Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 57



Ăn cơm chiều xong, Nguyên Cảnh Khôn dàn xếp hảo cho Cung Tỉ, đi lên tầng hai, cửa thư phòng không đóng hết, xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy Cung Hi Nặc đang đọc sách.

Nguyên Cảnh Khôn hít sâu một hơi, nâng cánh tay lên, gõ gõ cửa, không có tiếng đáp lại từ bên trong truền đến. Anh lại do dự một lát, đẩy cửa phòng ra, đi đến bên cạnh Cung Hi Nặc.

"Hi Nặc, em có thể nói chuyện với anh không?" Nguyên Cảnh Khôn ngồi vào sô pha, thật cẩn thận mà mở miệng dò hỏi.

Cung Hi Nặc nhìn chằm chằm sách trong tay, không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý.

"Hi Nặc, em muốn cùng anh nói một chút chuyện liên quan giữa anh và bác trai. Em có thể lí giải tâm tình hiện tại của ann, dù sao ông ấy cũng không đúng. Giống như lúc trước, ba em làm cho nhà tan cửa nát. Nói thật, em cũng hận ông ấy chính là ông ấy rốt cuộc vẫn là ba em..." Nguyên Cảnh Khôn nói về tình huống của mình trước, trước cứ nói lý rồi sẽ động đến tình, từng bước một mà khuyên giải y.

"Tình huống của anh và em không giống nhau." Cung Hi Nặc ngữ khí bình tĩnh mà đánh gãy lời anh. "Bất luận cha em lúc trước làm cái gì, điểm xuất phát cũng là vì em cùng mẹ em, là vì gia đình của ông ấy, là biểu hiện của một nam nhân phải có trách nhiệm với gia đình, chẳng qua, ông ấy chọn sai cách. Mà ông ta chính là vứt bỏ người vợ đang mang thai cùng đứa con còn nhỏ tuổi, đây là biể hiện của sự trốn tránh trách nhiệm, là cách làm táng tận lương tâm!"

Nguyên Cảnh Khôn nói chuyện bất lợi, bị Cung Hi Nặc trách móc một hồi, tiện đà không biết nói gì, suy tư nửa ngày, mới còn nói thêm: "Hi Nặc, anh có biết hay không, ông ấy sinh bệnh, thực nghiêm trọng bệnh, là ung thư dạ dày. Ông ấy còn sống được không bao lâu. Vốn dĩ ông ấy cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của anh, chính là, ông ấy không sống được bao lâu nữa, anh có thể hay không khoan dung một ít, có thể hay không...."

"Ông ta như thế nào không nói ông ta ngày mai sẽ chết? Như vậy không phải càng có thể giành được đồng tình? Ông ta nói, anh sẽ không tin tưởng!" Cung Hi Nặc mặt vô biểu tình, thái độ quyết tuyệt.

"Hi Nặc, kỳ thật ông ấy đã biết sai rồi, đối với hành vi của chính mình đã khắc sâu mà tỉnh ngộ...." Nguyên Cảnh Khôn không ngừng cố gắng, không nghĩ dễ dàng mà từ bỏ khuyên bảo Cung Hi Nặc.

Cung Hi Nặc lại lần nữa đánh gãy lời anh: "Làm một người nam nhân, có những sai lầm cả đời đều không thể phạm, là không thể dễ dàng phạm phải. Một khi phạm vào như vậy sai lầm đó, như vậy, phải dùng cả đời để chuộc tội, hơn nữa, vĩnh viễn không đáng được tha thứ. Lại nói, nếu biết là sai, vì sao lúc trước còn làm? Sớm biết sẽ như hiện giờ, sao lúc trước không nghĩ đến."

Nguyên Cảnh Khôn thật sự không nghĩ tới Cung Hi Nặc thái độ cường ngạnh như thế, hiện tại phát sinh cùng tưởng tượng lúc trước của anh là một trời một vực, làm cho anh thực sự trở tay không kịp.

"Hi Nặc, anh nói đều đúng. Vấn đề là, sự tình đã đã xảy ra, ai đều không có biện pháp làm thời gian chảy ngược. Mặc kệ nói như thế nào, ông ấy vẫn là cha anh, là người đã cho anh sinh mệnh, em không muốn anh về sau có con, nghĩ đến cha mẹ mình sẽ không phải tiếc nuối. Hiện tại, anh hận ông ấy, chứng minh anh vẫn còn tình cảm đối với ông ấy, anh vẫn để ý đến ông ấy. Bằng không, anh sẽ không vẫn luôn mang chiếc nhẫn này bên mình, sẽ không giữ lại tấm ảnh chụp gia đình kia" Nguyên càng nói càng nhanh, càng ngày càng cấp. "Ông ấy, cần anh."

