Thì Thầm Bên Tai Em

Chương 46: 46: Chương 45




"Ảnh thật sự thích cậu chớt luôn ấy."
Lúc câu này vang lên bên tai Tang Gia Ý, đôi mắt cậu hơi trừng lớn nhìn về phía Vu Tranh.

Rồi lập tức mím môi cười, hai gò má tạo ra cặp dấu ngoặc đơn nhỏ đáng yêu.
Tang Gia Ý vui vẻ lắc lắc chân: "Tôi biết mà."
Vu Tranh cũng mỉm cười, nghĩ cũng phải, người ta là một đôi chồng chồng, tình cảm giữa hai người nào cần cậu ta tới chỉ điểm chứ.
Kết quả vừa mới nói xong, đã nghe thấy Tang Gia Ý kể với sự đắc ý nho nhỏ:
"Rất nhiều người siêu thích tôi, cậu thích, chị Thủy Nguyệt thích, anh Ngưu Mã cũng thích nè."
"......" Vu Tranh rơi vào trầm mặc trong nháy mắt, ủa, có hơi không đúng lắm nhỉ, chẳng phải hai người này là kiểu hôn nhân vừa gặp đã yêu sao?
Vì sao vẻ mặt của Tang Gia Ý lại hoàn toàn mờ mịt đến thế?
Vu Tranh nhìn người đàn ông tuấn tú thân hình cao ngất cách đó không xa, đang đứng nói chuyện với Đường Trạch Vũ bên cạnh, rồi lại cẩn thận thu ánh mắt về.
Cậu ta ép giọng xuống thấp, thấp thỏm hỏi thăm Tang Gia Ý bên cạnh: "Tang Tang, cậu nói tôi biết, có phải thầy Vũ Tế lừa cưới cậu không?"
Bộ dạng bây giờ của Tang Gia Ý là kiểu hoàn toàn không hiểu gì hết!
Ở đâu ra mà nói vừa gặp đã yêu?!
Cậu ta nghi ngờ Tang Gia Ý bị người lừa rồi.

Ôi, làm cậu ta sầu chớt mất thôi.
Tang Gia Ý cảm thấy hẳn là Vu Tranh đã nhìn ra chút gì đó, sợ cậu ta hiểu lầm, nên nhỏ giọng bảo:
"Quả thực không phải bọn tôi kết hôn vì vừa gặp đã yêu gì đó như đã nói trước đây, là do một vài nguyên nhân khác bên ngoài, có hơi phức tạp, liên quan đến việc riêng của anh ấy, nên tôi không tiện nói cho lắm."
Biết Tang Gia Ý không bị lừa gạt, lúc này Vu Tranh mới yên tâm lại.
Sau đó cậu ta nghĩ ngợi, rồi mới ngẩng đầu lặp lại chắc nịch một lần nữa: "Vậy ảnh cũng thích cậu chớt luôn đó."

