Nhà cũ của Giản gia ở ngoại thành, là một tòa trang viên tráng lệ.
Thời điểm cổng lớn bằng sắt chạm trổ hoa văn màu đen được người kéo ra, Tang Gia Ý vô thức nhìn về phía cảnh vật ngày càng nhỏ dần ở đằng sau xuyên qua gương chiếu hậu.
Cứ có một loại cảm giác bị cắn nuốt hoàn toàn.
Tang Gia Ý là người mẫn cảm nhất, cậu lập tức nhận ra khí chất của người đàn ông ngồi bên cạnh đã thay đổi.
Rõ ràng vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng lại nhiều thêm chút thờ ơ và sự lạnh lùng được đóng băng, lộ ra cảm giác xa cách mãnh liệt.
Dường như là cảm nhận được ánh mắt của Tang Gia Ý ở bên cạnh, Giản Tế vươn tay sờ cái ót của cậu, tiến hành trấn an.
Trong nháy mắt, Tang Gia Ý cảm thấy Giản Tế quen thuộc lại trở về rồi.
Thời điểm sắp tiến vào đại sảnh, Giản Tế dừng lại.
"Sao vậy ạ?" Tang Gia Ý hỏi.
Giản Tế không nói chuyện, chỉ im lặng đưa lòng bàn tay chìa qua phía cậu.
Ngón tay Tang Gia Ý khe khẽ cuộn tròn một chút, cậu cảm thấy có thể Giản Tế hiểu lầm gì đó, vì vậy nghiêm túc giải thích: "Tôi không sợ.
"
"Ừm.
" Thanh âm của Giản Tế ngậm cười, "Tôi sợ.
"
"! ! "
Giản Tế bèn nói thật: "Bây giờ chúng ta là chồng chồng mới cưới, chúng ta lĩnh cái giấy chứng nhận kia, có thể khiến cho người nhà họ Giản không chiếm được gì.
" Nói tới đây, mắt anh cong cong, "Cậu nói coi bọn họ có tức không?"
"Vậy nên chúng ta phải nắm tay đi vào, để bọn họ càng tức hơn.
"
Tang Gia Ý bị anh chọc cười, ngây thơ quá đi, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn vươn tay qua.
Lòng bàn tay hai người dán sát nhau, Tang Gia Ý thể hàn, từ trước đến nay vào mùa đông luôn lạnh tay lạnh chân, khó mà ấm lên được.
Khoảnh khắc chạm vào nhiệt độ của đối phương, cuối cùng Tang Gia Ý cũng cảm thấy có chút thoải mái.
Người hầu mở cửa ra, hai người tiến vào trong.
Ánh mắt của đám người đông đúc trong phòng khách quét tới, Tang Gia Ý không ngờ phải đối mặt với nhiều người như vậy.
Nhìn bọn họ nắm tay nhau đi vào, vẻ mặt của mỗi người đều không giống nhau.
Có hờ hững như chuyện không liên quan đến mình, có trào phúng, có vui sướng khi người gặp họa, còn có giận giữ rồi lại bó tay bất lực! !
Liếc mắt đảo qua, gần như biểu hiện trên mặt mỗi một người ở nhà này đều đủ cả, nhưng không có một ai là thiện chí mỉm cười.
Trên mặt Giản Tế treo nụ cười, lại chẳng chạm tới đáy mắt.
"Xem ra hôm nay các vị đều ở đây cả, vừa hay cũng có thể làm chứng.
"
Nói xong liền dắt Tang Gia Ý ngoan ngoãn không nói một lời đi tới chính giữa ghế sô pha, đối diện anh là luật sư của Đường Dung.
"Luật sư Lý, vị này là đối tượng kết hôn của tôi Tang Gia Ý, có thể tiến hành phân chia tài sản của mẹ ruột tôi được rồi chứ?"
Anh chỉ giới thiệu người với luật sư Lý, người khác không quan trọng, cũng không có tư cách đó.
Luật sư Lý lấy tài liệu ra: "Đương nhiên có thể, Giản tổng, làm phiền đưa ra tài liệu hôn thú của ngài.
"
Giản Tế đã sớm có chuẩn bị, đưa đồ qua.
Giản Thế Phàm nhìn luật sư Lý kiểm kê danh sách tài sản, mặt mày cũng vặn vẹo hết cả lên: "Giản Tế, mày thật sự phải đoạn tuyệt như vậy sao? Giản thị đều bị mày nắm chắc trong tay rồi, tài sản của mẹ mày sao không thể để lại cho tao, tao không phải là cha ruột của mày chắc? Chẳng phải mày cũng không thèm để ý chút tiền tài đó à?"
