Thị Tẩm Mỹ Lang

Chương 20



Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trí sang trọng trước mắt,thẳng đến thị vệ nhắc nhở hắn Vương gia đang ở đình nghỉ mát chờ hắn,hắn mới hồi phục tinh thần sải bước đi về phía đình.

Long Khiếu Thiên mặc hoa phục long trọng ngồi ngay ngắn trước bàn trong đình,hai bên có tỳ nữ đứng thẳng hầu hạ đang cố gắng phe phẩy quạt tròn lớn,Long Khiếu Thiên nhìn hắn đi tới trên mặt lộ ra nụ cười hoan nghênh.

” Tại sao ngài bảo ta đến nơi này?” Ninh Đan Hi đứng lại trước mặt hắn,hoài nghi nhìn trên bàn bài đầy món ngon rượu thơm,sơn trân hải vị,thịnh soạn tựa như dùng để tiếp đãi khách quý.

” Ngồi xuống trước rồi hãy nói.”Long Khiếu Thiên chỉ vào chỗ trống bên cạnh,ý bảo hắn ngồi xuống.

Ninh Đan Hi chỉ phải nghe theo mặc dù trong lòng không yên bất an,không biết Long Khiếu Thiên lại muốn như thế nào,” Vương gia chẳng lẽ phải tiếp đãi khách quý sao?”

“Ngươi chờ một chút sẽ biết!”Long Khiếu Thiên lộ ra nụ cười mê hoặc.

Đang lúc Ninh Đan Hi không biết hắn muốn làm gì,đột nhiên một khúc nhạc du dương truyền đến,hắn kinh ngạc nhìn sang dưới đình,chỉ thấy trên khoảng đất trống lớn được dựng một sân khấu lộng lẫy,kèm theo nhạc khúc,hai bên trái phải đi ra các người kép hát hóa trang xinh đẹp,nối đuôi nhau sắp hàng trên đài xoay người hành lễ cùng bọn họ.

” Đây là?”

” Gánh hát nổi danh nhất kinh thành,ta đặc biệc mời bọn họ đến vương phủ diễn hí khúc,để xem bọn họ có phải danh bất hư truyền hay không.” Long Khiếu Thiên vỗ vỗ tay,đào kép trên đài giống như nhận được tin bắt đầu biểu diễn.

Ninh Đan Hi ám nhướng cao hai hàng lông mày chứ không phải nhíu lại,không hiểu nhìn gánh hát ra sức biểu diễn,hắn gọi mình đến đây chính là muốn mình cùng hắn xem bọn họ diễn sao?

Chỉ cảm thấy tiếng ca uyển chuyển,tấu khúc lần lượt thay đổi,lời hát bộc lộ vô hạn tình ý tay áo xoay chuyển hấp dẫn người xem,hoa đáng cất giọng ca vàng,dáng người duyên dáng mỗi cử động động lòng người làm người xem như uống rượu say,y không khỏi có chút mê mẩn.

Sau khi hí khúc kết thúc bọn họ đều lui ra phía sau sân khấu,Long Khiếu Thiên mở miệng phá vỡ trầm mặc.” Phía sau còn đặc sắc hơn,ngươi chờ xem !”

Ninh Đan Hi còn đang nhìn phía trước chưa kịp chuyển đổi tâm tình,đột nhiên cảnh tượng biến đổi đoàn xiếc ảo thuật trở mình hiện thân trên đài, mỗi người đều mang tuyệt kỷ thân thủ bất phàm,có người đạp lên quả bóng lớn hai tay xoay tròn hai cái dĩa phía trên,có người trước mắt mọi người nuốt vào cây đuốc sau đó hướng không trung phun ra tia lửa rực rỡ,làm sáng cả đại sảnh.Ngay sau đó chính là huynh đệ biểu diễn tấu nói,hai người một hát một nói bộ dáng trêu chọc vô cùng thú vị làm người ta ôm bụng cười to.

Đợi tất cả biểu diễn đều chấm dứt,Long Khiếu Thiên lại ra lệnh vài người ca kỹ dáng vẻ thướt tha mềm mại đi đến,chia rồi ngồi hai bên trái phải Ninh Đan Hi rót rượu cho y,mặt khác căn dặn một số khảy đàn tranh.

“Các ngươi phải hầu hạ vị công tử này thật tốt!”

Vài vị ca kỹ nghe xong liền dùng tất cả vốn liếng lấy lòng Ninh Đan Hi.”Công tử,uống rượu đi,ngài muốn ăn gì,ta sẽ gắp cho ngài!”

” Ta đây rót rượu cho ngài!”

Ninh Đan Hi thấy các nàng tranh nhau hầu hạ chính mình,trong khoảng thời gian ngắn thấy lúng túng,hắn nhìn phía Long Khiếu Thiên,con ngươi hờ hững có một tia đề phòng giống như đề phòng hắn giở trò quỷ gì.”Xin hỏi Vương gia,đây là có chuyện gì? Ngài tại sao phải mời ta xem biểu diễn còn bảo các nàng hầu hạ ta?”

