Cảnh Hâm sau khi dọn ra khỏi chung cư, liền cùng Hạ Nhạc Phàm vay một ít tiền mua một căn nhà nhỏ, chính thức cùng nhau sống chung.
Hạ Nhạc Phàm không hy vọng Cảnh Hâm tiếp tục làm thư ký riêng cho Cung Hi Nặc, liên tục nghĩ mưu xúi giục cậu từ chức thành công, cùng mấy bạn cùng trường đầu tư bán một số sản phẩm nhỏ thiết yếu.
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm cuộc sống gia đình ổn định, tiêu dao tự tại, hai người khi thì đấu võ mồm, khi thì ngọt ngào, vui vẻ vô cùng.
Hạ Nhạc Phàm sáng sớm nhận được điện thoại của Dư Quý Dương, cùng Cảnh Hâm vội vàng chạy tới.
Cảnh Hâm ở phòng khách chờ hắn, Hạ Nhạc Phàm cẩn thận mà kiểm tra thân thể Cung Hi Nặc một phen, đến ra kết luận là: Lo nghĩ thành bệnh.
Suy nghĩ quá nhiều, làm cho thân thể tiêu hao quá mức.
Hạ Nhạc Phàm tiêm cho y một mũi, rồi kê đơn thuốc, bất quá tâm bệnh cần phải có tâm dược, chứ không thể nào mà có thuốc trị tận gốc được.
"Cung tổng không có việc gì đi?" Cảnh Hâm vẫn là thói quen gọi Cung Hi Nặc là Cung tổng, không phải xuất phát từ sự cung kính trước như trước kia giữa cấp trên cấp dưới, chỉ là cảm thấy thân thiết cùng tự nhiên.
Hạ Nhạc Phàm lắc đầu: "Không có việc gì."
"Phù" Cảnh Hâm nặng nề mà thở dài một tiếng, cậu kỳ thật cũng minh bạch tâm tư của Cung Hi Nặc, Nguyên Cảnh Khôn rời đi ba năm, y bị nhớ thương tra tấn thành ra cái dạng này.
Hạ Nhạc Phàm thu thập đồ vật, nghe được tiếng thở dài của cậu, cùng Cảnh Hâm ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhiều ít cũng bồi dưỡng ra một ít ăn ý.
"Anh nói, bọn họ còn sẽ gặp mặt sao? Sẽ ở bên nhau sao?" Cảnh Hâm giúp hắn đem dụng cụ chữa bệnh bỏ vào trong rương.
Hạ Nhạc Phàm gật đầu: "Sẽ. Nhất định sẽ. Bất quá, bọn họ còn cần thời gian, yêu cầu thời gian suy nghĩ rõ ràng."
"Chính là, em cảm thấy cho bọn họ càng nhiều thời gian, bọn họ càng là nghĩ không rõ, ngược lại sẽ miên man suy nghĩ đâu đâu ý." Cảnh Hâm những năm gần đây EQ tăng không ít.
Hạ Nhạc Phàm mặt lộ vẻ tiếc hận: "Anh thật sự không rõ, Cung tiên sinh vì cái gì bất hòa với Nguyên Cảnh Khôn? Nguyên Cảnh Khôn vì anh ấy, hài tử đều chịu sinh, ngay cả mạng cũng suýt nữa bỏ, đủ để cho thấy tâm ý của anh. Cung tiên sinh rốt cuộc ở do dự cái gì?"
"Phỏng chừng vẫn là bởi vì cha của Nguyên tiên sinh qua đời, đây là khúc mắc giữa bọn họ." Cảnh Hâm sau này mới biết được, thì ra Hạ Nhạc Phàm giúp đỡ Cung Hi Nặc giấu diếm tin tức này, còn có điểm oán trách hắn.
"Các cậu đang nói cái gì đấy? Nguyên Cảnh Khôn là ai?"
Sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm dọa hai người nhảy dựng, đồng thời xoay người, thấy Dư Quý Dương cau mày đứng ở bậc thang, ngón tay mảnh khảnh đặt trên lan can, chất vấn bọn họ.
