Thì Ra Là Khuyển

Chương 8



EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: EMMA

-o0o-

Sau khi sinh hoạt đi vào trật tự, Carlisle cũng bắt đầu đến bệnh viện làm việc. Hôm nay Carlisle đi làm như bình thường, sau khi đến thì bắt đầu kiểm tra thường xuyên cho mấy bệnh nhân, y lại đến phòng thí nghiệm nghiên cứu. Đến giữa trưa trợ lý của y mới vội vàng chạy đến thông báo rằng bệnh viện mới nhận một ca của người phụ nữ nào đó nhảy cầu tự tử, nói y đến cấp cứu gấp.

Sát trùng và mặc đồ phẫu thuật, Carlisle vừa vào phòng phẫu thuật đã phát hiện bệnh nhân căn bản không thể cứu được, cổ cô gãy đến mức biến dạng, hiện tại chỉ còn sót lại chút hơi tàn mà thôi.

Y duỗi tay nhẹ nhàng xoay phần đầu của bệnh nhân lại, đập vào mắt y là gương mặt khá quen thuộc.

Carlisle nhớ lại một chút, cuối cùng cũng tìm được phần ký ức thuộc về người phụ nữ này trong kho trí nhớ khổng lồ của mình. Đó là khi y vẫn chưa có người làm bạn, ở lại một thị trấn nhỏ làm bác sĩ, trong lúc vô tình đi ngang qua nhà nào đó thì thấy có một cô bé bị thương, đồ nghề của y lúc đó đầy đủ vô cùng, nên liền sơ cứu giúp cô bé.

Cô bé khi ấy ngày nào năm trước đáng yêu thông minh sức sống tràn trề thế nào, thì người phụ nữ trước mắt này lại nhuốm đầy thăng trầm của cuộc sống, không biết cô bé năm đó đã trải qua thứ kinh khủng gì để có thể nghĩ quẩn đến mức đi nhảy cầu tự sát.

Nhìn người phụ nữ đã được phán định tử vong và đẩy vào nhà xác, có lẽ không muốn cô bé đã từng có sức sống mà lại chết, Carlisle liền quyết định cứu cô, có lẽ, trong nhà có thể thêm một người.

Y đưa cô vào trong xe của mình, Carlisle nghĩ, kéo cổ tay cô qua mà cắn, đồng thời rót độc tố của mình vào, mùi máu thơm ngon nháy mắt xâm chiếm miệng y, hương vị ngọt ngào khiến y cảm thấy khát vô cùng, cái cơn khát này mãnh liệt đến mức cổ họng y muốn bốc cháy.

Nhưng tự chủ của Carlisle đã trải qua mấy trăm năm rèn luyện, đã không còn mất khống chế như ngày xưa nữa. Vài phút sau y liền khôi phục lại bình thường.

Quay đầu nhìn một chút, quá trình chuyển hoá đã hoàn thành phân nửa, cái cổ gãy nát của cô đã hồi phục lại như ban đầu, gương mặt tiều tuỵ cũng được dung nhan tinh xảo thay thế, cứ như thay đổi thành con người khác vậy, cả cơ thể cô lấy tốc độ vô cùng nhanh mà tươi tắn hẳn lên.

Xe vừa vặn về đến nhà, Sesshoumaru đứng trước cửa sổ nhìn Carise xuống xe, hai người nhìn nhau một giây, ngay cả Sesshoumaru cũng chẳng phát hiện khoé miệng của bản thân đã nhếch lên một chút. Nhưng đến khi hắn nhìn thấy Carlisle bế một người phụ nữ ra khỏi ghế phó lái, các loại tâm tình vui sướng này nhanh chóng bị một loại cảm xúc khác xa lạ vô cùng thay thế. Hắn không biết, cái thứ cảm xúc này mang tên "ghen".

