Thị Tẩm Mỹ Lang

Chương 6



“Ta không ăn,ông đem đi đi!”

Tổng quản nhìn thoáng qua món ăn trước đó bị gạt qua một bên,thì biết hắn một miếng cũng không ăn,không khỏi thở dài một hơi.” Ngài còn không ăn nữa thân thể sẽ chịu không nổi.”

” Ta không ăn!” Ninh Đan Hi quay mặt nhìn sang tổng quản,” Thần Hằng đâu? Hắn hiện tại thế nào?”

” Hắn bị lão gia nhốt trong phòng giữ củi,”Tổng quản đem thức ăn đặt trước mặt hắn,cúi  thắt lưng xuống khuyên nhủ,” Ngài tốt nhất nên ăn một chút!”

” Thần Hằng đang chịu khổ, ta làm sao có thể an tâm ăn cơm,vết thương hắn ra sao rồi?”

Tổng quản mặt lộ vẻ do dự giống như lo lắng có nên nói rõ mọi chuyện.

” Ông mau nói cho ta biết!”

“Lão gia giận không kìm được,không chút lưu tình sai người quất mạnh hắn,đứa nhỏ cũng đã nhịn hết sức,ngay cả bị 50 roi nhưng một tiếng kêu đau cũng không nói,thẳng đến thân thể chịu không nổi ngất xỉu mới thôi.”

“Cái gì? Hắn ngất rồi?” Ninh Đan Hi vừa nghe lo lắng không thôi,” Có tìm đại phu đến xem không?”

“Lão gia hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào đến phòng chứa củi,còn phái người trông coi trước cửa.Không được lão gia cho phép,ai cũng không dám tự tiện đi mời thầy thuốc đến khám và chữa bệnh,ngay cả ta muốn vào thăm Thần Hằng cũng bị cản lại.”

” Phụ thân thật nhẫn tâm,không để ý Thần Hằng chết sống ra sao?” Ninh Đan Hi trong lòng như lửa đốt,lấy tay vịn tường lảo đảo đứng dậy,” Không được, ta phải đi xem hắn.”

“Thiếu gia, ngài chẳng lẽ đã quên lão gia cấm ngài bước ra khỏi Từ Đường một bước sao?”

” Chỉ cần ông giúp đỡ lừa gạt người canh cửa đi,để cho ta có thể đi ra ngoài.”

” Tuyệt đối không được lão gia còn đang nổi nóng,nếu phát hiện ngài trốn khỏi phòng đi gặp Thần Hằng,sẽ càng tức giận.”

” Chuyện đó đơn giản thôi,chỉ cần ông không nói ta không nói,thần không biết quỷ không hay,phụ thân ta làm sao biết?”

Tổng quản lộ vẻ khó xử,” Nhưng ta thân là tổng quản Ninh phủ,không thể cãi lời mệnh lệnh lão gia giúp ngài bỏ chạy,ngài đừng làm khó ta.”

“Chẳng lẽ ông nhẫn tâm nhìn Thần Hằng một mình lẻ loi trong phòng chứa củi không ai quan tâm sao?” Ninh Đan Hi áp dụng thế công ôn nhu,hy vọng có thể đả động ông.” Hắn bị thương nặng như vậy,lại không có ai mời thầy thuốc đến,lỡ như xảy ra chuyện không hay thì sao?”

” Chuyện này…..” Tổng quản nhịn không được có  chút dao động.

“Đã qua ba ngày,con còn hao tâm tốn sức với tên tiện nô kia?” Ninh lão gia từ ngoài cửa đi vào,vừa lúc nghe thấy Ninh Đan Hi cùng tổng quản nói chuyện, sắc mặt xanh mét.

Tổng quản thấy chủ nhân giá lâm,vội vàng khom người nghênh đón,Ninh lão gia  vẫy tay áo,hắn liền hiểu ý lui xuống.

“Con nói rồi Thần Hằng là người con yêu,theo trong miệng tổng quản nghe được hắn bị đánh trọng thương,con đương nhiên sẽ lo lắng cho hắn!”

“Ta vốn tưởng rằng qua mấy ngày con sẽ tỉnh táo lại,tự mình suy ngẫm biết chuyện mình làm hôm đó thật đáng xấu hổ,không nghĩ con chẳng những không có một chút hổ thẹn còn như trước nhớ mãi không quên tên hạ nhân kia!” Ninh lão gia đau lòng giận tái mặt,” Được thôi,con đã muốn xem hắn như vậy,ta sẽ đưa con đi gặp hắn!”

“Thật sao? Phụ thân đồng ý để con thấy hắn?” Ninh Đan Hi quả thực không dám tin,hai tròng mắt ảm đạm phút chốc lóe ra ánh sáng hy vọng.

“Không tệ,chỉ sợ con thấy sẽ ân hận mình lúc đầu làm sai!” Ninh lão gia xoay người đi ra ngoài cửa,” Muốn thì đi theo ta!”

