Ngày mai trùng hợp là cuối tuần, Cung Hi Nặc không cần đi làm, cả ngày ở chung cư bồi Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn tối hôm qua tuy nói là nằm dưới không cần quá lao lực, nhưng cả người vẫn mệt mỏi, lười biếng nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Hai người trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, im bặt không nhắc tới chuyện phát sinh vào tối qua, thật sự coi là một giấc mộng.
Hai người đều cảm thấy, có những lời nói không nhất thiết phải nói ra, chỉ cần để ở trong lòng, đối phương biết, liền đủ.
Chính là, có những lời nói không nói ra, làm sao có thể thổ lộ tình cảm với nhau?
Cung Hi Nặc phần lớn tâm tư đều đặt trên người Nguyên Cảnh Khôn, phần lớn thời gian trước đều lãng phí xử lý sự việc thiết kế bị lộ lúc trước, lãng phí rất nhiều thời gian ôn tập, lúc này cần nắm chặt thời gian.
Nguyên Cảnh Khôn nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Cảnh Hâm sáng sớm đi siêu thị, siêu thị cách tiểu khu không xa không gần, gọi lái xe lại không đáng, đi bộ thì lại quá xa. Hạ Nhạc Phàm thông cảm cậu vất vả, cố ý mua cho cậu một chiếc xe đạp, phương tiện này làm rút ngắn thời gian.
Cảnh Hâm lần đầu tiên đạp xe ra ngoài, còn chưa có ra khỏi tiểu khu, không biết sao lại thế này, lòng bàn chân chuếnh choáng, liền cả xe dẫn người té ngã ở trên mặt đất cứng rắn.
Cảnh Hâm ngã không nhẹ, khập khiễng mà trở lại chung cư, dọa Cung Hi Nặc nhảy dựng, đầy người bụi bặm, cổ tay áo thì rách, mặt mũi đều có chút đen đen.
Cảnh Hâm thất bại mà giải thích một màn thảm hại của mình lúc nãy, Cung Hi Nặc kiểm tra một chút thương thế cho cậu, không nặng lắm đều là bị thương ngoài da, không có thương tổn đến gân cốt, không tính nghiêm trọng, bôi chút bạch dược Vân Nam, miệng vết thương thực mau sẽ khép lại.
Cảnh Hâm đem nguyên nhân té ngã nói ra, đương nhiên cũng nhân tiện trách tội Hạ Nhạc Phàm. Hạ Nhạc Phàm nhận được điện thoại, đã bất đắc dĩ lại sốt ruột: "Em như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy hả? Ô tô đều biết lái, xe đạp lại không biết đi! Xe không có việc gì chứ, ngã có bị hư không?"
Cảnh Hâm vừa nghe hắn trước quan tâm xe đạp, vừa giận thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên: " Không lo cho em, cái xe đạp với anh quan trọng sao?"
Hạ Nhạc Phàm lỗ tai tự động rời xa di động: "Đương nhiên là em quan trọng, bất quá, xe kia là nửa tháng tiền lương của anh mang ra mua cho em nha! Được rồi, tí nữa anh qua lại nói sau"
Cảnh Hâm tức muốn hộc máu, cả người nhức mỏi, trong lòng khó chịu, như thế nào nằm đều cảm thấy không thoải mái.
Buổi chiều, Hạ Nhạc Phàm cầm theo một bao thức ăn tới xem cậu, ngồi vào bên người cậu, cau mày: "Em bị thương chỗ nào rồi? Như thế nào đều nhìn không ra?"
"Nội thương!" Cảnh Hâm tức giận.
"A!" Hạ Nhạc Phàm đem túi đồ ăn đưa tới trước mắt cậu. "Ân, nhìn xem đi, anh tan tầm cố ý đi siêu thị mua cho em, tất cả đều là đồ em thích ăn, cho em hảo hảo bổ bổ a."
Cảnh Hâm ngồi dậy lật xem đồ bên trong, liếc liếc, nhìn nhìn, sắc mặt càng ngày càng khó coi, vận khí, đem túi nilon hung hăng mà ném tới trên người Hạ Nhạc Phàm, rít gào: "Đây là anh mua cho em? Đây là cho em ăn sao?"
