Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 50



Nói xong.

Dịch Phong móc thẻ độc quyền mà quản gia của Thương Hội Bảo Phong vừa cho hắn ra.

“Thật không dám giấu giếm, nếu như lúc trước thì có thể ta sẽ vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng mà bây giờ...”

“Một vạn kim tệ đối với ta mà nói thì quả thật không là cái gì cả.”

Nói xong, Dịch Phong vẫn không quên lung lay cái thẻ trước mắt Mao Lâm.

“Hừ!”

Mao Lâm khịt mũi coi thường, nhưng sau một khắc ánh mắt của hắn ta đã bắt được cái thẻ trong tay Dịch Phong.

Cái màu sắc và hoa văn đặc biệt kia?

Cái gì?

Sắc mặt Mao Lâm biến đổi. Là hội trưởng Thương Hội Bình Giang, sao hắn ta có thể không nhận ra thẻ độc quyền của đối thủ một mất một còn, Thương Hội Bảo Phong cơ chứ?

Về cơ bản thì loại thẻ độc quyền này giống với thẻ độc quyền của Thương Hội Bình Giang bọn hắn, chia làm nhiều cấp bậc khác nhau.

Hắn ta nhìn một cái đã biết tấm thẻ độc quyền trong tay Dịch Phong chính là thẻ độc quyền cấp bậc cao của Thương Hội Bảo Phong, bên trong loại thẻ này có ít nhất mười vạn kim tệ.

Theo lý thuyết, ít nhất Dịch Phong cũng nắm giữ mười vạn kim tệ.

Tưởng tượng đến đây, trong cổ họng Mao Lâm giống như bị kẹt xương cá, cả một câu cũng không nói nên lời.

“Thế nào, Mao hội trưởng?”

Nhìn thấy thần sắc khó chịu của Mao Lâm, Dịch Phong hơi nheo mắt lại, để lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

“Ngươi...”

“Ngươi ngươi ngươi...”

“Ngươi thắng, hừ.” Mao Lâm tức giận xanh cả mặt, suýt chút đã phun một ngụm máu đen, hắn ta tức giận hừ một tiếng sau đó la lên: “Chúng ta đi.”

Nhìn Mao Lâm xám xịt rời đi, Dịch Phong khinh thường thu thẻ độc quyền lại.

Dùng tiền đánh mặt, thật sự sảng khoái.

Đương nhiên, Dịch Phong chưa bao giờ muốn giả bộ giàu có gì, thậm chí ngày đó Mao Lâm không muốn giúp hắn xuất bản sách, hắn cũng không có ý kiến. Xuất phát từ lập trường vì lợi ích của thương hội làm trọng, hắn cũng hiểu.

Nhưng mà Mao Lâm ngàn vạn lần không nên coi thường sự cố gắng của Dịch Phong, còn mang tới một trăm kim tệ tới nhục nhã hắn.

Nam nhân mà.

Nghèo thì có thể, nhưng quyết không thể nghèo chí khí.

Cho nên lần này Mao Lâm tới, đương nhiên Dịch Phong sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.

Sắc mặt của Mao Lâm đen thui trở lại thương hội, mà chờ đợi hắn chính là toàn bộ lãnh đạo của thương hội, khi biết Mao Lâm trắng tay trở về, áp lực của mọi người lại ào tới trước mặt hắn ta.

“Hội trưởng, không phải lúc trước ngươi thề son sắt nhất định sẽ mời được vị tác giả kia về sao?”

“Đúng vậy, tháng trước Thương Hội Bảo Phong đã kiếm được lợi ích gấp hai lần chúng ta, nếu tháng này lại tiếp tục như thế, trước tiên không nói lợi ích mà quyển sách này mang lại cho Thương Hội Bảo Phong, riêng chỉ lực ảnh hưởng và danh tiếng cũng đã nghiền ép Thương Hội Bình Giang chúng ta rồi.”

“Nếu như lần xác định đẳng cấp này để Thương Hội Bảo Phong đoạt được vị trí thứ nhất, vậy thì Mao Lâm ngươi chính là tội nhân của Thương Hội Bình Giang chúng ta.”

Từng giọng nói không khách khí truyền tới, Mao Lâm đang sứt đầu mẻ trán, thế nhưng đối mặt với áp lực bọn họ mang lại thì người làm hội trưởng như hắn ta cũng không thể không quan tâm, chỉ có thể gắng gượng cậy mạnh nói: “Chỉ là một lần không thành công mà thôi, có gì đâu, ta tự có biện pháp.”

Sau khi tan họp Mao Lâm trở về nhà. Hắn ta ngồi ở trên ghế chủ vị, nhíu chặt lông mày.

Cuối cùng, hắn hô: “Người đâu, gọi tiểu thư ra đây cho ta.”

Chỉ chốc lát sau, Mao Duẫn Nhi tư thái mỹ lệ khoác lên quần dài màu đỏ, để chân ngọc đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Không biết phụ thân tìm ta có chuyện gì?”

“Khụ, Duẫn Nhi.”

Nhìn thấy Mao Duẫn Nhi đến, Mao Lâm thu lại sự âm trầm trên mặt, ý cười đầy mặt nói: “Nói cho ngươi một tin tức tốt, đã tìm được tác giả của Hồng Lâu Mộng. Đúng rồi, cả bản Chí Tôn Bảo kia cũng là do hắn sáng tác.”

“Thật sao?”

Gương mặt xinh đẹp của Mao Duẫn Nhi kinh ngạc, mặt mũi cũng tràn đầy sự vui mừng.

“Không sai.”

Mao Lâm gật đầu, sau đó lại hỏi: “Duẫn nhi, ta hỏi con, con thích người này sao?”

Nghe vậy, gương mặt xinh đẹp của Mao Duẫn Nhi ửng đỏ, cúi đầu thủ thỉ: “Phụ thân, mặc dù ta chưa từng gặp hắn, nhưng mà hắn tài hoa trác tuyệt, lại là chuyên gia sáng tác, ta nghĩ hắn nhất định là một công tử thiện lương, nho nhã, ôn hòa!”

Nhìn thấy Mao Duẫn Nhi khen Dịch Phong như thế, sắc mặt Mao Lâm sắc mặt có chút âm trầm bất định, nhưng lại nhanh chóng thu hồi lại, ôn hòa nói: “Duẫn nhi, ngươi thích gì vi phụ đều cổ vũ cho ngươi, hơn nữa văn học đúng là một thứ có mị lực, cho nên có truy có cầu, ngươi cứ yên tâm mà theo đuổi đi!”

“Cảm tạ phụ thân.”

Gương mặt xinh đẹp của Mao Duẫn Nhi kích động, nghĩ tới việc có thể nhanh chóng gặp được tác giả khiến cho nàng ngày đêm thương nhớ, gương mặt xinh đẹp bất tri bất giác ửng đỏ.

“Được rồi, com đi xuống đi, đợi chút nữa ta sẽ cho người mang tin tức thân phận và địa chỉ của hắn nói cho con. Nếu có thời gian thì con đi thăm hắn đi!” Mao Lâm dặn dò.

“Dạ, phụ thân. Duẫn Nhi cáo lui.” Mao Duẫn Nhi khẽ nói.

“Đúng rồi.”

Lúc Mao Duẫn Nhi rời đi, Mao Lâm lại nhịn không được mà kêu.

“Dạ?”

Mao Duẫn Nhi quay đầu.

“Nhớ phải ăn mặc xinh đẹp một chút, hơn nữa cái váy này của ngươi quá dài, văn nhân bình thường không quá thích loại này.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.