Biệt thự từng ở vẫn còn đó, Cullen luôn có người được thuê để xử lí vài vấn đề về tài sản họ không tiện ra mặt, cho nên biệt thự ngoại trừ trong ảm đạm vì không có ai ra vào, thì không có chút bụi bặm nào.
Người được thuê chờ sẵn ngoài cửa, là một người đàn ông có lẽ hơn năm mươi một chút, âu phục màu xám không có bất kì nếp nhăn nào, chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể thấy được ông ta là một người cẩn thận vô cùng.
Nhìn thấy Carlisle từ xa đi lại, thần sắc của ông cũng kích động lên, đây là vì thấy bạn già lâu năm không gặp mà ra, dù cho cái vị bằng hữu này chắc bằng tuổi ông mình.
"Carlisle, lâu rồi không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy!" Duỗi tay, hai người đàn ông lâu rồi không gặp ôm nhau một chút.
Carlisle nhìn hai bên thái dương bạc trắng của người đàn ông, dù trải qua bao nhiêu lần nhưng y vẫn rất xúc động nên nói đùa để xoa dịu cảm xúc: "Lần trước gặp cậu, cậu đáng yêu bao nhiêu, giờ cũng thành lão già rồi! "
Joy cũng không nói gì, vội vàng bắt tay Sesshomaru. Nhìn kỹ mới thấy, hai người bọn họ xứng đôi làm sao, nhiều năm như vậy Carlisle vẫn luon cô độc một mình, hiện tại có người cùng trải qua sinh mệnh dài dằng dẵng với mình, chắc chắc là chuyện tốt.
Ba người vừa đi vừa nói, Joy mang bọn họ vào căn phòng đầu tiên. Đồ nội thất đều được phủ vải chống bụi, cửa kính xung quanh cũng rất sạch sẽ, trong sân cũng không có lá rụng, ngay cả lớp sơn trên hàng rào cũng trông như mới, đủ loại dấu hiệu cho thấy biệt thự đã được giữ gìn cẩn thận.
"Vất vả cho cậu rồi, chúng ta hẳn sẽ ở lại đây một khoảng thời gian, mấy thứ liên quan phiền cậu rồi." Carlisle ôm Sesshoumaru nói với Joy.
"Không phiền, là chuyện nên làm mà thôi, lần sau tôi sẽ chuẩn bị, hôm nay không quấy rầy hai người nữa, vui vẻ nhé." Mục đích hôm nay của Joy đã hoàn thành, vì thế tạm biệt.
Tiễn Joy, từ chối mời người đến quét dọn nhà cửa Joy, hai người quyết định tự sửa sang lại nhà của mình. Lột hết toàn bộ vải chống bụi, vài sợi vải bay lên không trung. Không biết coi đâu ra, Carlisle xếp báo thành một chiếc mũ, sau đó một hai bắt Sesshomaru đội, mà Sesshomaru vì ghét bỏ cái mũ đó quá xấu nên cứ né tới né lui, vì thé trong phòng liền diễn ra màn đố anh bắt được em, chơi đến vui vẻ vô cùng.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp mà Forks khó khăn lắm mới có được, sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ đáp xuống người Carlisle, làn da lộ ra ngoài không khí của y giống như hàng tỉ tỉ viên kim cương, mái tóc vàng bởi vì lao động nên có vài sợi không nghe lời, cả người như phát sáng, rọi thẳng vào tim Sesshomaru.
"Sao, nhìn anh ngây người luôn hả!" Carlisle đuổi theo, nhìn Sesshomaru đột nhiên dừng lại, bèn cho hắn một cái ôm vững chãi. Cọ cọ cổ và mấy sợi tóc của hắn "Em ấm quá." Mái tóc màu bạc của Sesshomaru lành lạnh, dần dần được ánh nắng ngoài cửa sổ hâm nóng, mùi dầu gội bay vào mũi Carlisle, khiến y yêu chết cái ôm ấm áp này.
Sesshomaru không nói gì, bởi hắn hiểu, cảm giác trong lòng mình cũng vậy, ấm áp, quyến luyến, lúc nào cũng đám chìm trong đó. Hắn cũng dùng lực độ như vậy ôm lại Carlisle, không cần nói thêm bất kì gì khác, chỉ cần cảm nhận đối phương là được.
Hai người bọn họ tốn cả buổi trưa mới có thể quét sạch căn phòng, cho dù thể lực của cả hai khủng khiếp đến đâu, thời gian dài như thế, cũng có chút mệt mỏi, nhưng mà bằng cố gắng của mình, khiến nhà cửa sạch sẽ đẹp đãi hơn, cũng rất khiến người khác có cảm giác thành tựu. Nhưng mà đã lâu không có ai sống, vẫn thiếu đi chút sức sống và đồd ùng hằng ngày. Nhìn thấy sắc trời còn sớm, mây cũng chưa che khuất ánh dương sáng lạn, bọn họ liền quyết định đến siêu thị mua vài thứ.
Kỳ thật đa số vẫn là mua cho Sesshoumaru mua, đặc biệt là mấy thứ có thể ăn được. Trải qua thời gian rèn luyện lâu như vậy, trình độ nấu nướng của Calrisle tuy chưa đạt đến đầu bếp nhà hàng năm sao, nhưng đồ ăn làm ra đã rất ngon. Cho nên đa số đồ đi mua toàn là đồ ăn, vì muốn hợp khẩu vị của Sesshomaru hơn, y còn cố ý học vài món hồi về quê của hắn, cho nên đêm nay chuẩn bị đãi hắn một bữa no nê.
Túc tắc mua, môt hồi sau một xe đẩy đã không đủ nửa, vì thế hai người liền đi lấy thêm một chiếc nữa, trng lúc đi lấy xe, bọn họ còn nghe được mấy âm thanh nghị luận về hai người từ xam cái gì mà xứng đôi quá, hay là đẹp thật. Tuy rằng âm thanh của mấy cô rất nhỏ, nhưng đối với Carlisle và Sesshomaru mà nói chẳng khác gì đứng bên cạnh nói, vì thế bèn cười với hai người đối diện, sau đó nắm tay nhau rời đi, và thế đó, tiếng nghị luận phía xa kia đã trở thành tiếng hét hưng phấn.
Hai người đàn ông đẹp trai trẻ tuôi tay trong tay đi siêu thị, tỉ lệ quay đầu cơ bản là 100%, nhưng xuất phát từ lễ phép, không ai quấy rầy cả hai.
Vào lúc đi ngang qua khu đồ dùng sinh hoạt, Carlisle nhìn trúng hai đôi dép hình mèo đi trong nhà mềm mại, lông xù xù, thế là sống chết phải mua cho bằng được, mà Sesshomaru cố gắng, kiên quyết phản đối, cho rằng quá ngây thơ. Sau một hồi đưa qua đẩy lại, dép vẫn yêu vị trong xe đẩy, Sesshomaru nhìn chằm tên Carlisle đang nhìn đôi dép con mèo trong xe cười vô cùng vui vẻ, thở dài một tiếng, quá ấu trĩ! Nhưng sao giờ, ai bảo y là bạn lữ do tự mình chọn, đã chọn thì phải sủng thôi!