Sân golf rộng lớn, xa xa nhìn như một đại dương xanh, mặt cỏ giống như thảm lông tinh tế mịn màng chải ở nhà giàu, không khí trong lành tươi mát, trời đất giao nhau, làm người ta cảm thấ vui vẻ thoải mái.
Cung Hi Nặc nắm gậy golf, dùng tầm mắt cân nhắc khoảng cách để đưa bóng vào lỗ, vững vàng giơ gậy lên, tiêu sái mà đánh, bóng nhot màu trắng tốc độ đều đều không nghiêng không lệch mà lăn vào lỗ nhỏ, giống như có nam châm hấp thụ.
"Đánh hay!" Nam nhân đứng phía sau y vỗ tay reo hò.
Cung Hi Nặc xoay người, vài bước đi đến bên người hắn, cầm gậy gold chống trên mặt đất:" Quá khen"
"Cậu hôm nay gọi tôi tới đây, không chỉ vì chơi bóng đi" Nam nhân đánh vài quả, không muốn hao phí thời gian mà đi thẳng vào vấn đề.
"Khó trách nhân gia nói, người làm chính trị người đều thực mẫn cảm, cũng thực thông minh." Cung Hi Nặc tháo bao tay, đem gậy golf giao cho người nhặt bóng.
Từ Đào Hải cười cười, hắn làm ở cơ quan bí thue chính phủ, trong thành phố này quyền lợi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chức vị nói cao không cao, nói thấp không thấp, suốt ngày chạy giữa các nhóm lãnh đạo cấp cai, liền luyện ra một thân bản lĩnh ba phải.
"Lão gia tử thân thể còn hảo đi." Cung Hi Nặc hướng nghỉ ngơi khu đi đến, "Lão gia tử" trong miệng y là một người có chức vị rất cao, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
"Thân thể thì vẫn ổn, bất quá a, trong lòng khó chịu." Từ Đào Hải lời nói có ẩn ý, ngồi vào bên cạnh y, khua khua chiếc gậy golf.
"Đúng không? Con gái ông ấy không phải mới kết hôn sao? Tôi nhớ rõ thời điểm tôi về, con gái ông ấy mới vào đại học, lúc đấy tôi còn tính toán để trở thành rể" Cung Hi Nặc mắt nhìn về phía trước, ánh nắng rọi xuống mặt cỏ trống trải, cỏ xanh lóng lánh.
"Nói giỡn đi." Từ đào hải không tin y nói.
"Tôi sao phải nói giỡn? Người như chúng ta không phải luôn như vậy, ôm ấp trái phải, sớm ba chiếu bốn, không phải rất bình thường sao?" Cung Hi Nặc uống một ngụm nước, nhẹ nhàng nói." Bất quá lão gia tử sợ bị người ta nói là quan thương cấu kết nên không đồng ý"
Từ Đào hải buông gậy golf: "Nếu là người khác, tôi tin. Còn cậu sao, Cung tổng chính là có tiếng giữ mình trong sạch, ngồi trong lòng vẫn không loạn, người giống như cậu chính là đem thanh danh so với sinh mệnh còn quan trọng hơn"
"Ha hả." Cung Hi Nặc đạm cười, chuyển nhập chính đề. "Lão gia tử gần đây tựa hồ thật thanh nhàn, không thấy động tĩnh gì"
"Cũng sắp lui rồi, còn có thể tạo nên sóng gió được sao? Lại nói lão gia tử rốt cuộc không cam lòng lòng làm phó, lúng ta lúng túng mà làm tận mười mấy năm, tâm tư này của ông ta, ai cũng đều rõ, hận không thể tìm một cơ hội, ở thời điểm sắp lui về làm một bước lên trời. Mặc kệ thời gian tại vị ngắn hay dài, chỉ muốn đi lên vị trí cao nhất một lần. Lại nói thời điểm hiện tại, thế nào cũng có mấy người nhòm ngó chức phó kia!" Từ Đào Hải ở trước mặt Cung Hi Nặc không hề cố kỵ mà nói ra phỏng đoán của mình.
Cung Hi Nặc ánh mắt trở nên thâm thúy, an tĩnh mà lắng nghe, không phát biểu bất luận ý kiến gì.