Edward không cần chờ Carlisle xuống khỏi ô tô đã nghe được suy nghĩ của y, cho nên cậu vẫn luôn đứng trước cửa chờ người nhà mới này của cả ba. Đối với thứ năng lực này, đôi khi Edward sẽ cảm thấy nó rất chi là phiền, nhưng với mấy tình huống thế này, không ai có thể phủ nhận tính thuận tiện của nó. Đương nhiên, ngoại trừ Sesshoumaru. Năng lực này lần đầu tiên trong nhiều nhiều năm cậu biến thành ma cà rồng mất đi tác dụng, mà đối tượng mất tác dụng lại là Sesshoumaru, điều này làm cậu có chút cảm giác thất bại, tuy rằng cậu không biết cái loại cảm giác thất bại này sau này ngày nào cậu cũng cảm thấy.

Cậu nhìn Carlisle mở cửa bế người bên trong ra, là nữ! Edward hết hồn, theo bản năng ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai, quả nhiên, bóng trắng nào đó đã biến mất, cậu không khỏi vã mồ hôi thay Carlisle, cái con đường theo đuổi này lại thêm vài cái gai rồi. Nhưng mà, ai mướn hai người suốt ngày cứ sến rện trước mặt chó độc thân làm chi, tôi mới không thèm nói cho hai người biết là thật ra cái gì tôi cũng biết đâu.

Cho nên nói, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, cái bộ dạng thành thật thường ngày của cậu ta, không ngờ sâu bên trong lại gian ác đến thế. Hẳn là tuổi dậy thì của cậu ta đang khoan thai đến muộn đi.

Bỏ người mình đang bế lên giường cho khách, Carlisle quay đầu tìm Sesshomaru, bình thường giờ này hắn đã xuống, nhưng hôm nay đến tận bây giờ vẫn chả thấy hắn đâu.

Edward nghe được suy nghĩ của hắn, tuy rằng đã từng nói mình sẽ không sử dụng loại năng lực này lên người nhà, tránh xâm phạm riêng tư người ta, nhưng hiện tại là tình huống đặc biệt mà, không phải sao. Vì thế, cậu kìm nén cảm giác hạnh phúc khi người gặp hoạ trong lòng, phòng ngừa Carlisle nhận ra, cứ như lơ đãng nói: "Hồi nãy con thấy anh ta ở cửa sổ lầu hai thì phải, nhưng tâm trông cậu ta có vẻ không tốt lắm nên đi vào, ngài biết đó, năng lực của con vô dụng với anh ta."

Carlisle tuy cảm thấy mấy câu Edward nói có chút mơ hổ, nhưng nghe thấy tâm trạng Sesshoumaru có vẻ không tốt thì vứt cái sơ hở này ra sau đầu. Chuẩn bị xong mấy túi máu gì gì đó, giao người mình mang về cho Edward, Carlisle liền rời khỏi nhà kiếm Sesshoumaru.

Edward bị bỏ lại nhún vai, bắt tay vào chăm sóc người nhà mới, đợi lát nữa sau khi cô chuyển hoá hoàn toàn còn phải trấn an, cũng không phải người nào cũng dễ tiếp thu giống Sesshoumaru, cho dù sự thật là hắn ta cũng chẳng phải người.

Sesshoumaru đứng trên cành cây nhìn nơi xa xa mà nhớ lại cảnh tượng động tác che chở rất cẩn thận kia của Carlisle khi nãy, có chút không hiểu cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì, nhưng mà hắn đang rất rất không vui.

Carise tìm một hồi thì thấy Sesshoumaru đang đứng trên cành cây, từ khi biết hắn xuyên không đến đây, Carlisle đã dựa theo phong cách trang phục của Nhật Bản thế giới này mà đặt cho hắn một ít. Hiện tại hắn đang mặc một bộ kimono màu tím trắng, khiến hắn trông như thiên thần giáng trần vậy. Bởi vì yêu lực khôi phục nền hoa văn trăng non giữa hca6n mày làm hắn thêm xinh đẹp. Nhưng mà hắn đang chau mày, tựa như đang đau đầu chuyện gì đó. Liên tưởng với mấy lời vừa rời Edward nói, Carlisle bỗng nhiên hiểu nguyên nhân.