Hạ Nhạc Phàm ôm lấy túi nilon, cúi xuống nhặt mấy túi đồ ăn rơi trên mặt đất, hắn khom lưng nhặt lên tới, mới phát hiện cư nhiên đều là chút đồ ăn của mèo, lập tức giải thích: "Ui, khẳng định là cùng vị tiểu thư đứng trước anh lấy sai túi. Ai da đều oán nàng lớn lên quá xinh đẹp, chỉ lo nhìn mặt nàng, không để ý, lấy nhầm rồi"
"Lăn! Anh cút đi!" Cảnh Hâm sinh khí thêm ghen, tùy tay sao đứng dậy biên bất luận cái gì vật phẩm không ngừng mà đầu hướng Hạ Nhạc Phàm.
Hạ Nhạc Phàm đầu hàng: "Trời ạ, anh sai rồi, được không? Như vậy, như vậy, em muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em, hiện tại liền đi."
"Em muốn ăn bánh bao chiên." Cảnh Hâm nháo đến mệt mỏi, nằm ngã trên giường, đưa ra yêu cầu.
"A? Đang uống thuốc còn ăn đồ ăn dầu mỡ như vậy? " Hạ Nhạc Phàm làm bác sĩ, cảm thấy hiện tại ăn đồ ăn dầu mỡ đối thân thể không tốt.
"Không được, em muốn ăn bánh bao chiên, muốn ăn......" Cảnh Hâm làm nũng mà vặn vẹo thân thể.
Hạ Nhạc Phàm cố gắng thiếu chút không nhào lên, tay giơ lên, thỏa hiệp: "Hảo hảo hảo, còn không phải là bánh bao chiên sao? Anh mua một chút cho em!"
"Ai hả?" Nguyên Cảnh Khôn nghe được âm thanh bên ngoài, mở to mắt hỏi.
"Là bác sĩ Hạ tới xem Cảnh Hâm." Cung Hi Nặc đi ra ngoài xem qua, bất quá không quấy rầy bọn họ. "Đói bụng sao?"
"Không đói bụng." Nguyên Cảnh Khôn ngồi dậy, càng ngủ càng không tinh thần. "Ôn thế nào?"
Cung Hi Nặc gãi gãi đầu: "Qua loa đại khái."
"Tới, đem sách đưa cho tôi, tôi kiểm tra cho cậu" Nguyên Cảnh Khôn vươn tay.
Cung Hi Nặc đem sách đặt ở trong tay anh, trong lòng không khỏi nói thầm: Ngàn vạn lần đừng hỏi quá khó.
Hạ Nhạc Phàm đi ra ngoài mua bánh bao chiẻn trở về, giữ lại 10 cái, còn 8 cái đưa cho Cung Hi Nặc, Cảnh Hâm bộ dáng này không thể nấu cơm, Cung Hi Nặc khẳng định sẽ không làm cơm cho nhiều người, chỉ có khả năng làm cho mình Nguyên Cảnh Khôn mà thôi.
Nguyên Cảnh Khôn không thích bánh bao chiên, quá dầu mỡ, ăn hai cái liền thôi.
"Không thích ăn sao? Nếu không tôi làm món khác cho anh." Cung Hi Nặc thấy anh ăn không nhiều lắm, tính làm cho anh ít thức ăn.
Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu: "Ăn không vô, cậu nhanh ăn đi."
Cũng là, hài tử bây giờ đã lớn, ăn uống cũng lại khó, muốn ăn nhiều nhưng ngày trước cũng không được.
Tám cái bánh bao, hai người bọn họ dư lại một nửa, nhưng thật ra Cảnh Hâm lại siêu cấp thích ăn bánh bao chiên, một mình ăn hết luôn 8 cái, chỉ còn lại có hai cái để lại cho Hạ Nhạc Phàm.
Hạ Nhạc Phàm đáng thương hề hề mà nhìn chằm chằm hai cái bánh bao chiên, nghĩ thầm sớm biết như vậy mua nhiều thêm mấy cái về.