"Bất quá khó lắm, chiếu theo tình hình hiện tại, chỉ sợ cho dù có nửa khắc cũng không tìm thấy cơ hội" Từ Đào Hải uống một ngụm nước. " trừ phi cậu có thể cho ông ta một cơ hội"
Cung Hi Nặc bỏ mắt kính, nhắm mắt, thật lâu sau, mở mắt nhìn hắn:" Tôi có thể tạo cho ông ta một cơ hội, bất quá, yêu cầu ông ta phối hợp một chút"
Từ Đào Hải không rõ ý tứ của y, ngơ ngác mà nhìn thẳng y, hơn nửa ngày, mới nói ra:" Ý của cậu là....."
[ Cung tiên sinh, việc xủa Nguy Lâu lần này có phải quý công ty đã sớm việc nội tình bên trong, cho nên mới từ bỏ đấu thầu?]
[ Cung tiên sinh, Gia Nghĩa tuyên bố phá sản, quý công ty có thể hay không suy xét thu mua Gia Nghĩa]
[ Cung tiên sinh, người bên trong lộ ra việc Gia Nghĩa phá sản là do quý công ty đứng đằng sau gây ra, đối với việc này ngài lại chậm chạp chưa có thanh minh, ngài có thể giải thích nguyên nhân một chút không?]
[ Cung tiên sinh, chẳng lẽ giống như lời đồn bên ngoài, ngài vì trả thù chuyện bị đánh cắp thiết kế ba năm trước? Năm đó quả thật là Gia Nghĩa ăn cắp thiết kế sao?]
[ Cung tiên sinh, kế tiếp, quý công ty sẽ tiếp nhận công trình nhà dân sao?]
Cung Hi Nặc bị rất nhiều phóng viên vây quanh, đèn flash thường xuyên bắn tới, microphone các loại giơ ở trước ngực, Cương Ngọc Trung cùng Trương Quân che chắn bên cạnh y, nhân viên của toà nhà thấy thế bèn chạy lại, ngăn cản các phóng viên muốn xông lên.
Cung Hi Nặc càng đi càng nhanh, im miệng không nói, đứng ở trước cửa, quay lưng lại với các phóng viên, dùng tay chỉnh lại âu phục, từ đầu đến cuối mặt vô biểu tình.
Chờ Trương Quân cùng Cung Hi Nặc tiến vào thang máy, Vương Ngọc Trung xuất hiện, mặt mày mỉm cười, thái độ khiêm tốn: "Ngượng ngùng, các vị, về chuyện này, Cung tiên sinh tạm thời sẽ không đưa ra bất luận câu trả lời nào. Cho nên tôi hy vọng các vị sẽ không đưa tin vớ vẩn, làm sai sự thật. Đối với việc này, nếu xảy ra chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật. Lại lần nữa cảm tạ các vị đã quan tâm, hy vọng các vị có thể phối hợp. Cảm ơn!"
Vốn dĩ chờ mong Vương Ngọc Trung có thể nói ra tin tức gì nóng hổi, nhận được đáp án như vậy mỗi người đều mang theo biểu tình thất vọng, hai mặt nhìn nhau mà hậm hực rời khỏi toà nhà, nghĩ ra một đống câu hỏi người lại không đáp lại, cân nhắc không biết nên ăn nói sao với tổng biên tập.
Cung Hi Nặc qua cửa sổ pha lê nhìn ra không trung xanh thẳm, cởi bỏ âu phục, theo thói quen mà đút tay vào túi quần, hạ tầm mắt, vừa vặn nhìn thấy phóng viên nối đuôi nhau rời đi.
Mấy vấn đề vừa rồi không có trả lời vang vọng bên tai, đừng nói không thể trả lời, mặc dù có thể trả lời, Cung Hi Nặc đều không thể tưởng được lý do thoái thác, xác thật đã vi phạm nguyên tắc làm người cùng phong cách làm việc từ trước đến giờ của y
Hai năm sau, nếu là y còn ngồi ở vị trí này, y tất nhiên sẽ không tàn nhẫn độc ác mà đối với Gia Nghĩa nhổ cỏ tận gốc.
Đáng tiếc, hai năm sau y nhất định phải rời đi, vì vậy y không để lưu lại hậu hoạn sau lưng, không biết khi nào sẽ châm ngòi nổ.