Hiểu biết của Sesshoumaru với mấy thứ tình cảm như vầy bằng không, hắn hiện tại hẳn đang không hiểu vì sao nhìn thấy người khác thân thiết với người nào đó mà cảm thấy không vui đi, ngẫm lại bỗng nhiên thấy Sesshoumaru đáng yêu vô cùng luôn ấy.

Carlisle đi lại bên cạnh Sesshoumaru, sửa lại một chút mái tóc bị gió thổi đến rối cả đầu của anh, cảm nhận suy nghĩ hỗn loạn hiện tại của anh, nắm lấy cánh tay vẫn luôn không có độ ấm của Sesshoumaru "Sesshoumaru tại sao nhìn không vui thế, ta có thể giúp cậu giải đáp nghi hoặc nha."

Sesshomaru nhìn thoáng qua bàn tay bị nắm lấy của mình, cũng không vẫy ra. Tâm tình hỗn loạn ban nãy tốt lên một chút, hắn nhìn người đàn ông bên cạnh, mái tóc vàng rực rỡ, nụ cười ôn nhu, thứ cảm giác khó hiểu trong lòng đột nhiên rõ ràng, nếu tất cả mọi thứ đều có liên quan đến người đàn ông bên cạnh này, vậy cứ bắt đầu giải quyết từ y đi.

"Không cần, thử xem sẽ biết." Sesshoumaru bỗng nhiên cười nói.

Carlisle vẫn chưa phản ứng kịp, số lần Sesshoumaru cười phải nói là đếm trên lòng bàn tay, y nhìn một chút đã ngây người, cũng không chú ý đến mấy câu hắn ta nói.

Sesshoumaru chớp chớp mắt, người đàn ông trước mặt này lúc nào cũng bình tĩnh, vẻ mặt như vậy hắn chưa thấy bao giờ luôn đó. Hắn siết chặt đôi bàn tay đang nắm kia của cả hai, chồm người qua, nhớ lại cảnh tượng mình vô tình thấy xưa kia, ấn môi mình lên môi y ta một cái, sau đó nhanh chóng tách ra, hắn cảm nhận một chút, cũng không đến nỗi nào.

Carlisle cảm nhận được môi mình đột nhiên tiếp xúc với vật gì đó ấm áp vô cùng, hơi nóng Sesshoumaru thở ra phả vào mặt y, ngưa ngứa. Vui vẻ là cảm giác đầu tiên của Carlisle, cái thứ hai chính là Sesshoumaru thật ngây thơ mà. Nụ hôn vừa chạm vào đã tách ra làm sao có thể biểu đạt được tân tình kích động của y bây giờ chứ, y tin tưởng mình có thể dạy Sesshoumaru biết thế nào là hôn môi chân chính.

Cơ thể hai người sát rạt, so với cơ thể cao nhưng gầy của Sesshoumaru thì Carlisle lại có vẻ cường tráng hơn chút. Từ xa nhìn lại, khung cảnh hai con người ưu tú ngồi gần nhau đẹp mắt lạ thường.

Carlisle vươn tay ôm đầu Sesshoumaru quay về phía mình, hôn lên đôi môi ngon lành của anh, khác hoàn toàn với nụ hôn chuồn chuồn lướt kia của anh, y vừa trấn ăn vừa làm sâu hơn nụ hôn này. Tuy rằng Sesshoumaru sẽ không, nhưng không biết vì sao hắn lại thích cảm giác này, cái cảm xúc bực bội khi nãy đã bốc hơi hết, trong lòng lại bị một loại cảm xúc khác thay thế, mà loại cảm xúc này Sesshoumaru hiểu, được gọi là thích.

HẾT CHƯƠNG 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.