Ngủ một giấc đến bình minh, cảm giác mệt mỏi vì mất máu quá nhiều sau một đêm nghỉ ngơi đã hết, nhưng mà yêu lực lại lúc có lúc không. Sesshomaru không biết đối mặt với chuyện này thế nào nữa. Quy tắc của thế giới này thật điên rồ!
Sesshomaru mặc quần áo xong. Đồ lúc trước không biết bị Carlisle thu dọn để ở đâu, hắn luôn cảm thấy quần áo thế giới này không tiện chút nào hết.
Mùi cơm canh từ dưới tầng truyền lên, rất hấp dẫn. Carlisle là quỷ hút máu, từ lâu đã mất đi vị giác, nhưng cơm của y thì không tồi tẹo nào. Sesshomaru nghĩ thầm, tâm trạng vui vẻ, chuẩn bị xuống nhà ăn cơm.
Carlisle nhớ Sesshomaru toàn ăn đồ Nhật, lần này y muốn làm đồ Tây, cải thiện khẩu vị. Vì vậy, từ sáng sớm y đã lái xe đến siêu thị, chọn mua nguyên liệu mới nhất, chuẩn bị trổ tài.
Edward nhìn Carlisle bận rộn từ sáng sớm, ban đầu chịu không nổi, đến bây giờ thì chết lặng. Cậu cảm thấy, năng lực chịu đựng của cậu đã được rèn luyện rất nhiều, sau này Carlisle có làm chuyện gì, cậu chắc chắn không giật mình.
"Cậu tỉnh rồi, vừa lúc cơm chín, mau ăn đi, nếm thử xem có khác với đồ ăn ở quê hương cậu không?" Carlisle vừa thấy Sesshomaru xuống tầng, thay hắn kéo ghế ra, nói.
Sesshomaru hơi không chịu được dáng vẻ thân sĩ chu đáo này của Carlisle, là một người đàn ông cao 1m88, được chăm sóc như vậy, cảm giác này... rất vi diệu.
Đồ ăn thơm ngon, so với lúc đầu Sesshomaru còn không quen dùng dao nĩa, thì bây giờ hắn đã nắm rõ các lễ nghi bàn ăn phương Tây. Nếu không phải ngoại hình hắn đậm nét phương Đông, có lẽ tất cả những người gặp hắn đều nghĩ hắn vẫn luôn sống ở đây.
Ba người dùng bữa được một lúc, Edwatrd đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn ra ngoài. Carlisle và Sesshomaru không rõ, nhưng đều dừng lại, nhìn Edward.
"Có người đến, hai người, là người Quileuet. Well, chắc là tới xin lỗi." Một lát sau, Edward quay lại nói với hai người, có hơi không tin được, dường như vừa nghe được thứ gì đó rất thú vị, không biết có nên nói cho Carlisle hay không.
Sesshomaru vẫn luôn hứng thú với năng lực đọc tâm của Edward, thời gian đầu mới tới chỗ này còn cảm nhận được một loại năng lực nhìn trộm chắc là bắt nguồn từ cậu ta. Một năng lực đặc biệt.
Đang nói chuyện thì người đã tới trước cửa biệt thự, thật là Black (Tác giả: Chợt phát hiện tên thủ lĩnh người sói là William Black, những chương trước sẽ không thay đổi, nhưng từ giờ sẽ gọi hắn là Black, nhưng mà cảm giác gọi Paul êm tai hơn!) <<Editor: Thảo nào tui nhớ cha ông Billy gọi là William, mà trong đây bà tác giả cứ gọi Paul, edit hoang mang quá trời...>> và Billy. Black vẫn mặc quần áo trước đó, không biết có phải ảo giác không, nhưng cơ thể hắn hình như cường tráng hơn. Khách đã đến cổng cũng không thể để họ chờ, cho dù không thích mùi người sói trên người Black, Edward vẫn phải đứng dậy chào đón họ.
"Xin lỗi? Vì sao phải xin lỗi?" Sesshomaru mơ hồ, không hiểu hỏi Carlisle.
"Bởi vì cậu là người thường, mà hắn làm cậu bị thương, điều này trái với lựa chọn bảo vệ con người của họ." Carlisle biết Sesshomaru không hiểu đạo lý đối xử giữa người với người, kiên nhẫn giải thích.
"Bị thương là vì ta không đủ mạnh, liên quan gì đến kẻ khác. Còn nữa, ở chỗ ta, vẫn luôn là kẻ mạnh làm vua, cá lớn nuốt cá bé." Sesshomaru không biết nơi này là xã hội pháp luật quản chế, khác hoàn toàn với hoàn cảnh Nhật Bản yêu quái hoành hành lúc đó, muốn thích ứng hoàn toàn, hẳn là còn cần một khoảng thời gian.
Một lát sau, Edward quay lên một mình, cậu bất đắc dĩ nói với Carlisle, Black sống chết quyết không vào, bởi vì đây là nơi ở của quỷ hút máu, đi đến bên ngoài biệt thự là giới hạn cuối cùng, hắn vất vả áp chế sự bài xích quỷ hút máu ăn sâu trong máu người sói.