Tang Gia Ý mở miệng, vừa định nói: "Tôi biết rồi mà, cậu vừa nói xong."
Suy cho cùng Giản Tế tốt với cậu rõ như ban ngày, cậu chỉ còn kém được Giản Tế bưng lên thôi, làm đương sự, hiển nhiên có thể cảm nhận được hết thảy.
Vu Tranh ngắt lời cậu: "Cậu tỉnh táo chút đi! Chẳng phải kiểu thích của tôi và chị Thủy Nguyệt hay là anh Ngưu Mã đối với cậu đâu, không giống."
Tang Gia Ý mù tịt, cậu nhìn Vu Tranh, lặp lại một lần: "Không......!giống?"
Vu Tranh thở dài.
Bởi vì môi trường lớn lên từ bé, đã hình thành nên tính cách nhạy cảm của Tang Gia Ý, nhưng mà loại nhạy cảm đơn giản thô bạo đó, chỉ thuần là phân biệt thiện và ác.
Cậu gần như là có trực giác của động vật nhỏ, người nào thích cậu, người nào ôm ác ý đối với cậu, cậu đều có thể nhanh chóng nhận ra được.
Nhưng nếu phải hỏi cụ thể một chút, là thích như thế nào, hoặc là bởi vì nguyên nhân gì mà gây nên tội ác như vậy, có lẽ cậu không thể dễ dàng phân biệt rõ.
Một là sự từng trải vẫn còn chưa quá phong phú, cuộc sống trước đây ở trấn nhỏ đơn giản thuần túy, không có nhiều thứ phiền phức như vậy.
Thêm nữa là, suốt thời kỳ thanh thiếu niên của cậu, chẳng có lấy một trưởng bối vừa tuổi tới dìu dắt cậu tiến về phía trước đúng cách, chỉ có một mình khập khiễng trưởng thành.
Trước đây Lý Trì Hạ theo đuổi cậu, kỳ thực Tang Gia Ý nhìn không ra ấy chứ.
Cậu chỉ cảm thấy ánh mắt hoặc có một vài cử chỉ của người này khiến cậu không thoải mái lắm, nên vô thức tránh xa, cảm thấy bảo trì lễ phép căn bản là được.
Mãi cho đến khi Lý Trì Hạ thổ lộ kèm dây dưa không ngừng với cậu, Tang Gia Ý mới giật mình ý thức được, hóa ra là như vậy.
Bây giờ, Tang Gia Ý lại nghe thấy Vu Tranh nói khẽ: "Thầy Vũ Tế thích cậu, thích trong tình yêu ấy."
Con mắt của Tang Gia Ý mở lớn một chút, bên trong là kinh ngạc rõ rành rành, hồi lâu sau, cậu mới hơi ngơ ngác mở miệng: "Không thể nào."
Vu Tranh nhỏ giọng nói với cậu: "Cậu không cảm thấy ham mu/ốn chiếm hữu của ảnh đối với cậu quá mạnh rồi hả? Đâu có ai làm thế với người mình không thích? Không cho gọi nhũ danh của cậu, ngay cả cậu gắp đồ ăn bỏ vào đĩa tôi trước, tâm trạng của ảnh cũng sẽ không vui."
"Cậu còn nhớ hôm nọ cậu và thầy Vũ Tế cùng đến Voice không? Lúc ấy chị Thủy Nguyệt sờ mặt cậu, anh Ngưu Mã còn chưa làm gì cả, chỉ cầm bánh kem nhỏ cho cậu, ánh mắt thầy Vũ Tế nhìn hai người có hơi bất thiện á."
Tang Gia Ý nhấp môi, cậu biết Giản Tế có ham mu/ốn chiếm hữu đối với cậu, nhưng Tang Gia Ý chưa bao giờ nghĩ xa hơn, sẽ càng không đi phỏng đoán tâm tư đằng sau của Giản Tế.
Nhưng mặc dù Vu Tranh nói như vậy, Tang Gia Ý vẫn có hơi không dám tin.
Phạm vi này đã vượt quá nhận thức của cậu.
Vu Tranh nhìn bộ dạng im lặng của cậu, có hơi khẩn trương mở miệng: "Nào, tôi mạo hiểm tổn thất tính mạng làm thí nghiệm cho cậu."
Tang Gia Ý:?

Ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được tay của Vu Tranh câu lấy cổ mình, hai người kề rất sát, trông như là đang thì thà thì thầm.
"Đừng nhìn tôi, nhìn thầy Vũ Tế kìa."
Ánh mắt của Tang Gia Ý vô thức nâng lên, hướng về phía Giản Tế.
Con ngươi đen kịt của đối phương đang dừng lại trên bàn tay của Vu Tranh, bên trong tối tăm một mảnh, nhìn không ra cảm xúc gì.
Giống như là biển sâu không thể nhìn thấy đáy, chẳng cách nào dự báo được nguy hiểm.
Ngay sau đó, ánh mắt hai người đối diện.
Tang Gia Ý chỉ cảm thấy biển sâu vừa mới trông thấy là một loại ảo giác, bởi vì ánh mắt Giản Tế nhìn cậu rất dịu dàng, sau đó chỉ chỉ vào bánh ngọt trong tay cậu, ra hiệu không thể ăn thêm nữa.
Tang Gia Ý chậm rãi thả đĩa xuống, Vu Tranh cũng nhận lấy áp lực mà mau chóng thu tay về.
"Nhìn thấy gì rồi?"
Tang Gia Ý nói: "Anh ấy đang cười với tôi nhá."
Vu Tranh: "......" Cậu ta nhịn không được phải nói: "Đầu đất! Đầu đất!"
(Editor: Chấn bé đù em ơi ToT)
"Thầy Vũ Tế thiếu chút nữa cúng bái cậu luôn rồi, chuyện của Tề Tu Du cũng là ảnh làm, vì để xả tức giúp cậu đó?"
"Mới nãy trên bàn ăn, ảnh giống như đang nói chuyện với Diệp tiên sinh và Đường tiên sinh, nhưng lực chú ý vẫn một mực ở trên người cậu, chứng tỏ cái gì?"
Không cần Tang Gia Ý trả lời, Vu Tranh đã đưa ra đáp án: "Chứng tỏ lúc có mặt cậu, cậu chính là ưu tiên của ảnh -- mặc kệ là ở trước mặt người nào, chuyện nào."
Thấy người phía trước rũ mắt không biết đang nghĩ cái gì, Vu Tranh thở dài một hơi.
Loại chuyện này, bất kể người ngoài nói tới bao nhiêu, cũng phải để người liên quan nghĩ thông suốt, huống hồ còn là kiểu người không giác ngộ như Tang Gia Ý.
Nếu bản thân đã không giác ngộ, vậy bất kể cậu ta nói cái gì, có thể đối phương cũng sẽ không hiểu nổi tầng tình cảm sâu xa hơn đó.
Vả lại......!cậu ta vẫn chưa biết Tang Gia Ý có cảm giác gì, cậu ta chỉ biết Tang Gia Ý rất ỷ lại Giản Tế, suy cho cùng cậu cũng chỉ là đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
"Ai......!tự cậu ngẫm nghĩ cho kỹ đi."

-
Giản Tế ở bên kia sau khi nhìn thấy Tang Gia Ý không tiếp tục ăn bánh ngọt nữa, mới thu ánh mắt về.
Giọng nói của Diệp Trăn bên cạnh phóng ra có hơi thấp: "Có chuyện, tôi cảm thấy cậu nên biết một chút."
Giản Tế hơi cúi đầu, hờ hững mà dùng cục lơ ma sát đầu gậy bi-a.
"Có người bạn kể với tôi, đợt trước hắn trông thấy Giản Húc."
Tay Giản Tế khựng lại, anh chầm chậm nghiêng đầu qua, ánh mắt sâu kín rơi lên người Diệp Trăn: "Giản Húc?"
Đường Trạch Vũ ở một bên giải thích: "Bởi vì chuyện kết hôn của anh và Tiểu Ý, đồ của ông ngoại anh căn bản đã xác định là của anh, gần như không giữ lại đường sống nào, Giản Thế Phàm cảm thấy nếu đã như vậy, bèn dứt khoát đón ả nhân tình và đứa con riêng yêu thương nhất kia từ nước ngoài về."
Giản Tế thu lại ánh mắt, rũ con ngươi: "Ừ, về thì về, không sao cả, nhưng nó dám xuất hiện trước mặt tôi thử xem."
Diệp Trăn dựa vào bàn bi-a, gật gật đầu: "Hừ, tôi biết cậu không đặt nó trong tầm mắt, nhưng tên Giản Húc này quả thực có chút khôn vặt, tâm tư tăm tối nhiều, cậu cảnh giác hơn là được."
Đường Trạch Vũ nửa nằm trên mặt bàn, đánh một cú tuyệt đẹp.
"Quên đi, không nói chuyện này nữa, xui xẻo, chúng ta nói về Tiểu Ý đi, anh, động tĩnh trước đó ầm ĩ không nhỏ nha."
Giản Tế nhìn hắn: "Ý cậu là gì?"
Đường Trạch Vũ mỉm cười: "Người nhà họ Tề ấy, anh đây là thiên tử nổi giận triệu thây nằm xuống[1] à."
[1] Gốc là 天子一怒伏尸百万: xuất phát từ một bài tiểu sử trong Chiến Quốc sách gọi là Đường Thư không làm nhục sứ mệnh.