Trước khi Gia Nghĩa tuyên bố đấu thầu công trình nhà dân, Cung Hi Nặc đã âm thầm điều tra, biết được nội tình đằng sau.
Phùng Tường Lâm cùng người trong giới chính trị lợi dụng lẫn nhau, đều là vì lợi ích.
Sau khi được một người dẫn lối chỉ đường, thành công mà hợp tác được với lãnh đạo cấp cao, tiền tài cucng lực lượng là vô cùng.
Đấu thầu liền biến thành như một trò cười, Gia Nghĩa được như ý nguyện mà thắng thầu công trình nhà dân, sau lưng thì lại cùng người chia nhau tiền thù lao xa xỉ.
Bất quá, lúc đang xây dựng lại xuất hiện vấn đề. Sau khi trải qua kiểm tra, khu đất đấy căn bản không thích hợp để xây nhà dân cư, nếu bắt đầu chỉnh sửa lại chỉ sợ khiến cho chuyện lớn xảy ra, nói không chừng sẽ xôi hỏng bỏng không.
Phùng Tường Lâm bọn họ cứ nghĩ đã giấu được tin tức này, đáng tiếc trên đời này không có gì là không thể, bọn họ đều sẽ không nghĩ đến, Cung Hi Nặc thế nhưng lại biết chuyện này.
Cung Hi Nặc sớm có tính toán, cho nên, căn bản không tham gia đấu thầu.
Y kiên nhẫn chờ đợi, thẳng đến công trình tiến hành hơn phân nửa, trăm phương ngàn kế an bài xong hết thảy, mới đứng ra, tuyên bố tin tức đủ để kinh thiên động địa.
Quả nhiên, như sở liệu của y, mượn sức truyền thông, đã làm cho xã hội nổi sóng, trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người xôn xao, hỗn loạn bất kham.
"Lão gia tử" đúng lúc mà đứng ra, ra có quyền uy ra lệnh kiểm ra lại tất cả sổ sách chứng từ có liên quan, lập tức hạ lệnh đình chỉ thi công, yêu cầu bộ ngành coa liên quan tra rõ sự việc.
Sự việc ngắn ngủi vài ngày, tất cả đều đi theo dự định của Cung Hi Nặc.
Hao phí cả tài lực cùng nhân lực, Gia Nghĩa không cách nào mà ngăn được tổn thất, trong một đêm nhanh chóng suy sụp, đối mặt ngân hàng không cho vay, hết cách, bất đắc dĩ phải tuyên bố phá sản.
Phùng Tường Lâm thấy đại thế đã mất, bỏ lại vợ con cùng bố mẹ, một mình lẩn trốn sang nước ngoài. Những lạng đạo liên quan đến vụ này tạm thời bị cách chức, chờ điều tra.
"Lão gia tử" cơ hồ mỗi ngày xuất hiện trên tin tức, lời lẽ chính đáng mà phê phán hiện tượng hủ hoá, giơ lên khẩu hiệu cao thanh liêm, nghiêm túc hứa hẹn với dân chúng, sẽ không làm dân chúng đã đặt mua nhà phải chịu nửa điểm tổn thất. Hình tượng trong mắt công chúng lập tức tăng lên đến độ xưa nay chưa từng có.
Cung Hi Nặc một hòn đá ném trúng hai con chim, không cần cố sức mà vừa có thể đánh bại đối thủ cạnh tranh lại còn vừa có thể tăng nhanh danh tiếng trong giới thiết kế công trình.
Cung Hi Nặc tự nhận là làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, lần này, vì đạt được mục đích mà không tình nguyện phải chơi trò tiểu nhân. Nghĩ lại, đối với phó với hạng tiểu nhân như Phùng Tường Lâm đúng là đôi khi có cần thiết phải dùng một chút thủ đoạn, nếu không sẽ bị hắn ta không từ thủ đoạn mà cắn lại.
Nhưng làm xong rồi thì thế nào? Giang sơn vất vả lắm mới đánh hạ được trong tay lại phải chắp tay nhường người? Cung Hi Nặc tự giễu mà cười cười.
Hôm trước, Vương Ngọc Trung nói cho y biết Tào Triết đã đến nhận chức ở Singapore.