Khách đã không vào, vậy đành phải chiêu đãi ở bên ngoài. Carlisle nhìn Sesshomaru một chút, thấy hắn không có ý định động đậy, thở dài, chấp nhận kéo Sesshomaru ra ngoài. Y vẫn đánh giá cao phản ứng của Sesshomaru với người khác quá đi mất!
Nhìn thấy Sesshomaru, Black phản ứng rất kỳ lạ, biểu tình áy náy, hưng phấn, còn có ngại ngùng cùng xuất hiện khiến gương mặt hắn vặn vẹo. Carlisle – đã sống hơn ba trăm năm – Cullen, nhíu mày, có vẻ Sesshomaru của y rất được yêu thích, trong khoảng thời gian ngắn đã nhận được sự yêu thích của người sói, cả lớn lẫn nhỏ. Đừng cho rằng y không thấy biểu hiện mê luyến trên mặt đứa nhóc kia.
Billy vừa nhìn thấy Sesshomaru, vùng ra khỏi tay Black, lao tới chỗ Sesshomaru, nhìn giống như muốn ôm lấy hắn. Nhưng Sesshomaru sao có thể để cậu nhóc làm thế, là một đại yêu mắc bệnh sạch sẽ, kỹ năng phòng thân phải thật giỏi. Và tất nhiên, Billy bé nhỏ bị tóm lại, cách Sesshomaru một cánh tay. Sesshomaru đặt tay lên đầu Billy, đen mặt nhìn hai tay Billy không ngừng vươn ra.
Thật lúng túng, oắt con nhà mình bị sắc đẹp mê hoặc, làm ra việc mất mặt như vậy, hắn trở về phải đánh chết con. Black cắn răng, thì thầm trong lòng.
"Billy, quay lại." Black sợ con trai mình lại làm ra chuyện gì, vội vàng gọi nó.
Billy nghe được ý định muốn giết người trong lời lão cha mình, cánh tay vươn ra dừng lại, chậm chạp quay người, nhìn thấy khuôn mặt lão cha mình đen thui, ngoan ngoãn trở về.
Hầy, con trai vẫn còn nghe lời, vãn là chuyện chính quan trọng. Lần này tới không chỉ xin lỗi, mà còn cảm ơn.
"Tôi xin lỗi vì những chuyện xảy ra ngày hôm qua, còn nữa, cảm ơn rất nhiều." Black cúi đầu với Sesshomaru, nói.
Sesshomaru và Carlisle nghe hắn nói, hơi không hiểu rõ, xin lỗi thì xin lỗi đi, vì sao còn muốn cảm ơn?
"Tộc Quileute chúng tôi từ lâu đã không xuất hiện người mang năng lực, nhưng lần này, tôi lại thành công phản tổ, trở thành một người có năng lực, tôi nghĩ nhất định phải cảm ơn cậu." Nhìn thấy hai người hoang mang, Black giải thích. Là chủng tộc bảo vệ con người, bọn họ luôn tiếc nuối khi không xuất hiện người có năng lực, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Hi vọng về sau sẽ xuất hiện càng nhiều người nữa có năng lực. Dù sao, không phải tất cả quỷ hút máu đều ăn chay.
"A, hóa ra đó là lần đầu ngươi biến hình, khó trách vận dụng năng lực không tốt lắm." Sesshomaru nghe Black rồi nói. Hôm qua hắn phát hiện, mặc dù năng lực người sói rất mạnh, nhưng Black không sử dụng tốt, mặc dù cuối cùng vẫn làm hắn bị thương, nhưng cũng là do yêu lực hắn biến mất, cho nên, quá yếu.
"Tới đây lần này, ngoại trừ xin lỗi, tôi muốn để cảm ơn, tộc Quileute có thể cho cậu một lời hứa, khi cậu cần, chúng tôi sẽ dốc hết sức giúp cậu." Black nghiêm túc, trịnh trọng hứa hẹn với Sesshomaru.
Mặc dù Sesshomaru nghĩ hắn sẽ không cần bọn họ giúp, nhưng không tiện từ chối, nên hắn đồng ý.
"Đây là tín vật tộc tôi, tất cả tộc trưởng trước đều biết, sau này tôi cũng sẽ nói cho tộc trưởng đời sau nhớ kỹ hứa hẹn này." Black lấy một cái răng xuyên một sợi dây ra, đưa cho Sesshomaru.
Sesshomaru nhận lấy, hơi ghét bỏ, nhưng không từ chối. Mặc dù trong lòng vô cùng không thích tín vật rõ ràng là răng này. Black yên tâm rồi, sau đó biến thành người sói, kéo Billy đi vào đường lớn bên rừng, nhanh chóng biến mất.
Carlisle và Edward cảm thấy thật xấu hổ, nhìn mảnh vụn quần áo xung quanh, tò mò dáng vẻ khi hắn biến lại thành người.
Sesshomaru thấy người đã đi, đen mặt ném tín vật, chính sợi dây buộc một cái răng cho Carlisle bên cạnh, tiện thể chà xát tay lên quần áo y. Xong xuôi, hắn rất nhàn nhã ăn nốt bữa sáng dang dở của mình.
Carlisle bị bỏ lại sau lưng, liếc nhìn tín vật rất thủ công và đơn giản này, lại liếc chỗ Sesshomaru lau tay, rốt cuộc bực cả mình, trong lòng thầm hạ quyết định. Cuồng sạch sẽ là bệnh, nhất định phải trị.