sương theo chỉ thị của hắn thay đổi lại bộ dáng nha đầu điên ngày xưa, bắt đầu chú trọng dung mạo, y phục, lại lấy cớ Phiền Ngọc Kỳ chỉ điểm võ nghệ từ từ tiếp cận.

Lãnh binh đánh giặc Phiền Ngọc Kỳ đều từng trải, có điều luận đến cùng nữ tử ở chung lại có chút e ngại, may mà Trữ Ngưng Sương tính cách cùng Phiền Ngọc Kỳ cực kỳ giống nhau, sau khi tiếp xúc hắn thật không có cảm giác xa lạ, chính là phương thức hắn đối đãi với nàng không giống như nam nữ ở chung, mà như là huynh trưởng đối đãi muội muội, điểm ấy Ngưng Sương mới đầu nhìn không ra, nhưng theo thời gian trôi qua, thường xuyên tiếp xúc, nàng cũng dần dần có chút phát hiện.

Nàng không hy vọng Phiền Ngọc Kỳ đem nàng xem như muội muội, liên tiếp ám thị cho Phiền Ngọc Kỳ đều không giành được sự đáp trả khiến người khác vui sướng, cũng chưa từng chịu qua bị xem nhẹ, nàng sau đó cũng nghĩ muốn từ bỏ, nhưng lão quận vương trong lòng mang âm mưu, một mặt cổ vũ kích động nàng. Liền hy vọng có thể đem tiểu nữ nhi gả cho vị Kỳ tướng quân chiến tích hiển hách này, vì thế hắn thậm chí tận lực vì bọn họ tạo ra không ít cơ hội một mình ở chung.

Nào biết Phiền Ngọc Kỳ mặc dù đem tình ý của Trữ Ngưng Sương xem ở trong mắt lại căn bản bất vi sở động, đối ám hiệu ngầm rõ ràng cùng không để ý tới, biến thành Trữ Hán Nghi cũng không biết hắn là thật không rõ hay là hiểu được mà giả bộ hồ đồ.

Trữ Hán Nghi nào biết rằng, cũng không phải Trữ Ngưng Sương không đủ động lòng người, cũng không phải Phiền Ngọc Kỳ không biết suy xét, đầu óc ngu dốt mà không thông, chỉ là trong mắt hắn trừ bỏ Chiếu Nguyên Đế hắn ngưỡng mộ như thần, đã là không thể tái dung hạ những người khác......

Trữ Hán Nghi rời xa kinh sư nhiều năm tự nhiên không biết tin đồn Chiếu Nguyên Đế sủng ái Phiền Ngọc Kỳ vài năm trước trong cung truyền ra, còn đương nam nhân không tán thành, vì thế liền tỉ mỉ an bài bày ra một phen, này cũng mới có một đêm ngoài ý muốn “Bại hoại thanh danh quận chúa” kia......

Phiền Ngọc Kỳ sao không rõ ý đồ của Trữ Hán Nghi, dĩ nhiên không phải, hắn thậm chí ngay cả tâm tư Ngưng Sương quận chúa đối hắn có cái dạng gì trong lòng đều biết rõ ràng.

Sau chuyện phát sinh tập kích bất ngờ hắn không phải không sai người điều tra qua, nhưng Trữ Hán Nghi làm việc thực sạch sẽ gọn gàng, khiến hắn không tìm được căn cứ xác thực y cấu kết Nam Man.

Nhưng mặc dù tìm được rồi Phiền Ngọc Kỳ cũng không muốn gây khó dễ y làm gì, bởi vì hắn cũng biết y không phải bán nước thông đồng với địch, chỉ là nghĩ chưa thông suốt dùng thủ đoạn để đạt tới mục đích của mình.

Nhưng hắn đối lão quận vương vì bản thân chi tư làm hành động khiến cho nữ nhi thân lâm vào nguy hiểm không thể tha thứ, xét thấy Trữ Hán Nghi là một thân hoàng thúc duy nhất của Chiếu Dịch, hắn không có tái kể lại sự thực đã điều tra một đêm kia, chỉ là xa lánh Trữ Ngưng Sương hy vọng có thể chặt đứt ý niệm trong đầu lão quận vương là lung lạc hắn......