Giản Tế dựa vào lưng tựa sô pha mỉm cười: "Đoạn tuyệt sao? Lúc ấy Giản Văn xúi bẩy ông đi dụ dỗ Đường Dung, lừa gạt ông ngoại tôi, món nợ này còn không tính ư?"
Sắc mặt Giản Thế Phàm tái nhợt đi trong nháy mắt.
Giản Tế nhướng lông mày: "Ông cho rằng tôi không biết sao? Đường Dung nào có cái đầu óc ấy.
"
Ánh mắt Giản Thế Phàm ngậm độc, bởi vì chút tài sản này, gã phải đưa người đàn bà mình thích đi, tiễn luôn đứa con bản thân yêu nhất.
Thời cơ tới gần, thời gian chỉ còn sáu tháng, lại thất bại trong gang tấc!
Ánh mắt này lại chầm chậm dời về phía Tang Gia Ý, là do thằng nhóc này tạo ra sao?!
Hiển nhiên Tang Gia Ý cũng chú ý đến ánh mắt gã, cậu không giống suy nghĩ của Giản Thế Phàm, trong một hoàn cảnh như thế này, đối phương không có kích động, không có thất thố, cũng không có sợ hãi rụt rè.
Trái lại còn nhìn thẳng ánh mắt gã, cười ngọt ngào với gã một cái.
Nhưng dưới loại tình huống này, có vẻ như đang! ! khiêu khích.
Tay trái Giản Tế nâng lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo gáy Tang Gia Ý ở bên cạnh, khiến người co rụt cổ lại.
Sau đó tay kia nhận lấy văn kiện luật sư Lý đưa qua, một bên cẩn thận đối chiếu, bên này đầu cũng không nâng, chỉ lạnh giọng mở miệng:
"Giản Văn vẫn đang nằm trong bệnh viện nhỉ, còn nhìn người chằm chằm thì để ông vào cùng cha mình luôn.
"
Giản Thế Phàm cứng đờ, dường như cảm nhận được ý cười có chút hả hê của dòng chi thứ nhà họ Giản ném tới.
Người Giản gia, chỉ có Giản Thế Phàm và Giản Văn là liều mạng thèm muốn phần tài sản đó, những người khác tuy rằng tham, nhưng không có tư cách ấy.
Chẳng quản đáy lòng có bao nhiêu thù hận, bề ngoài vẫn phải sống qua ngày dưới quyền của Giản gia.
Ngoài mặt Tang Gia Ý không hề lộ ra mảy may, nhưng đáy lòng đã hơi bị chấn động.
Trải qua đoạn thời gian chung sống này, kỳ thực cậu đã biết, có lẽ Giản Tế không ôn nhu như bề ngoài, thế nhưng dường như cũng rất dễ chung sống, chỉ là người có thể sẽ không đứng đắn gì.
Lúc này, cậu mới trông thấy trong bộ dạng bình thản lạnh lùng của đối phương lại lộ ra gai nhọn sắc bén.
Cường thế lại mang theo chút kiêu ngạo ẩn náu.
Nhưng không cảm thấy sợ, mà có hơi! ! thần kỳ.
Quét mắt nhìn luật sư của phía bên mình, sau khi thấy không có vấn đề, Giản Tế cầm bút máy ở bên cạnh lên.
Mắt thấy người sắp đặt bút ký xuống tên của bản thân, Giản Thế Phàm đột nhiên mở miệng, vẫn cứ là giọng điệu không thể tin tưởng: "Kết hôn, sao mày lại kết hôn được?!" Ngôn từ của gã quyết liệt bàn với luật sư, "Luật sư Lý, nó chỉ giả kết hôn để lừa tài sản! Nó không thể kết hôn!"
Động tác của Giản Tế không hề chậm đi chút nào, ngòi bút bén nhọn đáp xuống trang giấy.
Tang Gia Ý cúi đầu nhìn, liền trông thấy chữ viết của anh là cách viết đại khai đại hợp, nét phẩy đầu của bộ trúc (竹) của chữ "Giản" (简) kéo dài, nét thẳng dưới cùng của chữ "Tế" (霁) cũng được anh đi từ nặng đến nhẹ, một nét kéo dài theo quán tính, một nét sau cùng kết thúc.
Thoạt nhìn như rồng bay phượng múa, phảng phất chút kiêu ngạo khó phát hiện giữa hai chữ này, không thể kiềm chế vùng ra.
Dường như Giản Tế khẽ mỉm cười, đẩy hợp đồng lên phía trước, tiếp đó mới nói: "Giấy kết hôn là thật, người bên cạnh tôi cũng là thật, ông thấy nên định nghĩa chữ "giả" như thế nào?"
Thoáng chốc hai má Giản Thế Phàm co rúm, đúng vậy, cho dù biết là anh có khả năng thỏa thuận kết hôn, nhưng cái này làm sao tìm được chứng cứ?"