Cung Hi Nặc mạnh mẽ khép sách lại, chuyển động ghế dựa, đối mặt Nguyên Cảnh Khôn, nhăn lại mi: "Thời điểm anh cần ông ta, ông ta ở nơi nào?"

Một câu hỏi làm cho Nguyên Cảnh Khôn vô pháp trả lời, anh không rõ ràng lắm tuổi nhỏ Cung Hi Nặc cùng mẹ cùng nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn gian khổ kia như thế nào, không có biện pháp mà hiểu được cảm xúc của Cung Hi Nặc lúc này.

Anh hoàn toàn đứng ở góc độ của y, dùng tư duy của y để lý giải, phán đoán, hóa giải chuyện này.

"Nếu không phải bởi vì ông ta, em gái anh sẽ không chết non, nếu không phải bởi vì ông ta, mẹ anh sẽ không gặp tai nạn xe cộ, nếu không phải bởi vì ông ta, anh sẽ không trở thành cô nhi, sẽ không lẻ loi mà ở cô nhi viện lớn lên. Khi rất nhiều hài tử kêu một nữ nhân là mẹ, khái niệm mẹ đã bị làm nhạt. Em có thể hiểu sao? Anh có thể tha thứ ông ta, nhưng mẹ cùng em gái sẽ không tha thứ cho anh!" Cung Hi Nặc giãn ra ánh mắt, nói đơn giản, nhưng lực độ mười phần.

"Hi Nặc, anh hiện tại cũng là ba ba, anh có phải hay không nên làm gương cho Viện Viện?" Nguyên Cảnh Khôn nhanh chóng mà thay đổi ý nghĩ, lợi dụng Cung Tỉ làm như lợi thế.

"Chính là bởi vì anh cũng là cha, anh mới càng không thể lý giải được cách làm của ông ta!" Cung Hi Nặc đứng dậy, không tự giác mà bày ra tư thế uy nghiêm. "Anh không hy vọng em lại nhúng tay vào chuyện này, ann không hy vọng bởi vì ông ta mà giữa hai chúng ta có bất luận thứ gì không thoải mái"

Nguyên Cảnh Khôn không nghĩ tới sẽ hậu quả sẽ ngược lại, đứng dậy cùng y mặt đối mặt, kéo cánh tay y: "Hi Nặc, anh chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn ông ấy lưu lạc đầu đường sao? Ông ấy đã gặp báo ứng, không nhà để về thân thì bệnh nặng chẳng lẽ còn không đủ thảm sao?"

Cung Hi Nặc hiển nhiên không nghĩ lại tiếp tục cùng anh tranh chấp, thái độ có chút không kiên nhẫn: "Em căn bản không tư cách cùng quyền lợi nhúng tay chuyện này, dừng ở đây đi!"

Tư cách? Quyền lợi?

Nguyên Cảnh Khôn bị này hai cái từ này làm cho ngốc tại chỗ, cánh tay kéo tay của y không còn nửa phần sức lực.

Nguyên Cảnh Khôn tự giễu mà cười một chút, nói đến cùng, ở trong lòng Cung Hi Nặc, anh đến tột cùng không phải người thân nhất.

Nguyên lai vẫn luôn là anh một bên tình nguyện, anh đem Cung Hi Nặc yêu xem đến như vậy trọng, saau như vậy, thật như vậy....

Đáng tiếc, căn bản chuyện không phải như vậy.

Đoạn tình cảm này, bao hàm quá nhiều đồng tình cùng trách nhiệm, tình yêu biến chất giống như sữa bò biến chất, kết thành khối lớn lớn bé bé, giống như trong lòng bọn họ đã tự có đáp án.

Kỳ thật, anh bất quá chỉ là một người bạn đặc biệt một chút của Cung Hi Nặc. Người bạn này, bất luận ai cũng có thể.

Nguyên Cảnh Khôn từ trong mắt Cung Hi Nặc nhìn thấy thân ảnh thu nhỏ của mình, không khống chế được mà nghĩ đến Dương Nghệ Thanh.

Nếu, đứng ở trước mặt y không phải chính mình, mà là Dương Nghệ Thanh, như vậy sự tình sẽ thế nào?