” Ngươi nói gì vậy? Ta mời ngươi đến uống rượu mua vui,không nên để ý nhiều quá?”

Ngón tay Ninh Đan Hi run rẩy một chút,rũ đôi mắt xuống,” Không,chỉ cần Vương gia cảm thấy vui vẻ là được rồi.”

Long Khiếu Thiên cẩn thận đánh giá biểu tình trên mặt hắn,muốn tìm ra một chút vui sướng,muốn có được nụ cười của hắn,nhưng hắn cái gì cũng không thấy” Ta hỏi ngươi,ngươi không thích tiết mục ta an bài sao? Cũng không thích mấy ca kỹ này? Hay chê các nàng không đủ đẹp?”

” Ngược lại mới đúng,Vương gia,mỗi tiết mục biểu diễn đều rất thú vị, mỗi một bọn họ đều thực xuất sắc,mấy vị cô nương hầu hạ này cũng vậy.” Ninh Đan Hi bình tĩnh nói không có biểu hiện ra gì vui mừng không thôi.

Vậy ngươi tại sao không cười? Long Khiếu Thiên nhìn hắn không có ý muốn cười không khỏi thất vọng,thiếu chút nữa nghiêm khắc ép hỏi,bắt hắn nói ra lời trong lòng nhưng hắn không muốn uổng đi tâm huyết của mình lại càng không muốn đẩy Ninh Đan Hi đi xa mình hơn.

Vì thế hắn ngược lại đem tức giận trút lên đám người trong gánh hát,” Các ngươi là đố phế vật,còn nói biểu diễn hay nhất kinh thành,ta xem căn bản chỉ có hư danh,người đâu bắt bọn họ xuống chém đầu!” Vừa mắng vừa đán một cước vào ca kỹ bên cạnh Ninh Đan Hi ,” Các ngươi cũng vậy,bảo các ngươi hầu hạ khách của ta cũng hầu hạ không xong,giữ các ngươi ở lại làm gì tất cả đều giết cho ta!”

” Xin Vương gia tha mạng!” Đám người đó không biết tại sao chọc phải Vương gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch,toàn bộ quỳ trên mặt đất khổ sở cầu xin.

“Chờ một chút!” Ninh Đan Hi thấy thế vội vàng đứng ra,” Tại sao Vương gia phải giết người vô tội? Bọn họ đâu phạm phải lỗi gì,nếu là ta làm Vương gia mất hứng,thì người chịu tội phải là ta mới đúng!”

” Ai nói bọn họ không phạm sai lầm ? Bọn họ không thể làm ngươi vui vẻ cười chính là lỗi lớn nhất!”

“Chuyện này không thể trách bọn họ,Vương gia,trải qua năm tháng nụ cười ta đã không còn,trở thành nô lệ tỏ vẻ phục tòng trước mặt người khác,ta rốt cuộc cười không nổi,nói đi nói lại đều là ta sai.”

” Cười không nổi?”Long Khiếu Thiên phản bác,”Ta thấy chưa chắc!Ngươi ở trước mắt thê nhi không phải cười rất tươi sao?”

” Vân muội là cảng tránh gió duy nhất của ta,cũng là an ủi duy nhất của ta,người ta đều bị Vương gia cướp đoạt,trong bóng tối thăm thẳm nàng chính là một tia ánh sáng mà ta tìm được,ngài đã cướp đi nhiều thứ trên người ta,vậy thì để lại một nụ cười cho nàng đi!”

“Chỉ có nàng ta mới có thể làm cho ngươi sao?” Ghen tỵ như thủy triều vọt tới Long Khiếu Thiên không phục hất cằm,” Ta không thể lấy sao? Ta an bài các tiết mục biểu diễn cho ngươi,lại mời ca kỹ đẹp nhất hầu hạ ngươi,nhưng ngươi lại không cảm kích,ngươi nói xem rốt cuộc phải thế nào ngươi mới hài lòng? Thế nào ngươi mới cười cho ta xem?”

Ninh Đan Hi cúi xuống,” Vương gia không phải đã sớm đạt điều ngài muốn? Cần gì phải uổng phí tâm cơ vào việc này? Nếu ngài thật tình hy vọng ta có thể mở miệng cười,vậy xin mời thả cho ta một con đường sống,đừng ép ta đến vương phủ thị tẩm,trả lại cho ta ngày tháng thanh tĩnh để cho ta cùng thê tử trải qua cuộc sống bình thường.”

” Nói nửa ngày ngươi chính là nóng lòng muốn thoát khỏi ta,muốn về ấn ái với Lý Vân Nương!” Long Khiếu Thiên tức giận,”Nghĩ hay quá nhỉ,cho ngươi một chút lợi thì ngươi lên mặt,muốn ta buông ta ngươi,đừng hòng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.