Thì Ra Anh Trả Thù Tôi

Chương 17: 17: Chịu Trách Nhiệm




- Tiểu Lăng.
Giám đốc Hoàng gọi anh.

Như được kéo về từ giấc mộng anh thẫn thờ trả lời:
- Dạ.
- Không sao đâu, cậu phải bình tĩnh.
- Dạ.
- Giờ cậu theo xe cấp cứu trước.

Tôi sẽ quay trở lại khách sạn giúp hai người thu dọn đồ.

Giám đốc bệnh viện ở thành phố là bạn của tôi, tôi đã liên hệ trước giúp đặt một phòng bệnh đơn, cậu có thể ở lại để chăm sóc tiểu Tuyết.

Còn nếu cậu muốn thì tôi sẽ sắp xếp một phòng khách sạn ở gần đó cho cậu.
- Không đâu anh Hoàng.

Em muốn ở bên cạnh chăm sóc em ấy.

Anh giúp đỡ chúng em vậy là chúng em cảm ơn lắm rồi ạ.
- Anh cũng đoán vậy mà.

Đừng lo lắng quá, cô bé ổn rồi.
- Ừm.

Em cảm ơn.
Giám đốc Hoàng vỗ vai Lăng Lập Thành và rời đi.
Khi Bạch Vân Tuyết tỉnh dậy, trời đã sáng, cô nheo mắt nhìn xung quanh, mùi bệnh viện cùng chiếc mặt nạ thở oxy khiến cô khó chịu nhíu mày.

Tỉnh dậy mà không có ai bên cạnh cảm giác thật cô đơn, cô nheo mắt nhìn về phía cửa sổ.

Khung cảnh không còn là rừng núi ngày hôm qua mà là những căn nhà cao tầng nên cô đoán mình đã được đưa đến bệnh viện ở thành phố.

Bạch Vân Tuyết muốn nhớ lại những gì xảy ra tối qua nhưng đau đầu nên cô chẳng cố gắng nữa.

Tất cả những gì còn lại trong kí ức chỉ là hình ảnh sếp Lăng và sếp Hoàng lo lắng cho cô, tiếng gọi của Lăng Lập Thành và cuối cùng là hình ảnh Lăng Lập Thành thẫn thờ đứng cạnh giường bệnh của cô.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Bạch Vân Tuyết, lúc này cô mới biết thì ra có người trong nhà vệ sinh.


Lăng Lập Thành đi ra thấy Bạch Vân Tuyết đã tỉnh thì lập tức đến bên cạnh hỏi thăm:
- Vân Nhi, em thấy sao?
Bạch Vân Tuyết không nói gì chỉ lắc đầu chỉ vào mặt nạ thở oxy, Lăng Lập Thành như hiểu ý vội vàng nhấn nút gọi bác sĩ.
- Chờ chút bác sĩ sẽ đến liền.
Bác sĩ đến kiểm tra lại, vì cô đã đỡ hơn nên có thể không cần nhờ đến ống thở oxy nữa, nhưng vẫn phải rút máu kiểm tra.

Nghe đến phải rút máu, Bạch Vân Tuyết sợ hãi ra mặt, tay nắm chặt mắt nhắm nghiền.

Bỗng cô có cảm giác cả bàn tay đang nắm chặt của cô được một bàn tay ấm áp khác bảo bọc, sự chú ý hoàn toàn bị chuyển rời.

Bạch Vân Tuyết mở mắt mới thấy người đang nắm tay mình là Lăng Lập Thành, hai người nhìn nhau như thế dường như không có ý định dời đi.
- Tình trạng hiện tại đã tốt hơn, các nốt phát ban cũng đã lặn gần hết, cũng không còn sốt nữa.

Tiếng thở cũng tốt hơn nhưng có vẻ cổ họng vẫn còn hơi sưng.

Vì vậy hai ngày này nên ăn cháo nhuyễn và cũng nên hạn chế nói chuyện.

Người nhà từ nay cẩn thận đồ ăn cho bệnh nhân, điều trị khoảng hai ngày là có thể xuất viện.
- Được, tôi sẽ để ý.

Cảm ơn bác sĩ.
Sau khi bác sĩ rời đi, Lăng Lập Thành hỏi cô:
- Ổn không?
Cô không nói gì chỉ mệt mỏi gật đầu.

