Lý Vân Nương trong mắt ngấn nước”Ta đưa Cần Nhi trở về là được,không cần làm khó Ninh đại ca.”
“Các ngươi nhanh buông kiếm xuống lui qua một bên.”Long Khiếu Đường ra lệnh một tiếng,đám hộ vệ liền làm theo lui sang một bên.” Ta vốn không làm tổn thương y,nguyên nhân ta làm thế vì muốn ép nàng ra gặp ta mới không thể không ra hạ sách này,ta không … thể chịu được nàng nằm trong phòng người nam nhân khác,ta không … chịu được con chúng ta lại mang họ người khác,cho nên mới vội vã muốn đón nàng và Cần Nhi về bên người,nhưng nàng chậm chạp không chịu đi,chẳng lẽ nàng còn quyến luyến trượng phu của mình sao? Hay nàng không bỏ được tình cảm vợ chồng suốt mười năm qua?”
“Ta…..” Lý Vân Nương rơi lệ đầy mặt giống như trong bụng có nhiều chuyện nhưng không thể nói hết.
“Nàng nói đi!” Long Khiếu Đường từng bước tới gần nàng.
“Thái tử,ngài hiểu lầm rồi” Ninh Đan Hi thấy thái tử ép hỏi tình cảm sâu nặng giữ y và Vân Muội,nên quyết tâm mở miệng nói ra chân tướng,” Vân muội cùng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa,nhiều năm qua ta chỉ xem nàng như muội muội,nàng cũng xem ta như trưởng huynh,chúng ta chưa bao giờ đồng giường cộng chẩm,nhớ lại đêm tân hôn năm đó nàng vì ngài thất ước mà muốn treo cổ tự sát trong tân phòng,may mắn ta phát hiện sớm,nếu không sẽ một xác hai mạng,khi đó nàng đã mang thai con của ngài.”
“Vân nương,hắn nói đều là thật?”
Lý Vân Nương cúi đầu cam chịu.
“Vân muội,muội hãy đi với ngài ấy,ta biết nàng vẫn không quên được hắn,với lại năm đó hắn không phải cố ý phụ muội,muôi nên cho hắn và mình một cơ hội cơ hội gương vỡ lại lành.”
” Nhưng muội lo lắng Ninh đại ca ở một mình.”
Ninh Đan Hi cho nàng một nụ cười an tâm,”Ta sẽ tự mình chăm sóc bản thân,huống chi còn có tổng quản giúp ta,muội có thể yên tâm.” Hắn chuyển hướng nhìn sang Long Khiếu Đường, nghiêm mặt nói:” Ta đem Vân muội cùng Cần Nhi đầy đủ không sứt mẻ trả lại cho ngài,hy vọng thái tử sau này chăm sóc tốt mẫu tử bọn họ, không được bạc đãi bọn họ.”
“Đương nhiên,ta thật vất vả mới tìm lại được bọn họ tất nhiên sẽ quý trọng như trân bảo.”Long Khiếu Đường cầm tay Lý Vân Nương,chân tình biểu lộ,”Vân nương, vị trí thái tử phi nhiều năm qua vẫn đều dành cho nàng,nàng có bằng lòng ở bên cạnh ta làm bạn cả đời hay không?”
Lý Vân Nương khó kìm lòng nổi tựa đầu vào ngực hắn”Khiếu Đường……” Hai người ôm chặt lẫn nhau giống như trong mắt chỉ nhìn thấy đối phương.
Ninh Đan Hi thấy bọn họ yêu nhau nhiều năm cuối cùng được ở chung cũng rất vui mừng,chịu khổ nhiều năm Vân muội rốt cục được được hạnh phúc của mình, y chân thành nói lời chúc phúc bọn họ.
Buổi tối cùng ngày,Ninh Đan Hi nhìn Lý Vân Nương ôm Thư Cần khóc nức nở không muốn rời xa phụ thân Ninh Đan Hi.Khi Long Khiếu Đường hộ tống bọn họ lên kiệu rời khỏi Ninh phủ, trong mắt y không khỏi rơi xuống một giọt nước mắt lưu luyến,làm bạn nhiều năm cùng Vân muội và Thư Cần,hôm nay bọn họ sắp tiến vào thâm cung chỉ sợ sau này không thể gặp lại.
Buổi sáng,Ninh Đan Hi ăn mặc chỉnh tề đang muốn đi đến cửa hàng vải,nào biết đột nhiên xuất hiện một thái giám từ trong cung phái đến,dùng thời gian nhanh nhất đến Ninh phủ,đưa tới một mật chỉ theo ý chỉ Hoàng Thượng:Cảm động y có công giúp đỡ tìm về thái tử phi thất lạc nhiều năm,đặc biệt ban thưởng hắn một trăm nha hoàn cùng hạ nhân,đồng thời ban thưởng tấm biển vàng khen ngợi cửa hàng vải của hắn,sau này y phục hoàng gia chỉ định chỉ dùng vải do cửa hàng y cung cấp.
