Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 47



Hôn lễ kiểu Tây quá trình cũng không phức tạp, sau khi kết thúc, mọi người vây quanh cô dâu chua rể chụp một bức hình lưu niệm.

Cung Hi Nặc không thích xem náo nhiệt, một mình ngồi ở nơi xa, nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, nhiều đám mây trắng đan xen chồng lên, hình thành đủ loại kiểu dáng tầng mây.

Vì ở nhiều nơi khác nhau, mọi người vội vàng hàn huyên, vội vàng nói chuyện phiếm, nói hết chuyện này tới chuyện khác, ngôn ngữ hỗn loạn bất đồng.

Phu nhân Hách Thế Kiệt Trác Uyển Vân trong lúc lơ đãng liếc nhìn đến Cung Hi Nặc, không khí náo nhiệt có vẻ làm nổi lên vẻ cô độc của y, bà nói nhỏ bên tai chồng vài câu, tựa hồ là trưng cầu ý của chồng, Hách Thế Kiệt gật đầu, tỏ vẻ cho phép.

Trác Uyển Vân đã qua tuổi năm mươi, nhưng lại rất chú ý bảo dưỡng, làn da như cũ trắng nõn, khuôn mặt bóng loáng không có nếp nhăn, nhìn qua thoạt nhìn mới chỉ 40 tuổi.

Trác Uyển Vân thong thả ung dung đi đến bên người Cung Hi Nặc, ngồi vào bên cạnh y, nhìn vào hướng y chăm chú nhìn, chậm rãi mở miệng: "Vương tử, tìm được công chúa của mình chưa?"

Cung Hi Nặc không nói chuyện, dùng trầm mặc thay thế đáp án.

"Vương tử hẳn là tìm được công chúa của mình rồi, từ đây, sẽ cùng nhau sống hạnh phúc mỹ mãn." Trác Uyển Vân còn chưa kịp nói chỉ có Hoắc Chỉ Cỏ là hưng phấn, trong giọng nói cũng tràn ngập kỳ vọng.

"Vương tử cùng công chúa sống có hạnh phúc hay không, chỉ có vương tử cùng công chúa biết. Như người uống nước ấm lạnh tự biết." Cung Hi Nặc quay đầu đi, nhìn cô.

"Hi Nặc, cháu lựa chọn cuộc sống như vậy, có phải hay không cùng hoàn cảnh lớn lên có quan hệ? Cháu không có một gia đình hoàn chỉnh, không nhìn thấy tình cảm của cha mẹ, đối với việc vợ chồng ở chung không cảm thụ được, cho nên cháu đối với tình yêu không ôm hy vọng, hoàn toàn mất đi khao khát cuộc sống hôn nhân" Trác Uyển Vân đối với Cung Hi Nặc vẫn luôn độc thân, làm ra phỏng đoán.

"Có lẽ đi." Cung Hi Nặc đứng dậy, đôi tay đút ở túi quần, nhìn lên trời xanh, khó được mà cảm thán. "Loại chuyện tình cảm này, không phải tranh thủ liền sẽ đến, trả giá liền có hồi báo. Mấu chốt muốn xem, đối phương có phải hay có cùng suy nghĩ với mình, bằng không hết thảy đơn giản chỉ là một bên tình nguyện"

Trác Uyển Vân cũng đứng lên, lôi kéo áo choàng, đi đến phía sau y, cảm giác được y đáy mắt nổi lên một mảnh ưu thương, không biết y đến tột cùng suy nghĩ cái gì.

Bà vẫn chưa dò hỏi tới cùng, thẳng đến chủ đề: "Hi Nặc, cháu cũng biết. Thế Kiệt đã tới tuổi nên về hưu, sau khi nữ nhi kết, ông ấy cũng tính toán lui về, chúng ta đã lên kế hoạch dọn đến San Francisco ở, cũng nên coi trọng cuộc sống lấy thanh nhàn làm vui. Cháu trong mắt ông ý, chính là người được trọn để tiếp nhận vị trí, sau này là hướng tới vị trí của Hoắc tiên sinh. Bất quá cháu cũng biết đúng không, cháu không phải không có đối thủ cạnh tranh. "

Cung Hi Nặc cảm xúc kích động, sắc mặt lại bình tĩnh như lúc ban đầu, như cũ một bộ dáng vân đạm phong khinh, thậm chí còn có chút bình tĩnh như thể đây là chuyện không liên quan mình.