Đối mặt với khuyên bảo tận tình của Dương Nghệ Thanh, Cung Hi Nặc sẽ còn lạnh băng như vậy sao?

Đối mặt với ngữ khí cơ hồ là cầu xin của Dương Nghệ Thanh, Cung Hi Nặc còn có thể có cơ hội nói đến quyền lợi cùng tư cách sao?

Đối mặt Dương Nghệ Thanh ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, Cung Hi Nặc còn sẽ thờ ơ sao?

Nguyên Cảnh Khôn trong lòng xuất hiện đáp án phủ định, toàn thân lãnh lạnh.

"Anh muốn nghỉ ngơi, em cũng đi ngủ sớm một chút." Cung Hi Nặc ý tứ quá rõ ràng, y muốn cùng Nguyên Cảnh Khôn phân phòng ngủ.

Nguyên Cảnh Khôn buông ra tay, ở vành mắt phiếm hồng, rời khỏi thư phòng.

Nguyên Cảnh Khôn trở lại phòng ngủ chính, tâm tình không xong tới cực điểm, thật muốn hét to vài tiếng, sau đó không quan tâm mà đi luôn. Ý niệm bi quan chợt lóe mà qua, anh chậm rãi thở ra, chậm rãi điều chỉnh tâm tình.

Cùng Cung Hi Nặc sinh hoạt lâu như vậy, còn có thể không hiểu biết tính tình y sao?

Cung Hi Nặc giống nhau không dễ dàng phát hỏa, một khi cáu kỉnh, có cái tật xấu, dưới tình thế cấp bách sẽ nói không lựa lời.

Thời kì đặc thù, Nguyên Cảnh Khôn hiểu không có thể cùng y tính toán chi li, mặc kệ y rốt cuộc nghĩ như thế nào, mặc kệ y trong lòng đến tột cùng thấy thế nào, chuyện này đều không thể bỏ dở nửa chừng.

Nguyên Cảnh Khôn mở bản vẽ ra, muốn làm việc để dời đi lực chú ý, vừa vẽ vừa mệt rã rời. Cuối cùng thật sự chịu không nổi, mí mắt trên dưới sắp dính vào nhau, lắc lắc cổ đi rót một cốc cà phê đen.

Nguyên Cảnh Khôn thật muốn xé nát bản vẽ, không được mà ở trong lòng mắng: Thiết kế viện ác độc, lãnh đạo đáng giận, còn có, Cung Hi Nặc không để người ta bớt lo!

Sau khi tâm sự thất bại, không thể tránh khỏi xuất hiện rùng mình, đương nhiên bắt đầu ở riêng.

Suốt một tuần, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn không có nói chuyện, mặc dù phải làm trước mặt Cung Tỉ, hai người cũng đồng dạng không nói chuyện.

Nguyên Cảnh Khôn bỏ thể diện xuống, chủ động cùng g nói chuyện, Cung Hi Nặc đối với anh hờ hững, thái độ lạnh nhạt.

Cần tẩu cùng Cung Tỉ đều nhận ra không khí quái lạ giữa hai người, ai cũng không dám hỏi, yên lặng mà làm tốt chuyện của mình.

Cung Hi Nặc đôi tay đút trong túi quần, đứng lựng trước cửa thư phòng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm sô pha đang được Nguyên Cảnh Khôn rải thêm nệm.

Tách ra ngủ mấy ngày, Cung Hi Nặc vẫn luôn ngủ ở số pha trong thư phòng.

Thời tiết se lạnh, sô pha rốt cuộc không bằng giường lớn mềm mại thoải mái, thấp hơn giường lại quá gần mặt đất, khẳng định không ấm áp.

Nguyên Cảnh Khôn lo lắng Cung Hi Nặc ngủ không tốt, cố ý mua một tấm nệm mới, rải trên sô pha chắc cũng sẽ làm cho không khác giường lớn lắm.

Cung Hi Nặc tức giận nguyên nhân chủ yếu không đơn giản là bởi vì Nguyên Cảnh Khôn nhúng tay vào chuyện giữa y cùng Tỉnh Kiến Nghiệp, mà là anh cư nhiên tự tiện làm chủ, đem Tỉnh Kiến Nghiệp an bài đến chung cư ở.

Căn chung cư này đối với Cung Hi Nặc ý nghĩa phi thường trọng đại, nó chứa đựng những ký ức đẹp nhất của y cùng Nguyên Cảnh Khôn trước đây.