Cung Hi Nặc tinh tường và hiểu được dụng ý của Hoắc Bá Thanh cùng Hồ Nam, bọn họ vì để Tào Triết có thể thuận lợi tiếp nhận vị trí củ y mà trải sẵn đường.
Singapore là thị trường vừa mới khai phá, trong khoảng thời gian ngắn để tạo ra thành tích cũng không khó.
Tào Triết không lâu trước đây cùng Dư Quý Dương trở lại quê hương, hai người ở quê nhà của hắn đăng ký kết hôn, không tổ chức hôn lễ, Dư Quý Dương chịu không nổi phiền phức lễ tiết, càng thêm không thể chịu đựng giống búp bê Tây Dương bị người lăn lộn.
Tính cách của Dư Quý Dương đều ảnh hưởng tích cực đến Tào Triết, mặc kệ là cân nhắc từ phương diện nào, Tào Triết một đường này, sẽ đi cực kì thuận lợi.
Cung Hi Nặc vẫn không thể nào tránh né cảm xúc đã chịu ảnh hưởng, khi nói từ bỏ ai cũng đều tiêu sái nhưng sự thật trước mặt đó tất nhiên ít nhiều có điểm khó mà tiếp thu, cần có thời gian để ổn định lại tâm tình, y muốn dứt bỏ hết thảy, chuyện này đương nhiên không có dễ.
Cung Hi Nặc thu liễm không tốt cảm xúc, nếu đã đưa ra lựa chọn cuối cùng, như vậy y cần phải tiếp thu hiện thực, sống thoải mái nhất.
Y tinh tường minh bạch, có những thứ có thể từ bỏ, vì cơ hội chưa có đến, nhưng có những thứ phải nắm bắt thật chặt, nếu nó mất đi thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại.
Nguyên Cảnh Khôn không phải là kiểu người nhieeuf chuyện nhưng việc lần này lại kinh động như thế.
Ở phương diện công tác, anh cùng Cung Hi Nặc giống nhau, không can thiệp chuyện của nhau, không hỏi bất kì câu hỏi nào, trừ bỏ những lần buộc phải tiếp xúc thì cơ bản khi về đến nhà sẽ không đề cập đến công việc.
Lần này, Nguyên Cảnh Khôn thật sự nhịn không được muốn hỏi đến tột cùng có chuyện gì, ăn qua cơm chiều, thu dọn xong, anh nửa ngồi nửa nằm trước mặt Cung Hi Nặc, chất vấn y: "chuyện của Gia Nghĩa có phải anh giở trò quỷ không?"
"Hả?" Cung Hi Nặc buông tờ báo xuống, kinh ngạc anh đột nhiên lại hỏi chuyện này, như thế nào lần này lại quan tâm chuyện này."Bảo bối, em phải dùng từ cẩn thận đó. Là bọn họ tự rước hoạ vào thân trước, tự làm bậy không thể sống"
"Đó là công trình nhà dân đúng không? Không thể trì hoãn kì hạn xây dựng được?! Anh có biết hay không có bao nhiêu người không có nhà ở? Vừa tổn thất tiền của lại vừa mất thời gian" Nguyên Cảnh Khôn hoàn toàn là đứng ở góc độ dân sinh mà suy xét vấn đề, căn bản không có nghĩ đến phương diện cạnh tranh thương nghiệp. "Các anh sớm biết rằng lô đất đó có vấn đề, vì sao lại không ra mặt ngăn cảm? Các anh làm như vậy, căn batn là trợ trụ vi ngược! Vì lợi ích cá nhân mà hy sinh lợi ích cộng đồng, thật quá đáng!"
Cung Hi Nặc đối mặt đầy mặt với tức giận của Nguyên Cảnh Khôn, cảm thấy anh suy nghĩ vấn đề qus mức đơn thuần, khoa trách làm việc ở viện thiết kế nhiều năm như thế vẫn chỉ là một viên chức bình thường, tính tình giống như anh, không đảm đương nổi chức vụ lớn.
Cung Hi Nặc không cách nào cùng anh giải thích, quá nhiều chuyện xảy ra, quan hệ phức tạp, kiểu tư duy đầu óc của Nguyên Cảnh Khôn chỉ sợ không thể nào mà hiểu được.