"Hi Nặc, cháu học thức cùng năng lực là không thể bắt bẻ, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí của Thế Kiệt, cô tin vị trí này cháu sẽ làm nên thành tựu lớn, sẽ càng thành công hơn so với Thế Kiệt" Trác Uyển Vân kết thúc đề tài này, chuyển sang chuyện khác " Đáng tiếc, cháu không đủ, cháu thiếu một người vợ hiền ở bên mình. Nam nhân cả đời siêng năng mà theo đuổi chính là tiền tài cùng danh lợi, có được bạc triệu tài phú cùng chí cao vô thượng là thứ làm bọn họ kiêu ngạo. Mà nữ nhân thì bất đồng, nữ nhân dùng cả đời mình đi bồi dưỡng thành công của nam nhân, canh giữ ở bên người nam nhân, hoàn toàn thuộc về nam nhân, đó là kiêu ngạo của mình, là sinh mệnh, nữ nhân dùng hết cả đời chính là nỗ lực vì mục tiêu ấy"

Cung Hi Nặc tự nhiên minh bạch ý của Trác Uyển Vân, nhìn về phía đám người, có vợ của Hồ Nam Đổng Như Tuyết cùng vợ của Hoắc Bá Thanh phu nhân Tưởng Thục Cầm, mặc một bộ sườn xám đoan trang, ý cười nồng đậm mà kéo cánh tay chồng mình, chào hỏi các vị khách xung quanh, chuyện trò vui vẻ, khí độ phong thái không thua gì nam nhân.

"Cháu cho rằng các cô ấy sẽ chỉ ở nhà trông con cùng nội trợ sao? Ở phương diện tình cảm, nữ nhân EQ luôn cao hơn nam nhân, các cô ấy sẽ lợi dụng ưu thế bẩm sinh này, lấy nhu thắng cương, xủ lý thật thích đáng mà hoàn mỹ những vấn đề mà nam nhân buồn rầu khó giải quyết được. Các cô ấy không để bụng thể diện, thay thế chồng đi nói những điều mà bọn họ ngượng ngùng không muốn nói ra, đi làm những việc bọn họ ngại với tình lý mà vô pháp làm ra. Các cô ấy mỗi người đều xuất thân danh môn, đều là tiểu thư khuê các, chịu giáo dục cao, lên từ phòng khách xuống đến phòng bếp, trong nhà ngoài ngõ, mọi mặt đều chu đáo. Cho nên nói, sau mỗi thành công của nam nhân nhất định phải có một nữ nhân ghê gớm, là một khoảng trời nhỏ của riêng nam nhân ấy" Trác Uyển Vân từ từ nói tới.

Cung Hi Nặc như cũ không nói một lời, chờ đợi bà nói vào trọng điểm.

"Hi Nặc, cháu không muốn cùng Phàn Ninh kết hôn là lựa chọn chính xác, cô ta căn bản không xứng với cháu, Hồ tiên sinh chọn sai người rồi. Thế Kiệt vẫn luôn hy vọng có thể cùng cháu thành người một nhà, bất quá, cháu cùng Đồng Đồng chung quy không có duyên phận. Lại nói, nếu nói vậy, chỉ sợ sẽ rước lấy phê bình không cần thiết, cô cùng Thế Kiệt liền suy nghĩ lại mà bỏ qua ý nghĩ này." Trác Uyển Vân dừng một chút, ánh mắt chuyển hướng tới hai mẹ con đang đứng. "Cha của Đinh Hàm Vi cháu nhất định đã nghe qua, đứng đầu về thiết bị mát xa. Clarence năm nay có kế hoạch cùng hắn hợp tác, nhìn đến thị trường trong nước luôn ẩn chứa tiềm năng tất lớn, liên thủ cùng tiến vào thị trường trong nước. Đinh Bác Thiên ba năm trước đây trong một tiệc rượu liếc mắt liền nhìn trúng cháu, bối cảnh nhà bọn họ chắc cháu cũng biết, là gia tộc có ảnh hưởng ở toàn bộ Bắc Mĩ, này tuyệt đối không thể nào phủ nhận, Đinh Hàm Vi nếu tính ra đã là đời thứ năm của gia đình họ thừ lúc di dân. Đinh Hàm Vi hiện tại học thạc sĩ quản lý công thương, luận tài hay tướng mạo đều cùng cháu thật xứng đôi. Có thể thấy cô ấy mới là người cháu nên suy xét chọn lựa"

Cung Hi Nặc thật sự không nghĩ tới, việc hôn nhân của y cư nhiên sẽ đáng giá để nhiều người nhọc lòng như vậy, thậm chí còn sẽ liên lụy đến lợi ích thương nghiệp ở trong đó. Trong lòng y không vui, nhưng vẫn lễ phép mỉm cười, hướng mẹ con Đinh Hàm Vi gật đầu.

