Edward lúc này xấu hổ đến mức muốn đào lỗ trốn luôn cho rồi. Tuy rằng rất đau đầu cái người phiền phức quấn lấy mình kia, nhưng hắn cũng không đến mức đuổi cô ta đi. Nhưng mà, ai có thể nói cho cậu biết, thằng đực rựa trong nhà tắm ở đâu ra được không!
"...Cậu là con trai!" Edward vươn tay run run nói, vô cùng chắc chắn, mà phải thôi, có không chắc chắn, thì cái cơ thể nam tính kia cũng vả bôm bốp vào mặt cậu rồi.
"Ừ~Chứ sao~" Armand không kiêng dè lắc lắc body vừa trẻ vừa dẻo của mình, quấn khăn tắm lên trước cái ánh mắt sáng quắc của Edward.
"Cậu gạt tôi!" Edward ngây thơ cảm thấy mình bị gạt, khiếp sợ nói.
"Lừa? Sao có thể, tôi chưa từng nói mình là nữ mà ~" Armand vừa quấn cái khăn không vừa người vừa nói.
"Nhưng mà, nhưng mà, quần áo và kiểu tóc của cậu rõ ràng là của nữ mà!" Edward nói.
"Ừ, chỉ là tôi thích mặc đồ nữ mà thôi, thế nào, cậu có ý kiến?" Armand nhướng mày hỏi lại, đôi con ngươi diễm lệ ánh lên ánh sáng nguy hiểm.
"....Không có." Edward chắc chắn, nếu mình dám nói có, thì cậu sẽ không thấy được ánh dương rạng rỡ ngày mai, nên, rất thức thời nói không.
"Không có là được rồi, tuy tôi đã từng nói sẽ nghe lời cậu, nhưng nếu cậu có ý kiến gì với tôi, tôi không dám đảm bảo rằng sẽ tiếp tục hoà bình với cậu!" Armand cảnh cáo.
Edward và Armand đang khói thuốc bừng bừng, thì Carlisle và Sesshoumaru bên kia cũng đã thương lượng kế sách xong. Nếu đã không đuổi được, vậy chỉ còn binh đến nước chặn mà thôi.
Cứ như vậy, Armand được giữ lại như mong muốn, sau khi biết cậu ta là nam, Carlisle cũng rất kinh ngạc, Sesshoumaru lại vô cùng bĩnh tĩnh, tâm của hắn thì chỉ có chuyện liên quan đến Carlisle mới gợn sóng.
Carlisle sau đó đã ngờ ngợ thân phận của Armand, y đã từng nghe Aro nhắc qua khi còn ở Volturi, nhưng không ngờ cậu ta lại trông có vẻ nhỏ như thế. Nhưng chuyện quan trọng nhất vẫn là bọn họ vẫn chưa biết mục đích chính của việc tiếp cận Cullen của cậu ta là gì.
Nhưng biểu hiện hứng thú với Sesshoumaru thường xuyên xuất hiện trên mặt của Armand đã khiến y sôi máu không thôi, bề ngoài nhỏ tuổi thì sao chứ, cho dù có nhỏ cũng tuyệt đối không được có ý đồ với Sesshoumaru! Không được lơ là với tất cả sinh vật có hứng thú với Sesshoumaru, thà giết nhầm chứ không được quyền bỏ sót!
Ngày nào cũng bị tình địch đả kích, đến một ngày, y rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà ra tay. Y ném Armand còn đang có ý định nhào vào Sesshoumaru vào lòng Edward, sau đó kéo hắn bỏ đi.
Edward bị bỏ lại nhìn Armand lưu luyến không rời, dùng sức siết chặt cái eo đang muốn đi làm bóng đèn tiếp. Nội tâm gần như tan vỡ, lần nào cũng vùi mình lại để thu dọn chiến trường, thật là, cậu an phận chút cho tôi coi, còn như vậy nữa là bị đuổi ra khỏi nhà đó!
Tốc độ Carlisle nhanh quá, cảnh tượng thay đổi đột ngột, khiến Sesshoumaru bị Carlisle ôm ngu người, nhưng đáng yêu trong mắt Carlisle là được.
Đến khi Sesshoumaru tỉnh lại, mới phát hiện cả hai đã về đến phòng ngủ rồi, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng sau khi nhìn lướt qua cái giường lớn trong phòng. Carlisle vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn, hiển nhiên không bỏ qua biểu cảm này.
Khóe miệng kéo lên nụ cười xấu xa, Carlisle dùng sức kéo quăng cả hai lên giường. Ôm hắn vào lòng, Carlisle cúi đầu nhìn hắn, tay phải ôm, tay trái vuốt ve mái tóc của Sesshoumaru.
