Khi Armnd uống xong máu mới, thân thể cũng hồi phục, tâm trạng mọi người cũng bình thường lại, có suy nghĩ gì cũng đè trong lòng, chẳng sợ một người có thể đọc suy nghĩ là Edward ở đây. Dù có suy nghĩ làm gì thì cũng không dùng được, nhưng ít nhất không làm rõ, nên cũng bình yên không xảy ra vấn đề gì.
Vì quan tâm đến cảm nhận của Edward, nên Eward ăn xong liền đi rửa mặt một chút, hơn nữa còn thay bộ đồ khác. Bộ cánh hoàng gia vô cùng xinh đẹp, vải dệt những thiên nga màu đỏ rượu, rủ xuống theo đường cong cơ thể, cổ áo chữ V khoét sâu, lộ ra lồng ngực trắng nõn, trang sức hoàng kim nằm giữa xương quai xanh, tuy là đàn ông, nhưng lại phong tình diễm lệ đến thế
Sống chung với nhau lâu thế rồi, Edward đã sớm quen với cách ăn mặc của Armnd, khi nam mặc đồ bình thường quá còn khiến cậu không quen. Nhìn Armnd đi đến trước mặt mình, cậu khá bất ngờ, cổ áo rộng như đang trêu chọc khiến mặt cậu vì ngại mà ửng đỏ. Nhưng không thể phủ nhận, Armnd khôi phục cách ăn mặc ngày xưa của mình, khiến cậu có thể lừa gạt bản thân rằng vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cullen và vài quỷ hút máu đến nhiều chuyện, sau khi nhìn thấy mấy chuyện trước mặt, cũng tự hiểu nên giải quyết thế nào. Nhưng mà tình huống như vầy, Aro vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, đó là thay Amrnd giải quyết tốt hậu quả.
"Nếu Cullen đã chứng minh được rằng mình không phạm quy tắc, như vậy không cần phải phán quyết." nhìn nhóm quỷ hút máu phía dưới, Aro xoay xoay cái nhận đính ruby đỏ trên tay mà nói, ý chính là hết chuyện rồi, ai đi đâu đi đi.
Ở đây toàn mấy quỷ hút máu sống lâu, sao có thể không hiểu ý Aro, vì thế cũng rất ý thức quay đi, dù sao bọn họ cũng đã nhiều được chuyện hot nhất của Volturi rồi, giờ không đi thì tính khi nào đi!
Người không liên quan đều đi hết, kế tiếp chính là giải quyết việc nhà, đã từng là đối thủ một mất một còn với nhau, giờ lạ thành thông gia, quả là duyên phận mà! Aro và Carlisle liếc nhau, ai cũng có chút không tin được trong lòng.
Sự việc vốn nghĩ rằng rất khó giải quyết này cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, Marcus vừa mới vào đã tò mò năng lực của Sesshomaru, hiện giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lập tức thách đấu với hắn.
Carlisle rất là chướng mắt với cái ánh mắt nóng như lửa đốt của Marcus, nhưng mà, Sesshoumaru cũng là yêu quái thích theo đuổi lực lượng, cho nên vui vẻ đồng ý lời mời của quỷ hút máu, phải biết rằng sau khi hắn yêu lực dư thừa không có cơ hội quyết đấu một trận thoải mái, tuy rằng có Carlisle, nhưng hắn không thể nào hạ thủ được. Hiện tại đã có một tên tự dâng mình lên cửa, thế cứ khoả nghiệm chênh lệch năng lực của hai thế giới đi.
Carlisle vốn còn đang ghen tuông sau khi nhìn thấy một trận đấu hết sức kích thích, và nhìn thấy quần áo Marus tơi tả, tâm trạng cũng tốt lên.
" Ngươi quá yếu " Thu tay, Sesshoumaru nhàn nhạt nói, quỷ hút máu này ngoại trừ năng lực đặc trưng của quỷ hút máu rất mạnh ra thì tất cả mọi thứ đều yếu, này khiến hắn có chút tiếc nuối.
Marus cũng chẳng vì chật vật mà nổi giận, ánh mắt nhìn Sesshomaru còn cuồng nhiệt hơn, ngữ khí hưng phấn "Ngươi rất mạnh, loại năng lực này thật tuyệt, ngươi có thể ở lại volturi không, như thế chúng ta có thể thường xuyên đấu với nhau!"
Nghe gã nói xong, Sesshomaru có chút thưởng thức gã, đáng tiếc trong lòng đã có người quan trọng hôn. Nhìn thoáng qua Carlisle, hắn nói: "Ngươi quá yếu, không phải đối thủ của ta, đấu với ngươi không có chút tác dụng gì với ta cả, nhưng mà ta có thể cho ngươi một điểm đến, ngươi chắc chắn sẽ có thu hoạch với nó."
Nghe thấy có nơi như vậy, cuồng nhiệt trong mắt Marus như hoá thành thực thể, vội vàng trưng bộ dạng nghe chăm chú.