Trác Uyển Vân hướng hai mẹ con vẫy vẫy tay, ánh mắt chuyển tới một cặp vợ chồng Nhật Bản: "Hi Nặc, tiếp nhận vị trí của Thế Kiệt nhất định sẽ là người Châu Á, có thể cùng cháu cạnh tranh chỉ có thể là Trung Thôn Trị từ Nhật Bản lớn hơn cháu 5 tuổi. Hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn tích cực mà làm chuẩn bị, đặc biệt là Trung Thôn phu nhân, nghe nói vì có thể giao tiếp tốt mà học tận mười mấy thứ tiếng, có thể nói là hao tổn tâm huyết, không tiếc chuyện gì. Cũng khó trách, ai đều minh bạch, nếu là có thể tiếp nhận vị trí của Thế Kiệt, như vậy, tương lai, vị trí của Hoắc tiên sinh nhất định trong lòng bàn tay."

Cung Hi Nặc theo ánh mắt của Trác Uyển Vân nhìn qua, cùng ánh mắt của hai vợ chồng Trung Thôn không hẹn mà gặp, một thân hoà phục Trung Thôn phun nhân bước nhỏ phía sau theo chồng, đi đến trước mặt bọn họ.

"Cung tiên sinh, phi thường cảm tạ ngài cho tới nay vẫn luôn chiếu cố " Trung Thôn phu nhân không quá thuận thục tiếng Trung, tất cung tất kính mà cong lưng, thân thể đúng cúi một góc chín mươi độ.

Cung Hi Nặc cảm thấy Trác Uyển Vân nói thập phần chính xác, mặc dù là người từng cùng Trung Thôn Trị cũng từng có hiềm khích, cũng có thể bị bà ta làm cho người ta phục mà không hề ghi hận, lời nói khiêm cung, ngữ khí ôn nhu, không thể không làm người thuyết phục.

Tiệc cưới sau khi kết thúc, kế tiếp là vũ hội. Cung Hi Nặc đong đưa chén rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ không ngừng va chạm vào thành ly, lẳng lặng mà ngồi ở góc, cúi đầu, không biết ở suy tư cái gì.

Thẳng đến khi có một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt, Cung Hi Nặc mới ngẩng đầu, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện là Đinh Hàm Vi, nữ nhi tự nhiên hào phóng mà vươn tay phải, mở lời: "Vương tử, có thể mời anh cùng khiêu vũ không?"

Trước mặt mọi người, Cung Hi Nặc ngại với tình cảm, vô pháp cự tuyệt cô, đứng lên, đem ly rượu đặt ở khay phục vụ vừa đi qua, trái lại cầm lấy tay Đinh Hàm Vi, hai người cùng nhau đến giữa sân nhảy.

Nháy mắt, đại sảnh biến thành thế giới của hai bọn họ.

Mọi người đều như hẹn trước đang sôi nổi thì dừng lại, đổi thành khúc nhạc kinh điển《 anh chỉ để ý em 》.

Cùng với khúc nhạc du dương, trong mắt mọi người, Cung Hi Nặc cùng Đinh Hàm Vi chói lọi giọng khách át giọng chủ, trở thành tiêu điểm của vũ hội.

Đinh Hàm Vi tay đặt ở trên vai Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc tay ôm lấy eo cô, mười ngón tay đan lại giữa không trung, hai người khá ăn ý, hành động nhất chí, dáng nhảy ưu nhã nối liền, hoàn toàn nhìn không ra là lần đầu cùng nhau khiêu vũ.

Đinh Hàm Vi cùng Cung Hi Nặc kém nửa đầu, có được ưu thế chiều cao, cô môi tiến đến bên tai Cung Hi Nặc, nói nhẹ: "Vương tử, cảm ơn anh. Đêm nay, cho phép em trở thành công chúa của anh."

Cung Hi Nặc cùng cô bốn mắt nhìn nhau, đạm đạm cười, không nói gì.