Cơm chiều vẫn là Cảnh Hâm nấu, cậu thương thế không nghiêm trọng, ngủ trưa tỉnh dậy, khôi phục hơn phân nửa, mặt khác đem một bụng hỏa toàn bộ phát tiết ở trên người Hạ Nhạc Phàm, tâm tình liền tốt, tự nhiên có thêm sức lực cùng tinh thần.
Đang ăn cơm được một nửa, đột nhiên cắt điện. Toàn bộ chung cư lâm vào một mảnh trong bóng đêm, bốn người đều là cả kinh, sau đó Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm vội vàng tìm que diêm thắp nến, Cung Hi Nặc bồi Nguyên Cảnh Khôn tiếp tục ăn cơm.
Nương theo ánh sáng mỏng phát ra từ ngọn nến, kiên trì cơm nước xong, Cung Hi Nặc đỡ Nguyên Cảnh Khôn trở lại phòng ngủ. Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm đi ra ngoài mua nến, cầm theo một túi nến to đùng về nhà, phân công nhau thắp.
Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc ở phòng khách châm nến, mặt đất cùng bàn trà đều tràn ngập ngọn nến to nhỏ bất đồng, ánh nến phiêu lãng mà chiếu trên người bọn họ.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn giơ ngọn nến không hẹn mà cùng mà xoay người, ngọn nến phát ra ánh sáng độc đáo xây dựng nên một loại không khí ấp áp mà lãng mạn, làm cho hai người đối diện nhau đều tràn ngập động dung thâm tình.
Nguyên Cảnh Khôn lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa dẫm nên cây nến, tránh không kịp, suýt nữa trượt chân.
Cung Hi Nặc một bước dài đến, nâng thân thể anh, đỡ được anh, khóe miệng hơi hơi giơ lên: "Chút nữa là ngã, may không sao."
Nguyên Cảnh Khôn đã chịu kinh hách, trong tay còn đang cầm nến, ngọn lửa thiếu chút nữa bén đốt cháy đuôi lông mày y, anh sờ sờ đôi lông mày y: " Tí nữa là bị cháy, may không sao!"
"Cung......" Cảnh Hâm muốn đi lên cầm cây nến đi.
Hạ Nhạc Phàm ngăn lại bước chân Cảnh Hâm, che miệng cậu lại, trừng cậu, âm thanh cực nhỏ:" Em là khờ thật hay giả ngu, lúc này đi qua quấy rối!"
Trong bóng đêm sinh hoạt quá bất tiện, huống chi Cung Hi Nặc còn định thời gian buổi tối xem sách một lát, vì thế tự mình đi kiểm tra công tắc nguồn điện.
Cung Hi Nặc ngồi xổm ở trước hành lang, cẩn thận kiểm tra mở ra hộp công tắc, bên người là các loại công cụ.
Nguyên Cảnh Khôn đứng ở bên người y, giơ đèn pin cho y, không yên tâm: "Cậu có được không đó, hay là thôi đi"
"Không có việc gì!" Cung Hi Nặc kiểm tra nửa ngày, cảm thấy không giống như là cầu chì có vấn đề, nhưng lại không tìm ra vấn đề rốt cuộc có vấn đề gì khác.
"Tôi nghĩ, vẫn là tìm bất động sản đi." Nguyên Cảnh Khôn đứng đến eo đau, dùng tay đấm đấm sau eo.
Cung Hi Nặc nghiêm túc lên, cùng công tắc nguồn điện phân cao thấp, không vì khó mà bỏ cuộc, vén tay áo lên, ngữ khí quyết tuyệt:
"Tôi liền không tin, tôi không sửa được nó!"
Nguyên Cảnh Khôn tự biết khuyên y không thành, an tĩnh mà đứng ở một bên,
bất động hắn, an tĩnh mà đứng ở một bên, giơ tay lên cao, chiếu đèn xuống cho y.
"Anh đi nghỉ ngơi đi, gọi Cảnh Hâm lại đây." Cung Hi Nặc nói còn chưa dứt lời, thủ hạ một chút run run, không biết thế nào lại đem cắt một đoạn dây điện, hộp công tắc khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Cung Hi Nặc bị khói làm sặc lùi về phía sau vài bước, dùng tay xua đi đám khói, bịt mũi lại: "Khụ khụ...... Khụ khụ......"