Bọn họ quả thực là một đôi chồng chồng được công nhận trên pháp luật.
Trên mặt Tang Gia Ý hiện lên ý cười nhàn nhạt, không biết tại sao, thế nhưng cậu lại cảm thấy có hơi! ! sướng.
Đợi sau khi anh ký xong, luật sư Lý nói với Giản Tế: "Giản tổng, có chút việc cần phải làm rõ với một mình ngài.
"
Giản Tế nắm tay Tang Gia Ý đứng lên, vừa mới chuẩn bị cùng nhau lên lầu vào thư phòng, sắc mặt luật sư Lý có chút khó xử: "Giản tổng, một mình! ! "
Ánh mắt lạnh băng của Giản Tế rơi lên người anh ta.
Tang Gia Ý đúng lúc kéo kéo tay áo anh: "Không sao, anh đi đi, tôi đi chơi một chút.
"
Giản Tế đưa tay sờ sờ hàm dưới trơn nhẵn của cậu: "Anh sẽ ra tìm em nhanh thôi.
" Sau đó giọng anh nhẹ hơn, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đám người chen chúc bên sô pha, "Nếu ai làm gì với em, đợi lát nữa nhớ cáo trạng với tôi, tôi trút giận thay em.
"
Ánh mắt rõ ràng không có cảm xúc gì, thời điểm dừng lại trên thân, người nhà họ Giản không nhịn được căng cả da, chỉ cảm thấy có áp bức thực sự ở trên người mình.
Ai cũng không dám nghĩ tới "trút giận" đó là trút giận như thế nào.
Tang Gia Ý nhu thuận gãi gãi ngón tay anh, sau đó buông ra: "Đi nhé.
"
Đợi người lên lầu, quả nhiên cũng không có ai dám sáp đến nói chuyện với cậu.
Tang Gia Ý vừa chậm rì rì đi về phía vườn hoa bên ngoài, vừa không nhịn được cười, còn nói người nhà họ Giản hung dữ nữa, trước mặt Giản Tế ngoan như gì ấy.
Cậu không khỏi nghĩ tới, xem ra Giản Tế khác xa so với vẻ hung tàn bên ngoài nhiều.
Ngay lúc cậu đang nghĩ ngợi linh ta linh tinh, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau:
"Cậu tên là gì?"
Tang Gia Ý vừa quay đầu, liền phát hiện Giản Thế Phàm mặt mày âm trầm đi tới.
Tang Gia Ý mở miệng: "Ban nãy! ! không phải anh ấy đã nói rồi sao? Tang Gia Ý.
"
Thời điểm đang nghĩ nên xưng hô với Giản Tế như nào, cậu vi diệu khựng lại, nhưng hình như càng thân mật, Giản Thế Phàm sẽ càng tức giận, cậu bèn gọi ra hai chữ "anh ấy".
Trong lúc nhất thời Giản Thế Phàm cảm thấy cái tên này có hơi quen tai, Tang Gia Ý! !
Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, gã mở miệng cười nhạo một tiếng: "Ánh mắt của thằng nhóc Giản Tế đó sao thế? Sao lại nhìn trúng đứa con riêng kia của nhà họ Tề nhỉ? Sao, người nhà họ Tề ngay cả họ cũng không muốn cho cậu đổi à?"
Thời điểm Tang Gia Ý mười sáu tuổi quay về Tề gia, vì để Tề Tu Du không phải chịu ánh mắt khác thường của người ngoài, người nhà họ Tề cũng không hề công bố chân tướng.
Nhưng rõ ràng nhiều thêm một đứa trẻ ít lộ mặt, người bên ngoài không khỏi suy đoán, có thể là con riêng linh tinh gì đó.
Sắc mặt Tang Gia Ý nhạt dần, cái danh tiếng này cậu đã đội rất lâu.
Nhưng cậu lập tức mỉm cười: "Giản Thế Phàm, vậy mấy đứa con riêng kia của ông thì sao? Đáng tiếc quá nhỉ, ở cả nước ngoài không thể quay về, haizz, nước nào nhỉ? Tiếc quá, tôi cũng không nhớ rõ tên.
"
Vẻ mặt Giản Thế Phàm triệt để hung tợn, nhất thời không biết nên tức vì đối phương gọi thẳng tên gã, hay là vì cậu mỉa mai đứa con của gã.
Gã lớn tiếng: "Mất dạy! Tao là bố chồng mày đấy, mày gọi như thế à?"
Tang Gia Ý giả vờ sửng sốt che miệng: "Cái gì, ông là cha của anh ấy? Anh ấy không có nói nha.
" Nói xong, cậu liền ngượng ngùng cười cười, "Tôi nghe anh ấy gọi thẳng tên ông, nên gọi theo thôi.
