Edward rời đi, nhìn thấy Armand mới ngớ mình chưa nói chuyện của anh ta với Carlisle, cũng tại cậu lớn đầu rồi, nam nữ mà còn không phân biệt được.
"Anh theo tôi làm gì vậy, cô gái nhỏ!" Nhìn nụ cười nữ tính của Armand, Edward tức giận đứng trên ngọn cây nói.
"Vậy cậu leo lên cây làm gì? Cũng chẳng phải khỉ, tính phản tổ hay gì! " Nghe mấy lời trêu chọc của Edward, Armand cũng chẳng nhân nhượng nói lại.
Edward nghẹn họng, lần nào cũng thua Armand, nói không lại, đành phải ngậm miệng, vì thế hai người liền đứng trên cành cây ngắn cảnh, nom cũng hài hòa lắm.
Không nói đến hai người chạy ra ngoài, Carlisle ở lại cũng khóc không ra nước mắt, suy nghĩ vừa mới lóe ra trong đầu, đã bị nghe được, có người nhà biết đọc tâm thuật thật áp lực quá đi.
"Từ từ, tôi cảm thấy mình có thể cứu một chút, ông thấy sao?" Chàng trai bị quên đi nằm trên mặt đất cuối cùng cũng có chút sức ôm chân Carlisle, dưới tình huống không ai chú ý mình đau đớn nói.
Carlisle có nhu cầu muốn rời khỏi giật mình, thiếu chút nữa đã phản xạ có điều kiện đá rồi, may mắn là chân y dừng lại đúng lúc, khi nãy thấy chàng trai bị Rosaline vác như vác bao tải lại, tình huống quả thật không tốt chút nào.
Là một vị bác sĩ tràn đầy đạo đức nghề nghiệp, Carlisle sẽ không mặc kệ người bệnh, vừa rồi là do không thấy mà thôi. Vì thế y vác cậu ta vào phòng làm việc kiêm phòng giải phẫu kiêm phòng thí nghiệm. Chậc chàng trai này tuổi không lớn, nhưng cơ thể lại rất săn chắc.
"Cậu tên gì, sao lại gặp được Rosaline." Carlisle vừa hỏi vừa kiểm tra cho chàng trai.
"Tôi là Emmet, trong khi chạy bộ, không ngờ lại gặp một con gấu chó, vào lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy, là cô gái xinh đẹp kia cứu tôi, mấy người là ai thế, sao giống siêu anh hùng thế!" Emmet có vẻ coi siêu nhân nhiều quá nên hai mắt phát sáng, trông sùng bái vô cùng.
Carlisle có chút khó xử, không biết nên giải thích cho chàng trai mắt xanh trước mặt này thế nào, con người luôn không thích mấy thứ mạnh hơn mình, y không muốn hù chết đứa nhỏ mới được cứu.
"Ừ..." Trong lúc Carlisle đang suy nghĩ nên xạo thế nào cho nó chân thật một tí, Rosaline đã đi tham quan xong rồi quay trở lại.
Cô hiển nhiên có chút kinh ngạc khi thấy Emmet còn sống, đàn ông không có ai tốt lành cả, toàn là mấy thứ tai hại, hừ! Cô liếc mắt hừ lạnh với Emmet, sai đó giẫm giày cao gót rời đi!
"Ôi! Cô ấy thật hoàn mỹ." Tên nào đó tự động ngó lơ biểu cảm lạnh nhạt của cô nàng cảm thán.
Carlisle run run, sau khi thấy Emmet không còn gì đáng ngại nữa thì vội vàng ra ngoài tìm Sesshoumaru, cái tên máu M này ai đến giải quyết đi.
"Quý cô xinh đẹp, cảm ơn ân cứu mạng của cô, không ngại uống với tôi một ly chứ?" Emmet hết rồi nên liệt ghế tự cho mình đẹp trai quấn quấn tóc hỏi Rosaline.
"Tôi khuyên anh nên tránh ra trước khi tôi giúp anh làm điều đó." Rosaline bị ngăn lại khoanh tay trước ngực nhướng mi trả lời.
".... Ôi." Cười gượng một cái, Emmet buông tay nhìn nữ thần rời khỏi, tự an ủi trong lòng, không liên quan, chỉ cần có thể lưu lại, vậy thì có thể theo đuổi nữ thần rồi!