"Không, không có gì." Cảnh Hâm ý đồ dấu diếm, liếc mắt nhìn Hạ Nhạc Phàm.
Hạ Nhạc Phàm lại không tính toán giấu cô, suy tư trong chốc lát, lớn mật mà quyết định muốn đem hết thảy nội tình nói cho Dư Quý Dương.
"Chúng tôi đang nói chuyện của Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung tiên sinh."
Dư Quý Dương cất bước đi xuống bậc thang, đi đến giữa bọn họ, trên mặt tràn ngập nghi vấn: "Hi Nặc cùng...... Nguyên Cảnh Khôn, bọn họ có chuyện gì?"
Hạ Nhạc Phàm kéo cô qua, hai người sóng vai ngồi ở sô pha, hắn cúi đầu, sửa sang lại suy nghĩ, sau đó đem chuyện ba năm trước đây Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn, hoàn chỉnh kỹ càng tỉ mỉ mà nói cho Dư Quý Dương, chi tiết nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Dư Quý Dương càng nghe càng kinh ngạc, càng nghe càng tò mò, càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng, nghẹn họng nhìn, không lời gì để nói.
Hạ Nhạc Phàm nói xong, bổ sung nói: "Tôi ý tứ chính là, Cung tiên sinh bệnh chính là do anh ấy mãi nghĩ về, không buông được."
Dư Quý Dương trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu chuyện ly kỳ như thế, không tin mà nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Phàm, thanh âm run rẩy: "Cậu, cậu nói chính là thật sự? Viện Viện, là con lão sư của Hi Nặc? Sau đó, là Nguyên...... Là Nguyên Cảnh Khôn sinh?"
Hạ Nhạc Phàm giải thích thêm cho cô về kiến thức y học:" Đúng vậy! Nguyên Cảnh Khôn là giới tính ẩn, có thể sinh bảo bảo. Bất quá, Viện Viện không phải hài tử của anh ấy cùng Cung tiên sinh, là hài tử của Dương Nghệ Thanh, cấy vào trong thân thể anh ấy, thông qua ấy sinh ra
"
Dư Quý Dương không phải không nghe nói qua người có giới tính ẩn như này, ở Mỹ đã từng có người, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Cô tiêu hóa không được là quan hệ vi diệu của Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn, còn có, Cung Hi Nặc như thế nào sẽ yêu một nam nhân?
Ngoài ra, Cung Hi Nặc lúc trước vẫn luôn yêu thầm lão sư của y. Còn có, Cung Hi Nặc như thế nào sẽ cùng Nguyên Cảnh Khôn quan hệ tan vỡ đến ba năm xa cách?
Tóm lại, trong đầu cô đầy đủ các nghi vấn, không có lời giải thích, phiền loạn không thôi.
Bất quá, Dư Quý Dương lại cảm thấy rất kì quái, lúc nghe được Cung Hi Nặc có người mình yêu, cô cũng không hề quá bi thương giống trong tưởng tượng của mình, ngược lại cô giống như sớm mà cảm thấy, nội tâm bình tĩnh tiếp thu hiện thực, tưởng khó chịu mà lại không có gì.
Có lẽ Dư Quý Dương không phát hiện, ở trong lòng cô, tình yêu say đắm mà cô giành cho Cung Hi Nặc đã sớm biến thành thân tình, y là ca ca, cô là em gái của y.
Y sủng ái cô, chiếu cố cô, dung túng cô, yêu quý cô; cô không muốn xa rời y, sùng bái y, quan tâm y, yêu quý y. Bọn họ là cả đời đều sẽ là người một nhà không tách ra.
Dư Quý Dương đầu tiên nghĩ đến cảm thụ của chính mình, sau khi suy nghĩ cẩn thận, lại cân nhắc đến chuyện Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn. Cô nghiêng đầu, một bộ dáng không rõ.