Nói kỹ càng tỉ mỉ nghiêm trọng, sợ anh lại nghi thần nghi quỷ miên man suy nghĩ; nói nhẹ nhàng bâng quơ đi, hiệu quả khẳng định giống như chưa nói, Cung Hi Nặc đơn giản không nói.
Cung Hi Nặc cầm tờ báo lên, đặt ở đầu giường, chỉnh lại gối đầu, chậm rãi nằm xuống, kết thúc đề tài: "Ôi anh mệt rồi."
"Đúng là như người ta nói, không buôn bán không gian dối, thật là..."Nguyên Cảnh Khôn bò ngang qua người y, nói một nửa thì dừng lại, tay chống lên đệm, nằm ở trên người y, yết hầu lên xuống liên tục.
"Làm sao vậy?" Cung Hi Nặc cảm thấy động tác của anh dừng lại, đỡ lấy thân thể anh, thấy anh sắc mặt không tốt, liều mạng mà nuốt, giống như có gì đó vướng ở cổ.
Nguyên Cảnh Khôn nâng lên một bàn tay vỗ vỗ ngực, ngăn chặn cảm giác ghê tởm dâng lên, dùng sức hất tay y ra, chui vào chăn:" Còn không phải bị anh chọc tức!"
Cung Hi Nặc không lời nào để nói, lật người, tắt đèn bàn, hướng về phía trước kéo chăn.
Dù sao cũng là phương diện công tác, tuy người thân ở lập trường thường bất đồng, cái nhìn không đồng nhất, không ảnh hưởng đến tình cảm cùng sinh hoạt của hai người.
Sáng hôm sau mọi chuyện vẫn diễn ra như ngày thường, Nguyên Cảnh Khôn phát tiết xong, cũng không nhắc lại chuyện này.
Bất quá, mấy ngày gần đây, Nguyên Cảnh Khôn rõ ràng cảm thấy Cung Hi Nặc tâm tình không tốt.
Vốn dĩ Cung Hi Nặc là kiểu người sẽ không để lộ hỉ nộ trên gương mặt, có việc gì đều giữ lại ở rong lòng, y đều tự mình tiêu tan, người khác sẽ không thể biết được có chuyện gì.
Hai ngày gần đây, không biết sao, Cung Hi Nặc bất luận ở công ty hay về đến nhà, luôn là rầu rĩ không vui, lộ rõ mặt. Mặc kệ là Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ nói chuyện, vẫn cứ lạnh lùng như vậy. Cuối cùng đơn giản hỏi em nói cái gì, rồi lại trầm mặc mặc kệ anh.
"Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng chuyển đồ ở đây, anh không tìm được đồ!" Cung Hi Nặc quỳ cối trước tủ đầu giường tìm một quyển sách, phá lệ mà gây sự với Nguyên Cảnh Khôn.
"Em cũn nói anh bao nhiêu lần, em rất phiền anh cứ trước khi đi ngủ lại đọc sách báo! Ngăn kéo loạn hết lên, anh thì không thèm dọn. Mỗi lần đều tuỳ tay ném vào!" Nguyên Cảnh Khôn không cam lòng yếu thế mà cãi lại y, ngữ khí cũng không có tốt.
Vốn là là việc vặt, căn bản không đáng để hai người cãi nhau.
Cung Hi Nặc là loại người, hoặc là dễ dàng không phát hỏa, hoặc là một khi dã phát hoả thì sẽ gấp 10 lần:" Em có ý gì? Em không phải không biết đây là thói quen của ann. Anh còn không thích em tự tiện đụng vào đồ của anh đâu"
"Hảo, hảo, hảo!" Cung Hi Nặc nói giống như gió thổi cháy bừg ngọn lựa trong lòng Nguyên Cảnh Khôn" Em sai rồi! Về sau anh muốn đem cái gì nhét vào em cũng không lấy ra, em mặc kệ!"
Cung Hi Nặc tìm được sách, dùng sức đóng lại ngăn kéo, không thèm nhìn anh, đi ra khỏi phòng ngủ, khắc nghiệt mà bỏ lại một câu:" Anh cảm ơn em quá!"
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn cãi nhau xong, lại bắt đầu ra gây sự với Cung Tỉ.