Ninh phủ vốn vắng vẻ trong một đêm trở nên náo nhiệt,hương thân phụ lão trong vòng trăm dặm,phú hào thân sĩ,ngay cả những người không biết cũng tới cửa chúc mừng,cả ngày không ngừng vang tiếng pháo,Ninh phủ giống như lại khôi phục quang vinh như ngày xưa, Ninh Đan Hi nhất thời có chút không thể thích ứng,chỉ khoảng tiếp đãi tân khách cũng muốn chóng mặt
Đợi cho ánh đèn rực rỡ tắt,xung quanh trở lại yên tĩnh,thật vất vả tiễn bước khách đi Ninh Đan Hi trở lại trong phòng liền ngủ,may mắn cả ngày mệt mỏi làm cho y không thể nghĩ đến nỗi khổ Long Khiếu Thiên từng tổn thương y.
Sắc trời nhất trở sáng dần,Ninh Đan Hi mơ mơ màng màng nghe thấy có người gõ cửa phòng,y đứng dậy phủ thêm áo bào,lấy ra xe lăn đặt bên giường đi ra ngoài, vừa mở ra cửa phòng,thì ra là tổng quản.
“Thiếu gia,Thập tứ Vương gia tới chơi.”
Sắc mặt Ninh Đan Hi trầm xuống,hắn còn đến đây gì?” Ta không muốn thấy hắn,ông tìm đại một lý do đuổi hắn đi đi.”
” Ta sẽ mời hắn rời đi.” Tổng quản lĩnh mệnh rời đi.
Ninh Đan Hi đóng lại cửa phòng,hai tròng mắt ngẩn ra nhìn cây nến trên bàn đã cháy cạn,chỉ muốn đuổi người tên Long Khiếu Thiên vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống y,xóa đi hình ảnh hắn trong đầu y,qua một canh giờ cửa phòng lại vang lên,y bực dọc tưởng tổng quản không làm được quay lại hỏi,không đi mở cửa xác nhận liền thốt lên:
“Tổng quản,ông đã phái người đuổi hắn đi chưa?”
“Đan Hi,là ta!” giọng nói lo lắng của Long Khiếu Thiên từ ngoài cửa truyền đến.
Ninh Đan Hi cả người căn cứng,” Ngài tại sai đến đây? Ta không phải bảo tổng quản mời ngài đi rồi sao?”
” Là ta xin tổng quản bảo ông cho ta vào,”Long Khiếu Thiên cách cánh cửa thở gấp nói,” Xin ngươi mở cửa phòng,ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Ta với ngươi không có chuyện gì để nói,ngươi đi đi!” Ninh Đan Hi kích động hạ lệnh trục khách,kiên quyết không mở cửa.
“Xin ngươi cho ta chút thời gian cũng được,ta nói xong sẽ lập tức đi.”Long Khiếu Thiên xuất phát từ thật lòng khẩn cầu,trầm mặc lập tức bao phủ cả hai, ngay tại hắn nghĩ y sẽ không cho hắn cơ hội giải thích thì cửa phòng mở ra,Ninh Đan Hi ngồi trên xe lăn ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Long Khiếu Thiên không chút suy nghĩ liền quỳ xuống trước mặt y.
“Ngươi làm gì vậy?” Ninh Đan Hi kinh ngạc nhìn hắn quỳ xuống,vị Vương gia vô tình tổn thương y thế nhưng lại quỳ trước mặt y.
“Ta muốn xin ngươi tha thứ,mãi cho đến hôm nay ta mới hiểu được thì ra ta luôn hiểu lầm ngươi.” Trên mặt hắn không còn vẻ ngang ngược,hai mắt rốt cuộc tìm không ra tia lạnh lùng tàn khốc,không còn là người bá đạo chỉ muốn chiếm đoạt,mà chỉ là đứa bé làm sai đang cúi đầu hối lỗi.
Ninh Đan Hi không nghĩ tới hắn sẽ như vậy,giống như Thần Hằng sống lại,làm y nhớ lại Thần Hằng yêu y nhưng sợ thân phận địa vị,nên chỉ dám canh giữ ở bên người y yên lặng lén nhìn y.
“Chuyện hôm qua đại hoàng huynh đón Lý Vân Nương cùng Thư Cần tiến cung ta đã biết,thì ra ngươi và tân thái tử phi chưa bao giờ đối đãi theo quan hệ vợ chồng,Cần Nhi cũng không phải con ngươi,ta lại không biết chuyện đem hai người đó uy hiếp ngươi.” Long Khiếu Thiên càng nói càng hối hận không thôi,”Trời còn chưa sáng ta đã chạy đến đây,muốn chịu đòn nhận tội cùng ngươi!”
Ninh Đan Hi lẳng lặng nghe hắn nói,đã bị tổn thương dù có tỉnh ngộ cùng tạ tội cũng uổng công.
“Vừa rồi tổng quản đem ngọn nguồn chuyện năm đó vì sao ngươi đuổi ta đi kể cho ta biết,ta mới biết ta làm sai bao nhiêu chuyện.” Long Khiếu Thiên đem mặt chôn trên đùi y,”Ngươi vì cứu tánh mạng của ta,mới không thể không đồng ý yêu cầu Ninh lão gia nói lời tuyệt tình,lấy Lý Vân Nương cũng vì bị Ninh lão gia bắt buộc, bởi vì ngươi biết nếu không làm theo Ninh lão gia nhất định sẽ không buông tha cho ta,nên ngươi mới đành nhịn đau đuổi ta,tại sao ngươi không sớm đem nỗi khổ của mình nói cho ta biết? Nếu ngươi sớm nói cho ta biết,ta nhất định sẽ không…..”