Cảnh Hâm thấy Dư Quý Dương sắc mặt phức tạp, kéo Hạ Nhạc Phàm qua, oán trách hắn: "Anh xem anh đi, làm cho Dư tiểu thư đều không cao hứng, nếu là hai người bọn họ bởi vì cái này mà cãi nhau, đến lúc đó làm sao bây giờ đây?"
Hạ Nhạc Phàm không ủng hộ ý của cậu: "Sai! Dư Quý Dương sẽ không cùng Cung tiên sinh cãi nhau, bọn họ lại không phải vợ chồng, không có lý do gì bởi vì cái này mà cãi nhau! Nói nữa, anh nói cho chị ta là có mục đích, có lẽ Dư Quý Dương sẽ trở thành chất xúc tác cho bọn họ, thúc đẩy bọn họ thêm một bước phát triển!"
Cảnh Hâm không tin tưởng: "Em mới không tin đâu! Dư tiểu thư thích Cung tiên sinh, chuyện này ngốc tử đều biết! Đến lúc đó, không nháo đến long trời lở đất phải cảm tạ Phật tổ phù hộ!"
Hạ Nhạc Phàm tự tin mà cười rộ lên: "Em tin anh đi, sẽ không sai đâu!"
"Hạ Nhạc Phàm, cậu cút về đây cho tôi!" Quý Dương lớn tiếng mà gọi hắn, cô còn có rất nhiều vấn đề muốn tìm hắn nói rõ ràng.
"Tới đây!" Hạ Nhạc Phàm chạy nhanh một lần nữa ngồi vào bên người cô. "Còn có vấn đề sao?"
Dư Quý Dương nghiêng mặt, nhìn hắn, trong giọng nói có điểm trách cứ: "Dựa theo cậu nói, bọn họ tách ra ba năm, kia ba năm trước đây, cậu như thế nào không khuyên nhủ bọn họ hả?"
Hạ Nhạc Phàm ngây người, nghĩ thầm: Này đâu có liên quan tới tôi? Tôi như thế nào khuyên được hai người bọn họ?
"Không phải, tôi......"
"Nếu cậu so với người khác rõ ràng hơn, thì nên giúp hai người họ chứ! Cậu phải nói với Nguyên Cảnh Khôn để anh ấy không bỏ đi, nếu không cậu nên hù doạ Hi Nặc, nói cho anh ấy biết Nguyên Cảnh Khôn sắp chết, chuyện đấy làm sao mà không đi xem được?" Dư Quý Dương đạo lý rõ ràng mà phân tích.
Hạ Nhạc Phàm cạn lời, hắn quả nhiên không có đoán sai năng lực thừa nhận của Dư Quý Dương, quả thực cùng nữ nhân không giống nhau, nói thì dễ tiếp thu, lòng dạ thì không coa gì, có chuyện lại còn khó nghe, thật đúng là loại vô tâm điển hình.
"Uy, tôi là trị bệnh cứu người, không phải sát thủ mà sát hại tính mệnh nhá!"
Dư Quý Dương bừng tỉnh, khó trách ba năm này Cung Hi Nặc thay đổi rất nhiều, càng ngày càng gầy ốm, thần sắc luôn là mang theo nhàn nhạt bi thương, y tâm nguyên lai thật sự bị chiếm lấy, bị một người gọi là Nguyên Cảnh Khôn chiếm lấy hoàn toàn.
Dư Quý Dương đột nhiên cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn rất đáng thương, anh yêu Cung Hi Nặc, chính là Cung Hi Nặc lại yêu một nam nhân khác.
Bi thương nhất chính là, rõ ràng ở ngay bên cạnh một người, lại không cách nào mà đi vào trong lòng người ấy.
Hơn nữa, cảnh ngộ của anh cũng khiến người ta đồng tình, trong một thời gian ngắn như vậy mất cha, vất vả sinh con ra, một ngày cũng chưa được ôm, chỉ thấy mặt đúng một lần, anh nhất định rất nhớ con.
Dư Quý Dương cảm thấy bọn họ quan hệ rất vi diệu, so với tình tay ba còn phức tạp hơn.