Thời gian sống ở chung cư, bọn họ hiểu biết lẫn nhau, tiếp cận lẫn nhau, thu hút lẫn nhau, thậm chí đem mình giao phó cho đối phương....

Nơi quan trọng như thế, Cung Hi Nặc thập phần để ý, đặt tâm mình gấp đôi vào đó, mỗi một vật bên trong đều cẩn thận mà bảo hộ.

Mỗi lần có người đi tới vệ sinh, y nhất định đích thân tới, giống như trông chừng mà đứng ở ngoài cửa, sợ sẽ phá hư vẻ hoàn chỉnh ban đầu củ chung cư.

Chuyện đó, Cung Hi Nặc không cùng Nguyên Cảnh Khôn nói qua, y nghĩ, chung cư đối với hai người bọn họ ý nghĩa khẳng định bất đồng.

Rốt cuộc, Nguyên Cảnh Khôn không phải tự nguyện đi đến chung cư, ở chỗ này, anh từng có hy vọng, từng có thương tổn, từng có mất mát, từng có nan kham......

Nếu lại qua lại đây, chỉ sợ sẽ thấy cảnh thương tình.

Nhưng Cung Hi Nặc tất cả không nghĩ tới, Nguyên Cảnh Khôn sẽ đem Tỉnh Kiến Nghiệp đến chung cư.

Lúc ban đầu khi nhận được tin tức, Cung Hi Nặc không chút nào khoa trương tức giận đến run người, Nguyên Cảnh Khôn có thể không nghe y khuyên bảo, kiên trì theo ý mình, nhưng không thể làm bậy để chuyện thêm trầm trọng, thực sự làm y buồn bực.

Nguyên Cảnh Khôn cũng có nỗi khổ riêng, Tỉnh Kiến Nghiệp tình huống đặc thù, không thể cứ ở tại khách sạn.

Mà bây giờ thuê nhà cũng không quá ổn, không có biện pháp, đành phải tạm thời đem ông ấy an bài đến chung cư.

Chung cư đồ đạc đầy đủ hết, sinh hoạt thuận tiện, mời một dì chuyên nấu cơm cùng quét dọn, cuộc sống hàng ngày của Tỉnh Kiến Nghiệp có thể được bảo đảm.

Về chuyện này, Nguyên Cảnh Khôn vốn định cùng Cung Hi Nặc thương lượng sau đó mới quyết định, bất quá nghĩ lại, Cung Hi Nặc khẳng định sẽ không đáp ứng, không bằng cứ làm trước rồi nói sau.

Gạo nấu thành cơm, Cung Hi Nặc trừ bỏ tiếp thu, cũng không có biện pháp ngăn cản.

Nguyên Cảnh Khôn tính đến tính đi, cuối cùng không như mong muốn, Cung Hi Nặc trực tiếp áp dụng biện pháp bạo lực biểu hiện thái độ cực bất mãn cùng phẫn nộ của y.

Nguyên Cảnh Khôn thu thập xong giường đệm, vỗ vỗ đệm, vừa lòng mà đứng lên, quay người lại, trông thấy Cung Hi Nặc ở cửa, không biết y đứng bao lâu, nhất thời không biết nên nói cái gì đó.

Cung Hi Nặc đến gần vài bước, Nguyên Cảnh Khôn hiện tại đối với y lấy lòng, xem ra đều là có mục đích, có ý đồ, đều là hiệu quả và lợi ích, mà không phải phát ra từ nội tâm. Y cự tuyệt tiếp nhận chiếu cố như vậy, săn sóc như vậy.

Nguyên Cảnh Khôn nếu có thể thông cảm tâm tình cùng hòn cảmh của Tỉnh Kiến Nghiệp, như thế nào không thể lý giải cảm xúc cùng tình cảnh của y?

Anh có thể đứng ở góc độ củ Tỉnh Kiến Nghiệp tự hỏi vấn đề, như thế nào không thể đứng ở góc độ của y đối đãi việc này? Y còn tưởng rằng Nguyên Cảnh Khôn có thể thiện giải nhân ý mà giúp y thoát khỏi quấy rầy của Tỉnh Kiến Nghiệp, như vậy vừa thấy, hắn thật là ngu ngốc, quá ngốc!