Một khúc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên tứ phúa, Đinh Hàm kéo nhẹ váy, hạ gối một chút cúi chào, Cung Hi Nặc tay phải giữ ở trước âu phục, hơi hơi khom lưng cúi chào.

Vợ chồng Đinh Bác Thiên cùng vợ chồng Hoắc Bá Thanh và vợ chồng Hách Thế Kiệt, trừ bỏ vợ chồng Hồ Nam, đều ý vị thâm trường mà nhìn nhau cười.

Cung Hi Nặc lại lần nữa kéo tay Đinh Hàm Vi, cùng nhau rời khỏi sân nhảy.

Mới vừa tránh khỏi đám người, Cung Hi Nặc nhanh chóng buông ra tay cô ra, động tác nhỏ bé này lại làm Đinh Vi hàm sinh hảo cảm.

Hách Thế Kiệt nét mặt toả sáng đi tới, thân thiết mà cầm tay Cung Hi Nặc, vỗ cánh tay y, cười vang nói: "Ha ha, Hi Nặc, trước khi chú ôm được cháu ngoại, phải nhận được tin tức tốt của cháu nha!"

Hách Thế Kiệt lời nói có ẩn ý, ý ngoài lời lại rõ ràng, hận không thể mau chóng nhận được thiệp cưới của Cung Hi Nặc.

"Hảo." Cung Hi Nặc sảng khoái mà đáp ứng ông, làm Hách Thế Kiệt rất là vừa lòng.

Phòng nhỏ an tĩnh, Cung Hi Nặc đứng ở phía trước cửa sổ, ánh sáng phá lệ lộng lẫy giữa màn đêm, nước Mỹ những người sống về đêm mới vừa kéo màn che để bước ra ngoài.

Y đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra khói trắng ngăn tầm mắt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh nhưng lại che không được nội tâm mâu thuẫn.

Lời nói của Trác Uyển Vân làm y thật xúc động, chôn ý niệm ở tận đáy lòng, Cung Hi Nặc là một nam nhân, là một nam nhân có thành tựu, y ở phương diện sự nghiệp có bản năng dã tâm muốn bành trướng, trong tiềm thức của y muốn thật nhiều, muốn trở thành người muốn mưa được mưa muốn gió được gió, trở thành người thành công bao nhiêu người ngưỡng mộ.

Cung Hi Nặc một đường đi tới giờ, trong đó gian khổ cùng nhấp nhô, chỉ có người trong cuộc như y mới có thể hiểu được toàn bộ.

Làm sinh viên trao đổi, cùng học viện ký kết hiệp nghị, sau khi học xong nhất định phải về nước, phục tùng an bài của học viện.

Y một lòng có chí lớn muốn tiến vào tập đoàn M&B, khi đó M&B không tuyển thực tập sinh.

Vì thế, y vừa học vừa làm, trong người kiêm luôn ba việc, sáng sớm đi đưa báo, giữa trưa tranh thủ thời gian thì đi rửa bát ở một nhà hàng Trung Quốc, buổi tối còn đi làm gia sư, nửa đêm sau khi về đến nhà tuỳ tiện rửa mặt rồi lại viết luận văn, mỗi ngày không ngủ đủ 3 giờ, quầng thâm luôn treo chung quanh mắt.

Vì tiết kiệm tiền cùng thời gian, y mỗi ngày chỉ ăn có một bữa cơm, cũng không có tranh thủ thời gian ngồi xe mà gặm bánh mì, chính là để về nhà nấu mì ăn liền, duy nhất một chiếc áo khoác mặc suốt hai năm, màu xanh của quần jean bị giặt đến trắng bệch đều luyến tiếc bỏ đi, quanh năm suốt tháng đi một đôi giày du lịch,...

Thật vất vả, trăm cay ngàn đắng mà tích cóp đủ tiền, đổi lấy tự do của bản thân.

Với Cung Hi Nặc số tiền này thật sự không quá đáng giá, y căn bản không tốn tiền vì toàn bộ đều đã được học bổng chi trả, nhưng cũng không phải vô duyên vô cơ mà tích góp khoản tiền này.

Lúc ban đầu khi vào tập đoàn M&B, nhân tài đông đúc, y nhận hết kỳ thị cùng xem thường, suốt ngày làm chút việc vặt, ngay cả đại thẩm dọn dẹp hay nhân viên đánh văn bản đều có thể đối với y quát mắng, khoa tay múa chân.