Đặc biệt là biểu hiện của Cung Hi Nặc, làm cô hoàn toàn thất vọng, đối mặt Hạ Nhạc Phàm cô không cách nào mà phát tiết được.
Bất quá chỉ nghe lời nói một phía của Hạ Nhạc Phàm, Dư Quý Dương không đủ để tin, cô muốn Cung Hi Nặc chính miệng nói cho cô hết thảy.
Sau khi Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm rời đi, Dư Quý Dương thật lâu mà ngồi ở sô pha, lời Hạ Nhạc Phàm lặp đi lặp lại, chuyện giữa Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn càng nghĩ cô càng thấy hồ đồ, vẫn nên đi hỏi Cung Hi Nặc.
Dư Quý Dương đẩy cửa phòng ngủ, Cung Hi Nặc ngồi ở sô pha, mặt vô biểu tình mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dư Quý Dương trước kia chưa từng thấy y như vậy, trước còn cảm thấy đau lòng, hiện tại, vừa thấy y bộ dạng nửa sống nửa chết, trong lòng liền sinh khí. Tiến đến bên người y, nặng nề mà ngồi ở mép giường, đi thẳng vào vấn đề:
"Em hỏi anh, Viện Viện có phải hay không là do Nguyên Cảnh Khôn sinh? Còn có, các anh có phải hay không...... Anh có phải hay không thích Nguyên Cảnh Khôn?"
Cung Hi Nặc cả kinh, trừng lớn đôi mắt nhìn cô: "Em có ý gì?"
Dư Quý Dương vươn một ngón tay chỉ vào y: "Không được nói dối, không được vọng tưởng dấu diếm em! Hạ Nhạc Phàm đã đem chuyện của các anh nói hết cho em, em phải nghe anh nói, Viện Viện rốt cuộc là từ đâu tới? Còn có anh thích Nguyên Cảnh Khôn phải không?"
Cung Hi Nặc không nghĩ tới Hạ Nhạc Phàm cư nhiên sẽ đem chuyện của y cùng Nguyên Cảnh Khôn nói cho Dư Quý Dương, y trước nay không nghĩ tới muốn cùng Dư Quý Dương nói lên những việc này, bất quá, cô biết liền đã biết đi.
Cung Hi Nặc không có trách cứ Hạ Nhạc Phàm để lộ bí mật, hơn nữa không tính toán tiếp tục dấu giếm Dư Quý Dương, gật gật đầu, xem như thừa nhận.
Dư Quý Dương thấy y cam chịu hết thảy, đứng lên, xoa eo, giáo huấn y: "Cung Hi Nặc, anh...... Anh cũng thật là a! Người ta vì sinh cho anh hài tử mà sắp chết, anh ngược lại không ở bên người ta mà lại đi mất nửa tháng không gặp! Anh có nghĩ đến cảm nhận của người ta không hả, ở lúc người ta yếu đuối nhất một câu an ủi đều không có! Cuối cùng liền phủi mông chạy mất người! Anh muốn cái gì đây hả? Nhớ thương lâu như vậy?! Còn có chuyện cha người ta qua đời, chuyện lớn như vậy mà anh không nói, dám gạt người ta, thôi được rồi chuyện này tạm thời không nói, anh có lý do. Còn có, anh rốt cuộc là thích lão sư của anh, hay là thích Nguyên Cảnh Khôn? Anh có thể hay không xác định rõ ràng người mình yêu? Anh đối với người ta tốt như vậy, người ta còn không hiểu lầm sao? Anh nếu không thích người ta, làm gì đối với người ta tốt thế hả?
Anh nếu thích người ta, thì đừng có mà lúc ngủ nhắc đến lão sư kia! Còn có, sao anh ích kỷ thế hả? Hài tử người ta cực khổ sinh ra, đến cơ hội gặp mặt cũng không cho, phỏng chừng là nhớ Viện Viện muốn chết. Còn có còn có nếu anh mà nhớ anh ấy, sao không đi tìm anh ấy đi, ở đây mà nhớ mong, anh đây là ý gì? Anh chính là muốn chết đúng không? Anh làm ơn đi nghĩ thông suốt hộ em. Chủ động một tí đi, không chết người được đâu!"