Ninh Đan Hi vô cùng vui mừng đi theo phía sau ông,trải qua ba ngày tuyệt thực tuy rằng toàn thân mềm nhũn vô lực nhưng nghĩ đến sắp nhìn thấy Thần Hằng ngày đêm mong nhớ,bước chân như đạp trên mây,bước xa như bay.

Vừa đến trước phòng chứa củi được quản lý nghiêm ngặt,Ninh Đan Hi khẩn cấp muốn phá cửa đi vào,lại bị gia đinh canh cửa ngăn cản.

” Các ngươi làm gì vậy?Tại sao không cho ta đi vào?”

“Là ta căn dặn bọn họ làm như vậy!” Ninh lão gia không chút động đậy đứng thẳng bên cạnh hắn,vẻ mặt uy nghiêm,” Ta chỉ đáp ứng cho con nhìn thấy hắn,chứ không đồng ý để hai người gặp lại,con chỉ có đứng ngoài cửa sổ nhìn hắn.”

Trong tình thế bắt buộc,Ninh Đan Hi đành phải nghe theo yêu cầu của Ninh lão gia,đứng phía trước cửa sổ gỗ xa xa nhìn vào,chỉ thấy Thần Hằng nằm trên đống rơm rạ hôn mê bất tỉnh,hắn hai mắt nhắm nghiền,gương mặt tái nhợt như tờ giấy,thân thể cường tráng đầy vết thương.” Thần Hằng!” hắn lo lắng thét lên tiếng,muốn tới gần nhưng không được như mong muốn.

“Vô dụng,bất kể con gọi tên hắn thế nào,hắn cũng nghe không được giọng của con.” Giọng nói lạnh lùng của Ninh lão gia truyền đến.” Từ ngày bị đánh đến giờ, hắn chưa từng ăn qua một hạt cơm uống một giọt nước,vẫn lâm vào mê man,thân thể chịu không nổi cũng là đương nhiên!”

Ninh Đan Hi vừa đau lòng vừa sốt ruột,” Phụ thân,mau gọi thầy thuốc đến xem hắn! Bằng không hắn sẽ chết!”

” Hắn dụ con làm ra chuyện bại đức,ta không đánh chết hắn đã khoan dung,giờ còn muốn ta mời thầy thuốc cho hắn?” Ninh lão gia tuyệt tình nói.

Thấy phụ thân nói không cho hắn con đường sống,Ninh Đan Hi trong lòng như con kiến bò trên chảo nóng,hắn từ trước đến nay không chịu cúi đầu trước mặt người khác giờ quỳ người xuống,chỉ vì muốn cứu mạng của Thần Hằng.”Cha,con cầu cha hãy cứu hắn!” Hắn đau khổ cầu xin.

” Quyết định là do con!Nếu con thừa nhận mình sai,là con nhất thời không biết mới bị Thần Hằng dụ dỗ phạm sai lầm,thề cắt đứt quan hệ với hắn,từ nay về sau sẽ không liên quan đến hắn,ta liền lập tức sai người đưa thầy thuốc đến chữa bệnh cho hắn.”

” Không,con làm sao có thể nói ra lời trái lương tâm? Càng không thể hãm hại hắn bất nghĩa!”

” Tùy con!” Ninh lão gia mặt không chút thay đổi ánh mắt cứng rắn như sắt nguội lạnh,” Con không muốn nói thì nhìn hắn chết đi!”

” Phụ thân,phụ thân làm sao có thể tàn nhẫn như thế!” Đôi môi Ninh Đan Hi run rẩy,rút lui từng bước.

” Ta tàn nhẫn? Đây bất quá muốn con ra một quyết định tốt cho hắn thôi!”

Ninh Đan Hi đờ đẫn ngây người,ánh mắt nhìn phía Thần Hằng nằm hấp hối trong phòng chứa củi,ngàn vạn suy nghĩ xoẹt qua trong đầu,sống chết của Thần Hằng nằm trong quyết định của hắn,hắn phải dứt bỏ hần Hằng,ruồng bỏ tình nghĩa giữa hai người,giống như cắt một miếng thịt trên người hắn,tất cả hắn đều không muốn nhưng nếu không đồng ý điều kiện của phụ thân,Thần Hằng chắc chắn sẽ chết.

” Quyết định nhanh lên đi,tình trạng Thần Hằng bây giờ rất nguy hiểm.”

“Con đã biết sai!” Ninh Đan Hi sắc mặt đau đớn,bị bắt đưa ra lựa chọn khổ sở nhất,” Phụ thân,con đã sai rồi!” Hắn cúi người quỳ xuống,hai tay run rẩy đặt trên gối,mỗi một chữ nói ra tựa như tảng đá lớn rơi xuống người hắn đau đến không muốn sống,hắn tựa đầu nằm trên mặt đất lạnh như băng,một giọt nước mắt chậm rãi theo khóe mắt nhỏ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.