Vì thế, Marcus cứ thế bị sức mạnh hấp dẫn, một mình đến chiến quốc, Aro sau khi nghe xong tin này đã muốn nổi xung thiên, nhưng cũng chẳng thể làm gì, dù sao bây giờ không thể trêu vào Cullen, hơn nữa ã cũng đánh không lại Sesshomaru....
Mọi người không ở lại volturi bao lâu liền trở về, khác với lúc đi, lần này bên cạnh Edward nhiều ra Armnd. Lần này khác với ngày xưa, lúc này đây Amrnd đã thành công ngồi vào cái ghế bạn trai của Edward, một đường ngọt ngọt ngào ngào kinh khủng khiếp.
Lúc trước ở Chiến quốc thời điểm, sắp chia tay hết sức Inuyasha đem Sesshomaru cụt tay còn trở về, nhìn bàn tay thon dài lại phím màu trắng xanh cánh tay, Carlisle thiếu chút nữa vô tâm đau chết, tuy nói ở hiểu biết qua đi biết chỉ cần đem cánh tay tiếp thượng, miệng vết thương thực mau liền sẽ khép lại, nhưng là đau đớn là chân thật tồn tại.
Lần trước khi sắp rời khỏi chiến quốc, Inuyasha đưa cái tay bị đứt của Sesshomaru về, nhìn bàn tay vốn, nhìn bàn tay thon dài tím xanh, Carlisle thiếu chút nữa đau chết, tuy biết chỉ cần gắn nó vào thì mọi chuyện sẽ không sao, nhưng đau đớn trong quá khứ cũng sẽ không mất đi.
Nhưng mà không phải tay mình Sesshomaru xài cũng không thuận lắm, hơn nữa còn thường xuyên vì thời tiết ẩm ướt mà phát đau, đau dái không bằng đau ngắn cánh tay của Sesshomaru cứ thế được gắn lại, sức chiến đấu cũng tăng lên, giờ không ai đánh bại được hắn.
Không còn nỗi lo nữa, Carlisle liền muốn mang Sesshomaru đi khắp nơi, và ý nghĩ đầu tiên của hắn là trở về nơi hai người gặp nhau lần đầu.
Hai thế giới có chênh lệch thời gian rất lớn, lâu như vậy, đối với con người cũng mấy chục năm trôi qua rồi, mấy người biết Cullen ngày xưa không bao nhiêu, nên cũng chẳng có cố kị gì mấy, vì thế hai người lần này chẳng ai cầm gì theo xuất phát, cuộc lữ hành của riêng hai người trong trong mong muốn của Carlisle cuối cùng cũng thực hiện được.
Dù sao cũng là nơi từng sống qua, cho dù có vài chục năm trôi qua, nơi đây vẫn chẳng thay đổi gì mấy, ngoại trừ có vài cửa hàng hiện đại được khai trương, mọi thứ cũng chẳng khác, ngay cả hàng cá đá ven đường vẫn thế, cứ như thị trấn nhỏ này bị thời gian quên lãng, y xì như cũ, không thay đổi.
Chiếc xe mới mua chạy vào trong thị trấn, vì để Sesshomaru tiện nhìn ngắm, cửa sổ xe được kéo xuống, gương mặt điển trai lạ lẫm thu hút sự chú ý của mịu người, thậm chí còn có vài tên nhóc trẻ măng huýt sáo với Sesshomaru, thấy tình huống như vậy, Carlisle chỉ đen mặt vội vàng kéo cửa sổ lên, trong lòng tự nhủ không được so đo với mấy thằng lỏi con.
Sesshomaru thích nhìn biểu cảm của Carlisle nhếch miệng, bàn tay thon dài duỗi qua nắm một bàn tay cũng thon dài chẳng kém, trong một lúc ngắn ngủi, không khí trong xe ấm áp vô cùng.
Cùng lúc đó, một chiếc xe khách đi ngang qua, Billy khi này đã trung niên kích động, lẩm bẩm "Là hắn, nhất định là hắn! Hắn cuối cùng cũng trở lại!" Nhưng sờ đến đôi chân không có phản ứng nào của mình, thần sắc của gã lại ảm đạm đi, chìm đắm vào ký ức của bản thân.
Jacob ngồi phía trước lái xe thi thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn ba mình ở hàng sau, nhìn thấy cảm xúc của gã có chút khác thường bèn lo lắng hỏi "Ba, sao vậy? Là chân không thoải mái sao, dự báo thời tiết nói hôm nay tuyết rơi, trở về con mát xa cho ba là ổn thôi."
Nghe Jacob nói, Billy mạnh mẽ nói "Không sao, chân không đau. Ta chỉ là, nhìn thấy người quen mà thôi." Phong cảnh ngoài cửa vội vàng lùi về sau, giống như đang theo đuổi quá khứ.