Cung Hi Nặc ngẩng đầu, nhìn lên lên Dư Quý Dương kích động không thôi Dư, rốt cuộc minh bạch một câu tục ngữ: Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.(*)
(*) ý đại loại là đương sự của việc nào đó chưa gấp gáp xử lý, mà người xung quanh thì gấp gáp lo lắng.
Dư Quý Dương phát tiết xong, lại bát quái nói tới vấn đề riêng: "Các anh, các anh có hay không...... Cái kia?"
Cung Hi Nặc mặt đằng mà đỏ, do dự nửa ngày, nhẹ giọng đáp lời: "Ân."
Dư Quý Dương nổi trận lôi đình: "Nguyên Cảnh Khôn thật sự rất đáng thương, hảo hảo, như thế nào liền coi trọng anh chứ? Úc úc úc, không đúng, là như thế nào mà bất hạnh như vậy, bị anh coi trọng? Ai nha, nếu, anh đều đã làm cái chuyện đó với người ta, anh nên chịu trách nhiện nha! Anh không phải là người rất có trách nhiệm sao? Anh đem ý thức trách nhiệm mãnh liệt ném đi đâu rồi? Trời ạ, em ngất mất, anh như thế nào mà ngốc như vậy? Như thế nào muộn tao thế hả? May mà anh chưa kết hôn, không vợ anh khẳng định chạy theo người khác. Như vậy đi anh hiện tại đi tìm anh ấy bói rõ ràng đi. "
Cung Hi Nặc cúi đầu, yên lặng mà thở dài: "Em ấy đã có người yêu rồi, anh không nghĩ quấy rầy cuộc sống của em ấy, làm cho em ấy thêm phiền não."
Dư Quý Dương ngồi xổm trước người y, bắt lấy bờ vai của y, cấp đến muốn điên: "Anh như thế nào biết người kia là người yêu anh ấy? Vạn nhất là ca ca thì sao? Là đại bá thúc thúc gì đó? Anh không cho anh ấy phiền não, anh liền tự mình phiền não a?"
Cung Hi Nặc lắc đầu: "Sẽ không sai đâu, em ấy chính miệng thừa nhận."
Dư Quý Dương phiên trợn trắng mắt: "Vậy anh càng phải chủ động, đem người yêu mình kéo về! Nếu em không đoán sai Nguyên Cảnh Khôn tuyệt đối không phải cái loại này dễ dàng đi yêu người khác đâu, bằng không, anh ấy vì cái gì không hoàn toàn rời đi đâu? Đi đến thành phố khác, hoặc là dứt khoát xuất ngoại. Đồ ngốc, anh ấy đang đợi anh, chờ anh chủ động đi tìm anh ấy, anh có hiểu hay không a? Em muốn hộc máu!"
Là như thế này sao? Cung Hi Nặc hoài nghi.
Dư Quý Dương rèn sắt khi còn nóng, cổ vũ y: "Các anh không phải vì hiểu lầm nên như vậy sao? Vậy anh chạy nhanh đi tìm anh ấy, đem hiểu lầm nói rõ ràng, sau đó, lời hay ý đẹp, đỗ người ta, em dám khẳng định, anh chỉ cần nói một câu muốn anh ấy trở về, anh ấy khẳng định sẽ không đi"
Cung Hi Nặc dựa vào sô pha, cự tuyệt đề nghị của Dư Quý Dương: "Thôi bỏ đi, anh làm em ấy tổn thương quá sâu, quá nặng, anh nghĩ em ấy sẽ không tha thứ cho anh."
Dư Quý Dương thở ra, Cung Hi Nặc thật đúng là một khối gỗ, chỉ số thông minh thì cao mà EQ thấp tẹt. Cô không có tiếp tục khuyên bảo, trong lòng có tính toán khác.