Buổi tối.
Carlisle trịnh trọng giới thiệu Rosaline với mấy thành viên còn lại trong nhà, bọn họ đều biết chút chút quá khứ của cô, đối với những biến cố cô nàng gặp phải trong quá khứ đều rất đau lòng. Đương nhiên bọn họ cũng không tỏ ra ngoài, nhìn đã viết, lòng tự trọng của cô nàng cao đến thế nào chứ.
Nội tâm của Rosaline đối với người chuyển biến mình là Carlisle rất phức tạp. Cô vẫn luôn trả thù sau khi trở thành quỷ hút máu, nhưng mà trả thù xong rồi, cô không bao giờ có thể trở về cuộc sống khi xưa nữa, vì thế nên cô có chút khó tiếp thu người chuyển biến mình là Carlisle.
Nhìn mấy nụ cười ấm áp trên môi người nhà mới của mình, Rosaline nở một nụ cười thật lòng, nội tâm u ám lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, bắt đầu lần nữa cũng không tệ
"Từ từ Carlisle, con có việc muốn nói với ngài." Edward vẫn luôn để ý đến thân phận của Armand ngăn Carlisle lại.
"Con nói anh ta khác với chúng ta, khác nơi nào!" Carlisle hỏi Edward sau khi cả hai đi vào thư phòng.
"Ừ, tự anh giải thích đi." Edward gật đầu, chọc chọc Armand bảo anh ta mở miệng.
"Được rồi để tôi giới thiệu lại lần nữa vậy, tôi là Armand, 17 tuổi, chưa lập gia đình..."
"Khoan, mấy cái đó không quan trọng, nói ý chính." Edward ngăn Armand. . Đam Mỹ Hài
"Được rồi, nói ngắn lại, cái gọi là quỷ hút máu đời ba là do bọn tôi chế ra, vốn là đời hai, nhưng mà không hay, nên đổi thành đời ba. Quỷ hút máu đời ba giống trên tivi ấy, sợ mặt trời, thích bóng tối, mà mấy người là đời bốn, do máu của đời ba và con người trộn lại, cho nên mấy người mới có vài cái mới." Arman bị Edward xen vào cũng không tức giận, trợn mắt nói tiếp.
"Vậy đời ba ngoài ngài ra còn ai?" Carlisle hỏi
"Không có, mấy người khác chán sống quá nên chạy đến Thái Bình Dương tự tử rồi, tôi ngủ dậy mới biết, thế giới thay đổi nhiều ghê." Armand không để bụng nói.
Không khí có chút im lặng, sinh mệnh của quỷ hút máu dài thật, nhưng mà dùng cách này có phải tàn nhẫn quá rồi không?
"A, đúng rồi, tôi quên nói đến từ Volturi, cho nên để tránh ba đứa nhỏ kia kiếm chuyện, mấy người vẫn nên nhanh chóng xử lí chàng trai kia đi ~" Armand không hề cảm thấy đề tài của mình có hơi trầm trọng, nói cứ như ngẫu nhiên.
Nghe thấy mấy chữ Volturi, Edward nháy mắt đề phòng, cái tên này trong mắt bọn họ cũng chẳng phải tên hay ho gì.
Carlisle vẫn luôn suy nghĩ sau khi nghe thấy, mãi sau mới bật thốt "Volturi, ngài là Amadeo!"
"Ngươi không nói ta đều đã quên ta còn có tên này, như thế nào, ngươi biết ta?" Armand nhướng mày cười nói, không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy còn có người biết chính mình cái này danh hiệu.
"À, tôi từng ở Volturi một khoảng thời gian, lúc ấy nhìn thấy tên ngài trên sách, không ngờ nó nói thật." Carlisle nhớ đến nội dung mình nhìn thấy trong sách thì run lên, kính cẩn trả lời.
Edward nhìn thấy cốt truyện phát triển có hơi nhanh, người này là Volturi á, không pải nên đuổi đi sao, này là phần tử nguy hiểm mà, như vậy thật sự ổn chứ! Nếu Carlisle biết đọc suy nghĩ nhất định sẽ vỗ đầu cậu nói, trẻ người non dạ quá, mười người như con cũng không đánh lại lão già anh ta đâu, thôi ngoan ngoãn chơi với anh ta đi!