Cung Hi Nặc càng nghĩ càng tức, ngồi vào bàn, lạnh như băng mà đưa ra tối hậu thư: "Em tốt nhất làm ông ta mau rời khỏi chung cư. Nếu em còn cố chấp, như vậy, mời em cùng ông ta cùng nhau rời đi"

Nguyên Cảnh Khôn sửng sốt, Cung Hi Nặc nói là có ý tứ gì? Anh nhanh chóng mà tiêu hóa, lý giải, thay đổi tư duy của chính mình, tự nhiên mà lí giải Cung Hi Nặc muốn cùng anh chia tay.

Đây là lời nói bừa, lời nói bừa, đây chie là lời nói bừa thôi! Bình tĩnh, bình tĩnh, mình muốn bình tĩnh!

Nguyên Cảnh Khôn ở trong lòng nhắc nhở chính mình, ngăn chặn hoả khí sắp bùng.

Anh khổ tâm đến tột cùng vì ai? Còn không phải là vì Cung Hi Nặc!

Cái này khen ngược, vất vả nửa ngày, ra sức lấy lòng liền rơi vào kết cục này.

Nguyên Cảnh Khôn xem nhẹ bụng nhỏ đột nhiên đau, xoay người, hơi hé miệng đem lời tầm thường nuốt xuống. Dùng sức mà cắn cắn môi, như cũ ôn hòa mà dặn dò y: "Anh sớm một chút nghỉ ngơi, đừng đọc quá muộn."

Chờ Nguyên Cảnh Khôn rời khỏi thư phòng, âm thanh đóng cửa vang lên, Cung Hi Nặc phiền não mà khép lại sách, vì vừa rồi buột miệng thốt ra lời nói tàn nhẫn mà hối hận. Chính là, lại không bức, bắt buộc em ấy, còn không biết em ấy sẽ làm ra thêm cái chuyện khác người gì.

Tóm lại, chuyện giữa y và Tỉnh Kiến Nghiệp, bất luận ai cũng đều không giải quyết được.

Nguyên Cảnh Khôn chính là kiểu càng không cho làm lại càng muốn làm, muốn cùng Cung Hi Nặc đối nghịch.

Lúc trước, mỗi ngày đều là lén lút mà đi xem Tỉnh Kiến Nghiệp, hiện tại, mỗi ngày đều là quang minh chính đại đến chung cư, tối thì công khai khi về nhà, quả thực là ở khiêu chiến cực hạn của Cung Hi Nặc cực hạn.

Về quan hệ giữa anh cùng Cung Hi Nặc, anh đơn gỉn mà giải thích với Tỉnh Kiến Nghiệp một phen.

Cho rằng lão nhân sẽ cảm thấy không thể tiếp nhận được, hoặc có ý nghĩ nào khác. Nào biết, Tỉnh Kiến Nghiệp ngoài dự đoán mà bình tĩnh tiếp thu.

"Bác không cảm thấy ngoài ý muốn sao? Không cảm thấy kỳ quái sao?" Nguyên Cảnh Khôn kỳ quái phản ứng quá mức bình đạm của ông.

"Thần Thần lựa chọn cùng ai ở bên nhau, lựa chọn sinh hoạt thế nào, tôi đều không có quyền can thiệp cùng hỏi đến. Thời điểm cần quản thì chưa quản, hiện tại sao có thể...... Lại nói, cậu chính là một người tốt. Vì tôi cậu phải chịu uỷ khuất." Tỉnh Kiến Nghiệp chua xót cười, nhiều lần trải qua tang thương khuôn mặt tươi cười bị mất tự nhiên làm cho có chút vặn vẹo.

Đâu chỉ là ủy khuất? Còn có áp lực lớn lao.

Nguyên Cảnh Khôn không nghĩ làm Tỉnh Kiến Nghiệp lo lắng, ấm áp tươi cười: "Bác yên tâm đi, cho Hi Nặc một thời gian nữa, anh ấy sẽ cẩn thận mà suy nghĩ, sẽ nghĩ thông suốt."

Biết rõ là lời nói an ủi, Tỉnh Kiến Nghiệp vẫn là hiểu ý gật gật đầu, tình nguyện hy vọng tưởng tượng xa vời trở thành hiện thực.

"Trung Thôn tiên sinh một nhà năm người đang đi tới làng du lịch trên đường cao tốc gặp tai nạn xe, toàn bộ tử nạn. Nguyên nhân tai nạn được điều tra cho là do phanh xe không nhạy" Vương Ngọc Trung khép lại folder.