Cô thực sự vẫn còn đau cổ họng vì vậy chỉ tay vào điện thoại ý nói với anh muốn dùng.

Lăng Lập Thành hiểu ý định cầm điện thoại đưa cho cô thì liền có điện thoại đến.
- Là mẹ em gọi.
Anh thấy rõ cô có chút hốt hoảng, dù cổ họng đang đau cũng cố gắng hắng giọng để giữ tông giọng bình thường nhất, rồi lấy lại tinh thần nói chuyện với mẹ.
- Mẹ, con đây.
- Đi công tác có ổn không? Sao giọng con nghe lạ vậy?
- Con không sao.

Chắc do trên núi nên giọng hơi trầm thôi ạ.
- Nhớ giữ sức khoẻ đấy.


Vậy là mai con về phải không hay hôm nay?
Bị hỏi câu này khiến cô giật mình, cô còn phải điều trị hai ngày, nên lấy lý do gì đây.

Lăng Lập Thành đứng một bên nghe cuộc điện thoại hiểu rõ cô không muốn gia đình lo lắng liền lên tiếng thay cô:
- Con chào cô.

Con là Lăng Lập Thành sếp của Bạch Vân Tuyết ạ.
- À chào con.
- Con xin lỗi vì tiến độ có hơi chậm nên chúng con phải ở lại thêm vài ngày chắc đến cuối tuần mới có thể về được.
- Muộn vậy sao? Có vẻ vấn đề lớn nhỉ?
Thấy mẹ cô lo lắng, Lăng Lập Thành nhìn cô tự nhủ chắc chắn là vấn đề rất lớn rồi nhưng lại dùng giọng vui vẻ vô cùng được lòng phụ huynh nói:
- Cô đừng lo ạ.

Do dự án lớn hơn chúng con dự tính nên mới kéo dài thời gian công tác thôi ạ.
- À vậy thì cô cũng đỡ lo.

Tiểu Tuyết còn nhiều thiếu sót nhờ cháu giúp đỡ nhé.

Tiểu Tuyết sao hôm nay không tranh nói như mọi hôm nữa vậy con.
Bị mẹ nói Vân Tuyết cố nén nỗi đau nuốt một ngụm nói:
- Tại sếp tranh lời của con mà.
- Thôi được rồi nhớ giữ gìn sức khoẻ.

Đừng để bị ốm đấy.
- Dạ
- Được rồi hai đứa làm việc nha.

- Dạ cháu chào cô.
Được phép cúp máy Bạch Vân Tuyết vội vàng tắt máy rồi xoa xoa cái cổ họng còn sưng của mình mà đau đớn.

Lăng Lập Thành lấy một ly nước ấm đưa cho cô còn tỉ mỉ để ống hút cho cô dễ uống.

Với cổ họng đang còn sưng uống nước cũng là một vấn đề nhưng uống một chút cũng giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Vì không muốn khiến cái cổ họng sưng hơn nên để giao tiếp với Lập Thành cô chỉ có thể nhắn tin.
Vân Nhi: “Cảm ơn anh đã giúp em che giấu.”
Lăng Đáng Ghét: “Không có gì đâu.


Việc nên làm.”
Vân Nhi: “Công việc sao rồi? Lát nữa giám đốc Hoàng đưa xe đến đón anh sao?”
Lăng Đáng Ghét: “Không.

Đồ đạc sẽ được chuyển xuống đây, tạm thời dừng dự án.

Khi nào em khỏi thì chúng ta cùng tiếp tục.”
Vân Nhi: “Sếp à, anh không cần em vẫn làm dự án được mà.

Chờ em theo làm gì.”
Lăng Đáng Ghét: “Em bị bệnh tôi phải chịu trách nhiệm chăm sóc.”
Bạch Vân Tuyết liền bị câu này của anh làm cho choáng váng.

Trái tim cô đập liên hồi, mặt cũng vì thế mà đỏ lên.

Lăng Lập Thành thấy vậy thì lo cô bị tái phát bệnh liền lại gần sờ trán cô kiểm tra.
- Em sốt sao?
Lại là cái khoảng cách gần đến chết tiệt này, cô lắc đầu nguầy nguậy chỉ vào bụng thay cho lời nói.