Nguyên Cảnh Khôn cau mày, đi đến bên y, mắt liếc y.
"Ngày mai gọi điện thoại cho bất động sản đi." Cung Hi Nặc nhụt chí mà đem công cụ tùy ý ném tới thùng dụng cụ, vỗ vỗ tay, đi vào nhà.
"Sửa được rồi sao?" Cảnh Hâm ló đầu ra, hỏi.
Nguyên Cảnh Khôn tắt đèn pin, nói với cậu:
"Đem đồ vật thu dọn lại đi. Ngày mai kêu bất động sản lại đây."
Cảnh Hâm một bên thu dọn đồ đạc một bên thì thầm: " Lăn lộn như vậy nửa ngày, tôi còn tưởng sửa được rồi cơ"
Ngày hôm sau, sáng sớm nhân viên bất động sản nhận được điện thoại chạy tới, kiểm tra xong công tắc nguồn điện, dùng giọng Đông Bắc nói, lắc đầu: "Tôi nói, đây là ai sửa? Lợi hại chả thấy đâu. Này nên tiếp cắt đứt hết dây, không biết nối kiểu gì đây!"
Cung Hi Nặc tay đút trong túi, nghe hắn nói xong, trên mặt có điểm không nhịn được, Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm nghẹn cười, không dám nhìn y.
Trở lại phòng ngủ, Nguyên Cảnh Khôn hỏi tới, Cung Hi Nặc còn ý đồ dấu diếm: "Vấn đề nhỏ, tôi tối hôm qua đều sửa không sai biệt lắm."
"Tôi đều nghe thấy được." Nguyên Cảnh Khôn không chút khách khí mà vạch trần y nói dối.
Cung Hi Nặc mặt đằng mà đỏ, tâm nói chuyện: Nghe được còn hỏi tôi, cố ý nha!
Cung Hi Nặc rốt cuộc không có thể né tránh nhiệm vụ đi đón tiếp đãi Phàn Ninn, Phàn Ninh sau khi Hồ Nam trở lại Mỹ một tuần liền bay đến thành phố này, Hồ Nam cố ý thông tri trước cho Cung Hi Nặc, một chữ hai ý nghĩa mà dặn dò y: "Đây là cơ hội tốt, em đừng mơ màng hồ đồ mà đem người ta đánh mất."
Cung Hi Nặc không thể không ở ngoài trong lúc trời nắng ấm rực rỡ mà đợi máy bay của Phàn Ninh hạ cánh. Y cố ý đuéng ở sau đám người nhộn nhàng nhốn nháo, tránh tốp năm tốp ba lữ khách đang kết bạn ra, tiến tới chỗ quen biết ở sân bay để chào hỏi.
Phàn Ninh ra tới tương đối trễ, thời điểm cô kéo vali đi ra liền liếc mắt một cái trông thấy Cung Hi Nặc đứng ở xa xa. Khuôn mặt tinh xảo nhàn nhạt mỉm cười, không nhanh không chậm mà đi đến chỗ t, lễ phép mà khách khí: "Phiền toái anh rồi, ngượng ngùng."
"Không có gì, trên đường vất vả." Cung Hi Nặc mặt vô biểu tình, ngữ khí thanh đạm, tiếp nhận trên tay hành lý trên tay cô.
Hai người sóng vai đi ra sân bay, Phàn Ninh tuy nói là nữ nhi Trung Hoa ở Mỹ lớn lên, lại mang chút cổ điển, thêm việc học về nghệ thuật, càng thêm có vẻ khí chất cao quý.
Tài xế tiếp nhận hành lý trong tay Cung Hi Nặc, để tới cốp xe, Cung Hi Nặc tự mình mở cửa xe cho Phàn Ninh, tay che ở cạnh cửa, Phàn Ninh khom người ngồi vào đi.
Tài xế từ kính chiếu hậu thấy Cung Hi Nặc đã ngồi ổn rồi, khởi động xe, thuận miệng hỏi câu: "Cung tổng, chúng ta đi nơi nào?"