Phiền Ngọc Kỳ hạ nghiêm lệnh nữ nhân không được nhập quân doanh, bị bức ở ngoài cửa nhiều lần, Trữ Ngưng Sương dần dần không thể quấn quít lấy hắn, không bao lâu sau hắn trên chiến trường nhận được tin tức Cát Nguyên Vương phản loạn liền vội vàng chạy về kinh sư, thậm chí không quan tâm cùng bọn họ từ biệt.

Về chuyện Ngưng Sương quận chúa, hắn vì việc cùng với Trữ Chiếu Dịch phá bỏ tầng quân thần mơ hồ mập mờ liền không nghĩ tới nữa.

Lúc này đụng phải Trữ Ngưng Sương tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng khi đặt chân vào quận vương phủ, hắn kỳ thật cũng đã có tư tưởng chuẩn bị, lại đối mặt Trữ Ngưng Sương, hắn vẫn không có gì thành kiến, bởi vì hắn biết nàng đối dã tâm lão quận vương không biết gì, kỳ thật bỏ đi chuyện dã tâm của Trữ Hán Nghi ý đồ mượn nàng mở rộng thế lực, chỉ nói Trữ Ngưng Sương người này, nàng trên thực tế là một nữ hài phi thường đơn thuần thiện lương, vô cùng hiệp nghĩa, hắn đối nàng là thích chân thành từ nội tâm, chính là loại thích này cùng hắn đối muội muội Ngọc Lân giống nhau như đúc.

“Kỳ tướng quân không cần đa lễ, Ngưng Sương nghe nói tướng quân vừa mới đến Nghĩa Lâm quận, mấy ngày trước đây đi đường thủy thân thể không khoẻ, cố ý sai người chuẩn bị phương thuốc trị liệu tật say tàu này, nói là phi thường linh nghiệm, Ngưng Sương không biết tướng quân dùng được không, bất quá vẫn là mang đến đây cho ngài.” Trên mặt lộ vẻ tươi cười ấm áp, không có chút xa lạ, Trữ Ngưng Sương từ trong tay áo lấy ra đưa cho Phiền Ngọc Kỳ.

“Ta phân phó Trương Ma Tiên lấy dược, qua sẽ liền đưa cho ngài.”

Phiền Ngọc Kỳ tiếp nhận đơn thuốc mở ra sau khi xem kỹ, thiếu nữ tâm tư tinh tế hắn không phải không thể lý giải, quan tâm của nàng cũng không phải không khiến hắn cảm động, chính là hắn cùng nàng trong lúc đó cũng chỉ giới hạn đến thế, hắn không lòng dạ nào với nàng, đương không dứt khoát sẽ rước lấy nhiều hiểu lầm.

Vì thế hắn quyết tâm đưa trả lại phương thuốc, liền ôm quyền đối Trữ Ngưng Sương nói: “Đa tạ Ngưng Sương quận chúa quan tâm, bất quá thần hiện tại kỳ thật đã không có chuyện gì, không dối gì người, khi ở trên thuyền Hoàng Thượng đã phái người cấp thần chữa trị qua, mấy ngày nay vẫn liên tục không ngừng dùng thuốc, thực thấy hiệu quả, về phần phương thuốc này...... đành thỉnh quận chúa thu hồi đi.”

Tận lực không nhìn tới vẻ mặt Trữ Ngưng Sương thần tình tươi cười hóa thành khó nén thất vọng, Phiền Ngọc Kỳ nói xong lời này, sau khi đưa lại phương thuốc liền vấn an cáo từ, lúc xoay người muốn đi Trữ Ngưng Sương vẫn là không tha gọi hắn lại.

“Kỳ tướng quân, là Ngưng Sương làm sai  cái gì sao? Ngài muốn như vậy xa lánh ta, có phải hay không ta......”

“Không có, Ngưng Sương quận chúa không sai, sai, là vi thần, là thần thái độ không rõ xác thực mới làm cho quận chúa hiểu lầm......”

Không quay đầu lại, Phiền Ngọc Kỳ vẫn nắm chặt tay, hắn có thể ở trên chiến trường liều mình chém giết, có thể khi gãy xương đoạn cốt bị thương nặng mày cũng không nhăn dù chỉ một chút, thế nhưng như vậy trực tiếp cự tuyệt tình ý một nữ tử lại làm cho hắn hao hết tâm lực.