Cung Hi Nặc cắn răng kiên trì chịu đựng, dần dần mà bày ra tài năng tuyệt đỉnh của y, làm những người từng khinh thường y không thể không nhìn y bằng con mắt khác, đối với y phải cung kính mà ngước nhìn.

Trở nên nổi bật là mục tiêu mà Cung Hi Nặc cho tới nay không ngừng nỗ lực theo đuổi.

Y cần có quyền, có thành công để mà bù đắp vào nội tâm tịnh mịch, mặt ngoài thì bình thản, nội tam lại không thể nào mà giấu nổi chua xót.

Cung Hi Nặc nhiều năm qua trả giá cùng phấn đấu, đơn giản là muốn bước lên sự nghiệp tối cao.

Cơ hội đặt ngay ở trước mặt, tất cả tại y nhất niệm chi gian (*)

(*)Một ý niệm. Thoạt nhìn thì 1 ý niệm không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng chỉ đơn giản một câu nói này cũng có thể trở thành một đề văn ở bên Trung. Về cơ bản đây là một tư tưởng của con người, một mạch suy nghĩ có thể tạo nên bước ngoặt cuộc đời của họ. Bắt nguồn từ Phật giáo, theo Phật giáo, tốt xấu, thiện ác, phúc họa, giàu nghèo đều ở tại "một ý niệm" / (chấp niệm). Trong cuộc sống hiện đại, thì tùy vào trường hợp mà nhất niệm chi gian sẽ được hiểu khác đi một chút. Mình nhấn mạnh từ một chút là bởi vì nó không di dịch nhiều lắm so với nghĩa gốc. Ví dụ, khi có một người nói: "Yêu hay không yêu, đều là nhất niệm chi gian". Nó ám chỉ cách nghĩ của một người, đứng trước muôn vàn luồng tư tưởng khác, chỉ cần một suy nghĩ quyết định cuối cùng sẽ thay đổi toàn cục.

Sự nghiệp cùng tình cảm, không giống giống tưởng tượng của y dễ mà cân bằng như vậy..

Hiện thực tàn khốc, buộc y không thể không suy nghĩ, đưa ra quyết định, rốt cuộc muốn cái gì, buông bỏ cái gì.

Cung Hi Nặc đem thuốc dập tắt, nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, vừa nhìn đồng hồ, đã là 3 giờ sáng. Y ở trong lòng liền tính giờ, Nguyên Cảnh Khôn bên kia hẳn là không sai biệt lắm là 6 giờ chiều.

Cung Hi Nặc gọi điện thoại, hai tiếng vang lên, nghe được âm thanh quen thuộc: "Xin chào."

"Là anh." Cung Hi Nặc ngồi dậy, dựa vào giường.

"Ân? Còn chưa ngủ sao? Làm sao vậy? Nhớ em?" Nguyên Cảnh Khôn nhanh chóng mà phản ứng lại, thời gian này, Cung Hi Nặc bên đó đã là đêm.

Cung Hi Nặc không nói chuyện, xác thực mà nói, y thật sự là nghĩ không ra rốt cuộc muốn nói cái gì mới có thể biểu đạt tâm tình lúc này của mình.

"Ai nha nha, em lại tự mình đa tình!" Nguyên Cảnh Khôn ngữ khí nhẹ nhàng, vui đùa mà nói.

Cung Hi Nặc lắc đầu, không tiếng động mà cười rộ lên, từ khi lần trước khen y xong, Nguyên Cảnh Khôn là càng ngày càng không đứng đắn. Hơn nữa Cung Hi Nặc càng đứng đắn, anh càng không đứng đắn, cố ý cùng y đối nghịch.

"Anh muốn đi ngủ." Cung Hi Nặc ngữ điệu bình tĩnh, che dấu tâm tình gợn sóng.

"Hảo, nghỉ ngơi sớm một chút, sớm một chút trở về! Em cùng Viện Viện rất nhớ anh!" Nguyên Cảnh Khôn sớm hiểu thói quen gọi điện của Cung Hi Nặc, chẳng hề để ý y lãnh đạm.

Cung Hi Nặc đối mặt với âm thanh ngắt điện thoại, ấn đường dần dần nhăn lại, ở trong lòng mặc niệm: Bảo bối, anh rất nhớ em.

Thực xin lỗi, tha thứ cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.