"Đi đến khách sạn." Cung Hi Nặc quay đầu đối Phàn Ninh. "Anh đã đặt phòng tốt ở khách sạn cho em, em thấy ổn không? "
"Đương nhiên ổn rồi. Khách nghe theo chủ." Phàn Ninh trên mặt cười, trong lòng thất vọng, cô vốn dĩ cho rằng Cung Hi Nặc sẽ mời cô đến ở biệt thự của y, nào biết y đặt khách sạn cho mình.
Cung Hi Nặc cố tình cùng Phàn Ninh bảo trì khoảng cách, dọc theo đường đi hai người yên lặng không nói gì, Cung Hi Nặc ánh mắt trước sau nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, Phàn Ninh ngại với tài xế, ngượng ngùng chủ động nói chuyện.
Cung Hi Nặc an bài xong chỗ ở cho Phàn Ninh, đem lái xe để lại cho cô, đón xe về công ty.
Bách với Hồ Nam gây áp lực cho y, kế tiếp ba ngày, Cung Hi Nặc đảm đương làm hướng dẫn viên du lịch cho Phàn Ninh, bồi cô đi xem toàn bộ thành phố, tất cả các danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử, còn đến siêu thị, Phàn Ninh lúc trước cố ý lên mạng tìm đặc sản giờ vẫn chưa buông tha.
Cung Hi Nặc buồn bã ỉu xìu mà đi theo bên người cô, Phàn Ninh lần đầu về nước, đối quốc phong cảnh trong nước thấy tương đương tò mò cùng mới mẻ, vừa đi vừa đưa ra các loại vấn đề, Cung Hi Nặc kiên nhẫn mà vì cô nhất nhất giải đáp.
Cái gọi là nam nữ cùng ăn uống, ăn nhậu chơi bời đồng dạng là bồi dưỡng một đoạn tình cảm. Bất quá hoàn toàn là Phàn Ninh một người nhiệt tình, Cung Hi Nặc luôn là nhấc không nổi hứng thú.
Phàn Ninh ở trong nước đêm cuối cùng, hai người ở đi thuyền trên hồ, nghe thơ cổ tiểu kiều nước chảy nhân gia ý cảnh.
Khoang thuyền không lớn bày một cái bàn nhỏ, mặt bàn để các đồ ăn cung đình, Cung Hi Nặc cùng cô ngồi nhìn nhau.
Phàn Ninh nhấm nháp rượu cung ngon, không biết là rượu sau thêm can đảm, vẫn là không muốn lại áp ý nghĩ nội tâm, trực tiếp hướng Cung Hi Nặc nói: "Hi Nặc, em yêu anh. Anh biết đúng không, chính là vì cái gì không chịu tiếp nhận em?"
Cung Hi Nặc cúi đầu, chuyển động tay trái ngón trỏ là mặt trên nhẫn, châm chước cự tuyệt nàng lý do thoái thác.
"Thực xin lỗi. Anh đã có người mình thích."
Phàn Ninh tuyệt vọng mà cười: "Cùng dự đoán của em giống nhau. Em nghĩ, cô ấy nhất định là một người phi thường ưu tú."
"Đúng vậy." Cung Hi Nặc ngẩng đầu nhìn cô. "Anh ấy xác thật phi thường ưu tú, anh ấy hết thảy đều thực hấp dẫn anh, anh nghĩ, anh không thể lừa gạt chính mình, không thể lừa gạt em, anh yêu chính là anh ấy."
Cung Hi Nặc câu câu chữ chữ nói không phải Dương Nghệ Thanh, mà là Nguyên Cảnh Khôn, y thập phần rõ ràng.
Phàn Ninh đối mặt Cung Hi Nặc không hề che dấu thản ngôn, thế nhưng vô pháp trách cứ nam nhân trước mắt hai mắt ẩn chứa tình cảm đơn thuần.
Ăn cơm xong, Cung Hi Nặc đưa Phàn Ninh ra sân bay trở về Mỹ, nử tử duyên dáng yêu kiều ngóng nhìn thâm ái nam nhân một lúc lâu, không thể không từ bỏ, một hồi yêu đơn phương cuối cùng buông xuống.