"
Vốn mất đi tài sản của Đường Dung, trong lòng Giản Thế Phàm đã nghẹn một cục tức, bây giờ lại bị một đứa nhóc khiêu khích, cả người đều bị đốt cháy.
"Vậy bây giờ tao thay cha mẹ mày cố gắng dạy dỗ mày một chút.
" Nói xong, liền giơ tay lên.
Tang Gia Ý cũng không ngờ, đầu năm nay vẫn còn người nói động tay là động tay luôn à, cả người kinh ngạc, vô thức nghiêng đầu muốn làm giảm lực tác động.
Sau đó thời điểm còn chưa phản ứng lại, Tang Gia Ý đã cảm thấy bản thân bị người kéo về sau một phen, được ôm vào trong lồ ng ngực ấm áp, trên mặt đất vang lên tiếng kêu r3n thống khổ của Giản Thế Phàm.
Cậu ngây ngốc nghiêng đầu, liền trông thấy sắc mặt lạnh lẽo của Giản Tế, vừa nãy anh đã đạp Giản Thế Phàm một cước sao?!
Siêu, siêu dữ!
Ánh mắt Giản Tế chậm rãi rơi lên người Tang Gia Ý ở bên cạnh, Tang Gia Ý giật mình một cái, vươn một ngón tay ra chỉ Giản Thế Phàm trên mặt đất --
Cáo trạng!
"Ông ta bắt nạt em! ! "
Hình như Tang Gia Ý nhìn thấy khóe môi anh kéo ra rất nhỏ, tiếp đó nói: "Ừ, trút giận thay em.
"
Nói xong, anh buông Tang Gia Ý ra, đi về trước hai bước.
Giản Thế Phàm nằm trên mặt đất, đau đớn ôm bụng, nhìn từ dưới lên trên người đàn ông cao lớn tuấn tú chầm chậm đến gần gã.
Từ góc độ này, đối phương che khuất ánh mặt trời phía sau lưng, chỉ để lại một bóng mờ tối tăm, thậm chí gã cũng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt đối phương, chỉ cảm thấy sống lưng mình bắt đầu phát lạnh.
Đứa nhỏ đã qua cái thời không có năng lực phản kháng, chỉ có thể mặc gã tùy ý đánh mắng, cuối cùng cũng đã trưởng thành thành một người đàn ông khiến gã không thể phản kháng nữa.
Thời điểm gã đang định nói chút gì đó, liền cảm thấy tay trái của mình bị giẫm lên.
Lòng bàn tay trực tiếp nằm dưới cường lực, bị ấn vào trong đá vụn trên mặt đất.
Người đàn ông thờ ơ hỏi: "Không phải đã nhắc nhở rồi sao? Đừng có động tay với người của tôi, tại sao không nghe?"
Giản Thế Phàm đau đớn kêu r3n, vừa chuẩn bị cầu xin, Giản Tế đã chà chà bàn chân kia, lòng bàn tay Giản Thế Phàm bị tiến hành ma sát với đá cứng và vụn trên mặt đất, kéo theo cảm giác đau đớn càng mạnh mẽ.
"A, giẫm nhầm rồi, vừa thò ra là tay phải nhỉ?"
Ngữ điệu của anh ung dung nhàn hạ, mang theo mấy phần đùa giỡn.
Nhưng càng như vậy, trái lại càng khiến người cảm thấy sợ hơn, như là kẻ điên với lý trí cao cao tại thượng, chỉ nhẹ nhàng đã nắm lấy quyền hành sinh tử của người ta.
Lúc giày da giẫm lên tay phải, Giản Thế Phàm toát mồ hôi lạnh cầu xin: "Sai rồi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.
"
Giản Tế cười nhạo một tiếng, nhấc chân ra.
Tang Gia Ý có chút hoảng hốt chà chà lòng bàn tay tứa mồ hôi, không đúng, sao chuyện lại phát triển thành như vậy chứ?
Trước đây cậu vẫn luôn là cục cưng ngoan ngoãn, chưa từng gặp qua trùng kích phải trực tiếp động tay, cho dù chán ghét Tề Tu Du như thế cũng chỉ làm ra một chút công kích tinh thần.
Hơn nữa, nếu trạng thái và khí chất của người có thể dùng màu sắc để hình dung, bây giờ trên người Giản Tế nhất định đã bốc lên khói đen.
Thời điểm suy tư hỗn loạn lung tung, Tang Gia Ý trông thấy thân người đàn ông cao lớn đ ĩnh bạt hơi nghiêng, xoay đầu chầm chậm quăng ánh mắt lên người cậu.
!!!
Cậu như con cừu non bị nhìn chòng chọc.
Tiếp đó, giữa một mảnh tĩnh lặng, Tang Gia Ý hoảng sợ nấc cục.