Hai người đối diện nhau, Sesshoumaru giật mình nhìn đôi mắt vàng kim dịu dàng của Carlisle, ôm đầu y hôn lên. Nhắm mắt nghĩ thầm, người đàn ông ưu tú này là của hắn, đôi mắt y chỉ chăm chú nhìn một người duy nhất, đôi tay của hắn cũng chỉ cầm tay duy nhất một người, lòng vừa nghĩ đã chịu không nổi mà nhũn ra, những khu vực lạnh băng trong trái tim đều bị nung chảy thành nước.
Carlisle rất kinh ngạc với việc Sesshoumaru chủ động, y cũng nâng đầu lên đáp lại nụ hôn của Sesshoumaru, đảo khách thành chủ. Hai người trao hơi thở của mình cho đối phương, không khí trong phòng loãng dần, nhiệt độ cũng dần tăng.
Carlisle cảm thấy hơi thở hắn bất ổn nên dừng lại đúng lúc, quần áo Sesshomaru lộn xộn, đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo mê mang đến tận phương trời nào đấy, làm tâm Carlisle cũng rung rinh.
Chính là hắn, người chỉ cần nhìn thôi cũng khiến tình yêu của y dành cho hắn nhiều hơn một chút, khiến thứ gì đó ngóc đầu dậy. Carlisle vuốt vuốt mặt Sesshomaru, ngón cái xoa đôi môi hồng nhuận của hắn, thèm khát cúi xuống mổ thêm vài cái.
Sesshoumaru nhìn Carlisle, chấp nhận nụ hôn của y, cảm nhận được Carlisle động tình. Gương mặt tinh xảo nhìn chăm chăm Carlisle, mái tóc hỗn loạn sau vụ việc vừa rồi, nhưng mấy sợi tóc loà xoà lại khiến hắn trông càng hấp dẫn hơn.
"Không tiếp tục sao?' Sesshomaru nhướng mày hỏi. Tay cũng chẳng ngừng mà chu du đốt lửa khắp người Carlisle.
"Xác định?" Carlsie cười hỏi, trái ngược với nụ cười ôn nhu thường ngày, nụ cười y dành cho Sesshoumaru giờ đây nhiều thêm vài phần tà khí. Kề sát vào cổ hắn, hơi thở ấm áp phả vào, nhuộm cổ hắn đỏ ửng.
Trả lời Carlisle là một nụ hôn vội vàng của Sesshoumaru, hơi thở quấn quít khiến hai người càng thêm gần. Hai đôi tay vuốt ve nhau, cảm nhận cơ thể tuy giống nhau nhưng lại quyến rũ không ngừng của đối phương, quần áo cũng dần rải rác khắp nơi.
Đây là một điệu nhảy ôn nhu, nhưng cũng nhiệt tình, một điệu nhảy khiến người khác luyến lưu, một điệu nhảy triển lãm chiếm hữu của hai người đàn ông.
Vuốt ve thân mật của tình nhân khiến bầu không khí ngọt ngấy, mùi hương ái muội hòa dần vào đêm đen. Trái ngược với không khí xuân sắc trên lầu, dưới lầu lại xấu hổ vô cùng.
Giác quan của quỷ hút máu tốt lắm, từ khi Carlisle và Sesshoumaru bắt đầu, Edward đã có chút kinh hoãng, cái tay ôm eo Armand cũng lỏng ra, muốn buông ra nhưng rồi lại không dám, nhất thời cả hai đầu hồi hộp, mặt cũng dần nóng lên, trong đầu tuy cảm giác ôm eo của Armand cả chục lần.
Armand trông có vẻ trẻ nhưng thật ra đã sống mấy ngàn năm rồi bình tĩnh vô cùng, cơ mà nhìn gương mặt hoảng thần của Edward, bỗng nhiên muốn đùa cậu chơi.
Cảm giác được ai đó chạm vào cơ thể mình, Edward vội vàng thoát khỏi suy nghĩ, nhìn thấy cái tay của Armand không biết đã vói vào áo sơ mi của cậu từ bao giờ. Bàn tay có chút ấm chạm vào da thịt lạnh băng, khiến bọn chúng như muốn bốc cháy.
Edward cảm thấy bên tai đùng một tiếng, cuối cùng cũng không lo ngăn cản Armand nữa, vội vàng đẩy cái tay nguy hiểm của Armand mà chạy mấy hút, bộ dạng chật vật lắm.
Armand đứng trong phòng khách chẳng có ai nhìn Edward hốt hoảng rời đi, một nụ cười hứng thú xuất hiện trên gương mặt bất phân nam nữ, anh liếc lên lầu, trong lòng vui vẻ nghĩ, quả là một nhà thú vị mà, thật là đứa nhỏ thú vị nha, xem ra mấy ngày sắp đến cũng không nhàm quá rồi!