Nghe được lời nói Phiền Ngọc Kỳ, Trữ Ngưng Sương lộ ra một nụ cười thảm bất đắc dĩ, sinh khí trước đấy cũng mất đi, kỳ thật Phiền Ngọc Kỳ nếu chú ý tới, thiếu nữ lần gặp mặt này gầy đi rất nhiều, vành mắt lúc này còn có nhàn nhạt vết thâm, sợ là vì tình mà hao tổn tinh thần không ít.

“Ta...... Là thực sự...... Quý mến tướng quân......” Chua sót thổ lộ tâm ý của mình, trên mặt ngay cả nụ cười bất đắc dĩ cũng đều rốt cuộc không thể duy trì được nữa, Trữ Ngưng Sương trong mắt rưng rưng yên lặng nhìn bóng dáng nam nhân.

Bóng dáng này nàng rất quen thuộc, kỳ thật trước kia nàng cũng không rõ ràng tình cảm chính mình đối Phiền Ngọc Kỳ có phải hay không là loại tính tình đùa giỡn của tiểu hài tử, tâm tính trẻ con càng không chiếm được càng muốn có, thẳng đến hai tháng trước lần đó đột nhiên bị tập kích, nàng được hắn thật cẩn thận bảo hộ phía sau, không cho nàng bị chút thương tổn nào, liều chết bảo vệ nàng phá vòng vây, bóng dáng cao lớn vĩ ngạn kia, làm cho nàng cảm thấy hạnh phúc cùng an toàn trước nay chưa từng có.

Bóng dáng kia khiến nàng ấn tượng sâu sắc, như là tuyên khắc vào đáy mắt, cuối cùng cũng không gạt đi được, cũng trong nháy mắt đó, nàng biết cảm tình mình đối hắn đều không phải là nhất thời xúc động, là thật chân thành mà nhiệt liệt.

“Ngươi thích dạng nữ tử nào? Ngưng Sương sẽ vì tướng quân biến thành loại nữ tử ngươi hy vọng, chỉ cầu ngươi......”

Có thể yêu nàng, cầu hắn có thể yêu nàng, vì thế nàng nguyện ý trả giá cố gắng càng nhiều, cho dù muốn nàng không học võ đi học nữ hồng, chỉ có thể giống như các tiểu thư khuê các khác sầu muộn ở trong nhà học tập cầm kỳ thư họa cũng tốt, chỉ cần hắn đồng ý yêu nàng sủng nàng, nàng đều sẽ nỗ lực đi làm.

“Quận chúa như bây giờ đã muốn tốt lắm, người không cần vì người khác thay đổi chính mình, người cần chính là tìm một người hiểu người, mà không phải thô nhân như thần.” Phiền Ngọc Kỳ sâu kín thở dài, hắn không hiểu cảm tình, người ta nói cảm tình không thể miễn cưỡng, hắn cũng không biết nên như thế nào khuyên nhủ Trữ Ngưng Sương buông tha cho chính mình.

Lời hắn vừa nói xong, người phía sau liền rơi lệ, đứng ở nơi đó nghẹn ngào khóc, ủy khuất giống một hài tử, Phiền Ngọc Kỳ cuối cùng không thể quá mức tuyệt tình, chậm rãi xoay người, chần chừ vươn tay xoa xoa đầu của nàng, mà người đang khóc Trữ Ngưng Sương dường như không chịu nổi sự ôn nhu đột nhiên của hắn, cầm lấy vạt áo hắn nhào về phía trước, dựa đầu sát vào trong ngực hắn.

Hành động của Trữ Ngưng Sương thế nhưng hù dọa Phiền Ngọc Kỳ, kia hương thơm thuộc về nữ tính quấy nhiễu khiến hắn có chút tâm phiền ý loạn, bản năng muốn một phen đẩy Trữ Ngưng Sương ra, chính là tay mới chạm vào bờ vai thiếu nữ đã co rúm lại, nghĩ đến tâm ý nàng đối chính mình rốt cuộc vẫn là mềm lòng......

Hắn vô lực buông tay xuống, liền như vậy cứng ngắc đứng đấy, không có động tác cùng ngôn ngũ an ủi dư thừa, mặc cho Trữ Ngưng Sương nằm úp sấp trong ngực hắn phát tiết đáy lòng bi thương.

Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không chú ý tới, cách đó không xa phía góc hiên cửa, một người đang đứng, đem này một màn không sai chút nào thu vào đáy mắt......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.