Anh thấy cô cũng không quá sốt nên mới đỡ lo nói:
- Đói sao? Để tôi đi mua cho em chút cháo.
Bạch Vân Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày đầu tiên trị liệu cô phải truyền tới hai chai dịch lớn cùng một nắm thuốc mỗi buổi.

Nhìn thấy số lượng thuốc mà Lăng Lập Thành nhận về mà Vân Tuyết vừa sợ vừa run.
Cuộc sống bệnh nhân thật nhàm chán, cô ngoài xem tivi và điện thoại thì cũng là ăn, uống thuốc và truyền dịch chẳng có việc gì khác.

Lăng Lập Thành dù luôn ở bên sẵn sàng nói chuyện nhưng cô không thể nói nên kết quả vẫn là giao tiếp bằng tin nhắn mà thôi.
Thấy cô có vẻ chán nên Lăng Lập Thành đề nghị:
- Có muốn ra ngoài đi dạo không?
Bạch Vân Tuyết như bắt được vàng liền gật đầu liên hồi.

Vậy là Lăng Lập Thành đẩy cô đi dạo quanh bệnh viện.

Bệnh viện có một vườn hoa phía sau khá đẹp nên mọi người cũng thường đến đây để dạo.

Nhưng đi một lúc thì bụng Bạch Vân Tuyết bắt đầu réo cô nhìn anh với ánh mắt to tròn làm nũng.

Lăng Lập Thành như đoán được liền hỏi:
- Đói sao tôi đi mua cháo nhé.
Cô cật lực lắc đầu.


Nếu cứ luôn phải ăn toàn cháo thì cô sẽ bị bội thực cháo mà chết mất.

Cô vẫy vẫy tay ra hiệu, anh nhìn theo hướng tay cô chỉ, là quầy bán bánh.
- Bánh cũng khá mềm nhưng dù sao là đồ chiên sẽ đau họng đấy.
Bạch Vân Tuyết ánh mắt đầy nước mong manh kéo anh thấp xuống ghé tai nói nhỏ:
- Em… Sẽ … Nhai… Kỹ.
Lăng Lập Thành buồn cười nhưng thấy ánh mắt cún con của cô cũng chỉ đành chấp nhận đồng ý.
- Ngồi đây đi tôi đi mua cho em ăn.
Bạch Vân Tuyết gật đầu ngoan ngoãn khiến anh vô thức xoa đầu cô cưng chiều.

Sau khi anh đi cô lại bị sự ân cần này làm cho xao xuyến.
Sau khi mua bánh anh lại cẩn thận mua chút nước cho cô, nhưng khi đi lại gần phía sau thì anh phát hiện ra điểm lạ.

Người bác sĩ chữa trị đi qua chào nhưng cô lại không hề trả lời.

Lúc đầu anh tưởng do cô đang nghịch điện thoại và anh chàng kia chỉ đi qua.

Nhưng khi giám đốc Hoàng đến bên cạnh chào hỏi nhưng cô lại không hề trả lời:
- Vân Tuyết, em đã khoẻ chưa?
Bạch Vân Tuyết ngơ ngác, không thể nhận định được người trước mặt là ai.

Theo suy nghĩ của cô nếu người quen ở đây chỉ có giám đốc Hoàng nhưng sao anh ta không gọi cô là trợ lý Bạch chứ.

Nhưng người này gọi cô là Vân Tuyết, chẳng lẽ là người ở nhà cô đến thăm.
- Anh Hoàng, anh mang đồ xuống cho em sao?
Lăng Lập Thành liền đến chào hỏi giám đốc Hoàng lúc này Bạch Vân Tuyết mới ngớ người nhận ra liền cười trừ.

Lăng Lập Thành liền nói đỡ:
- Xin lỗi anh, em ấy chưa nói được.
- Không sao.

Đâu thể trách người bệnh chứ.

Em ấy không sao rồi chứ?
- Dạ đỡ nhiều rồi anh.

Chúng ta về phòng đi.
- Được.
Bạch Vân Tuyết lén thở dài, may mà hiện tại cô không thể nói mới có thể che giấu được.

Nhưng lại không thể qua mắt được Lăng Lập Thành, trong lòng anh có vài nghi hoặc trỗi dậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.