Cha con hai người đứng trên sân phơi đồ, Cung Hi Nặc chỉ vào các loại màu sâc trên tường, từ trên cao nhìn xuống mà giáo huấn Cung Tỉ:" Cung Tỉ, cùngcon nói bao nhiêu lần rồi, không được vẽ tranh trên tưởng, con rốt cuộc có nhớ hay không? Dây là chuyện gì hả?"
Cung Tỉ cầm bút vẽ, ngửa đầu, ủy khuất mà nhìn Cung Hi Nặc, cắn cắn môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc trước, Cung Hi Nặc là nói qua là không được ở trên tường vẽ xấu, sau này Nguyên Cảnh Khôn nỗ lực khuyên nhủ, y nhượng bộ cho phép bé vẽ ở tường trên sân phơi đồ. Hành động hiện tại của Cung Hi Nặc chính là mâu thuẫn.
Nguyên Cảnh Khôn nghe được động tĩnh bên ngoài, đi tới, đem Cung Tỉ ôm vào trong ngực, trừng mắt nhìn y:"Anh quát con cái gì? Anh nếu không hài lòng với em, có bản lĩnh thì quát em đây này, đừng có mà rút giận lên con!"
Cung Tỉ lộ ra sợ hãi thần sắc, gắt gao mà ôm lấy cố Nguyên Cảnh Khôn, nãi thanh nãi khí mà bảo đảm: "Ba ba, con sẽ không bao giờ vẽ tranh trên tưởng nữa, ba ba đừng nóng giận"
Cung Hi Nặc sắc mặt không tốt, đen mặt rời khỏi sân phơi.
"Ba ba, ba ba sinh khí, con làm sai rồi" Cung Tỉ vẫn tương đối sợ hãi Cung Hi Nặc vừa nãy, mất mát mà nói.
"Viện Viện đừng sợ, con không sai, là ba ba không tốt! Ai thèm động vào anh ấy chứ!" Nguyên Cảnh Khôn trong lòng vẫn tức, an ủi con gái.
"Anh nếu là cảm thấy phiền, mệt mỏi, anh liền nói ra. Chúng ta không phải là không thể tách ra."Trong bóng đêm, thanh âm của Nguyên Cảnh Khôn thanh truyền vào trong tai Cung Hi Nặc, ngữ khí bình đạm.
Cung Hi Nặc chưa ngủ mạnh mẽ mà xoay người, quay lưng lại với Nguyên Cảnh Khôn, không nói một lời.
Sáng sớm hôm sau, Nguyên Cảnh Khôn phụ trách đưa Cung Tỉ đi nhà trẻ, lúc ăn sáng, Nguyên Cảnh Khôn tỏ vẻ không cần Cung Hi Nặc đưa đi, hai người đi tàu điện ngầm.
Cung Hi Nặc ra cửa trước bọn họ một bước, Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ ra tới, nhìn thấy xe của Cung Hi Nặc ở xa xa đỗ ở ven đường, Cung Hi Nặc đang cùng một vị lão nhân đứng cạnh xe, xe che mất hơn phân nửa người của họ, không rõ bọn họ làm gì.
Nguyên Cảnh Khôn ôm Cung Tỉ dừng lại bước chân, Cung Hi Nặc cùng lão nhân nói nói, động tay động chân, lôi kéo lẫn nhau, bỗng nhiên Cung Hi Nặc đẩy lão nhân ra, nhanh chóng mở cửa xe.
Lão nhân bám vào cửa xe, tiến đến bên người Cung Hi Nặc, túm cánh tay y, tựa hồ là khẩn cầu cái gì đó.
Cung Hi Nặc không dao động, đẩy lão nhân ra, chui vào bên trong xe, khỏi động xe, vèo cái đi qua người lão nhân, suýt nữa làm ngã thân thể gầy yếu.
Một màn này khiến cho Nguyên Cảnh Khôn tò mò, lão nhân đến tột cùng là ai? Vì sao phải tới tìm Cung Hi Nặc?
Lão nhân bước chân tập tễnh, đi theo xe sau, chung quy đuổi không kịp tốc độ của ô tô, có chút suy sút mà đứng tại chỗ, ánh mặt trời chiếu vào thân ảnh lung lay sắp ngã.