"Điện báo tang đã phát đi. Trung Thôn lão tiên sinh cùng lão phu nhân nghi ngờ kết luận điều tra, yêu cầu điều tra một làn nữa, cho nên, tạm thời chưa định khi nào cử hành tang lễ"

Cung Hi Nặc sáng sớm biết được tin cả nhà Trung Thôn Trị gặp tai nạn xe cộ, kinh hãi không thôi.

Trung Thôn Trị tận dụng kì nghỉ đông, dắt vợ con đi nghỉ phép.

Nào biết, sẽ trên đường đi liền xảy ra chuyện phải bỏ mạng.

Cung Hi Nặc hiểu biết chân tướng sự tinh, trong lòng nhảy dựng, này thật bởi vì ô tô bọ trục trặc ngoài ý muốn sao? nếu, đây không phải do sự cố, mà do người cố tình gây ra, sẽ là một hồi âm mưu vô cùng phức tạp.

Ai là người đứng sau? Đến tột cùng sẽ liên nguỵ bao nhiêu người? Cung Hi Nặc không thể nào tượng tưởng được.

Trung Thôn Trị tuy rằng năng lực xuất chúng, nhưng làm người tính tình thô bạo, làm việc thủ đoạn tàn nhẫn, thù riêng thật nhiều, mọi người đều biết. Lần này xảy ra chuyện, sớm đã nằm trong dự tính, cho nên sau khi biết được tin tức kia, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều không cảm thấy kinh ngạc, bất quá liên tục lắc đầu, tiếc hận tuổi còn trẻ đã chết sớm, bỏ lỡ cơ hội lên chức.

Máy tính có thông báo, nhắc nhở Cung Hi Nặc có mail mới.

Người gửi tên tiếng Anh, Cung Hi Nặc không quen biết dường như nhìn chằm chằm nửa ngày, mới dần dần phản ứng lại.

Đây là một mail thông báo, Hách Thế Kiệt ba ngày trước chính thức tuyên bố nghỉ hưu, không khéo cùng ngày thông báo chính là ngày truyền đến tin tức Trung Thôn Trị bỏ mạng, tổng bộ bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết sự việc, nhanh chóng chọn ra người, Tào Triết thuận lợi mà trở thành người nối nghiệp của Hách Thế Kiệt.

Ở thời điểm Trung Thôn Trị xác còn chưa lạnh, Tào Triết đã thuận lợi mà nhậm chức, nhân sinh vô thường, thế sự khó liệu.

Thiên thời, Hách Thế Kiệt chuẩn bị ẩn lui; địa lợi, công ty con ở Singapore công trạng bất phàm; đối thủ cạnh tranh hoàn toàn biến mất, Tào Triết chiếm ưu thế thắng lớn, ngắn ngủi không đến hai tháng, vận mệnh liền biến hoá thật lớn.

Hiện tại Cung Hi Nặc chỉ có thể làm một người đứng xem, từ bỏ cơ hội dễ như trở bàn tay, ông trời tựa hồ là cố ý kích thích y, rõ ràng mà nói cho y, sự từ bỏ của y chính là bồi dưỡng thành công cho người khác.

Nhiều năm nỗ lực như vậy, kết quả là, bất quá là vì người khác làm áo cưới.

Cung Hi Nặc vốn tưởng rằng y có thể siêu thoát tự nhiên mà tiếp thu hết thảy, không biết là bởi vì hôm nay tới quá nhanh, vẫn là y căn bản là không cam lòng, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút không thoải mái, có chút biệt nữu, thậm chí, y cần thiết thừa nhận còn có ghen ghét cùng hâm mộ.

Cung Hi Nặc đóng bưu kiện, đặt tay trên tay vịn đỡ trán, ngón tay xoa xoa mi tâm, vỗ vỗ trán.

Là thời điểm, nên hạ quyết tâm.

Cố kỵ quá nhiều, kết quả là, đơn giản là tự mình chậm trễ.

"Cung tổng, Cung tổng......" Vương Ngọc Trung hiểu biết tâm tư của y, thấy sắc mặt y không tốt, rất là lo lắng.

"Ân. Đi nhanh đi." Cung Hi Nặc mở mắt ra, ổn định lại tinh thần một chút, khôi phục thần thái lúc trước, làm như không có chuyện gì.

"Vâng." Vương Ngọc Trung vừa ra đến trước cửa, không yên tâm mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Cung Hi Nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.