Sách này có khoảng 120.000 chữ, chia thành 33 chương và 497 tiết đoạn, gồm có 12 sách lược.

Giản Tế mỉm cười, mở miệng nói: "Chuyện này còn chưa kết thúc đâu."
Diệp Trăn nhướng lông mày: "Thế mà còn chưa kết thúc à?"
Suy cho cùng thì bây giờ nhà họ Tề cũng đã bị giày vò không nhẹ.
"Tất nhiên, còn chưa đâm trúng điểm đau nhất của bọn họ kia mà."
Đường Trạch Vũ nhịn không được run bật lên, cái người Giản Tế này đã ác thì rất ác, sẽ nắm lấy điểm đau và thứ lưu tâm nhất của người ta, sau đó lại khiến người đó trơ mắt nhìn nó mất đi, nhưng chẳng có đường vãn hồi.
Tề Tu Du chính là kẻ bị khai đao đầu tiên.
Cậu ta hư vinh ích kỷ, để ý thanh danh và địa vị, để ý thân phận con trai nhỏ nhà họ Tề của bản thân trong mắt người ngoài.
Vậy Giản Tế liền trực tiếp vạch trần thân phận thật sự của cậu ta, cậu ta nào phải tiểu thiếu gia ngồi tít trên cao, chỉ là một thứ hàng giả tu hú chiếm tổ, cha mẹ ruột của cậu ta sắp vào trại giam.

Cậu ta để tâm tới tình yêu và sự chăm sóc của Văn Hân, Tề Lỗi và Tề Tu Văn đối với mình, cho nên cậu ta lần lượt chứng tỏ nó trước mặt Tang Gia Ý, bản thân so với đứa con ruột là cậu đây, còn được yêu thương chiều chuộng hơn.
Vậy Giản Tế bèn lật tẩy những ghê tởm sai lầm từng trải qua trong quá khứ của cậu ta, Văn Hân Tề Lỗi và Tề Tu Văn sẽ thất vọng với bộ mặt thật của cậu ta.
Cậu ta vẫn luôn thích so bì với Tang Gia Ý, cho nên mới tận lực bịa đặt Tang Gia Ý là con riêng, mọi người càng khinh thường Tang Gia Ý, càng đem cậu ra so sánh, Tề Tu Du càng vui vẻ.
Vậy Giản Tế cứ trực tiếp đánh ngược lại, mọi người giẫm cậu ta dưới bùn đất, để cậu ta trơ mắt nhìn Tang Gia Ý được ngàn người khen vạn người đỡ, tiếp đó quay đầu nhổ một bãi nước miếng về phía cậu ta.
Điều này phỏng chừng còn khó chịu hơn cả g.iết cậu ta.
Đường Trạch Vũ nhớ đến chuyện phát sinh trong ngày sinh nhật của Tang Gia Ý, Giản Tế chưa bao giờ mù quáng bóc trần đồng loạt những chuyện đó ra.
Mà là bóc từng lớp từng lớp, chuyện nào sẽ tạo ra đả kích trên phương diện nào đối với cậu ta, Giản Tế tính toán rõ ràng rành mạch, từ nông đến sâu, triệt để tấn công người này.
Đường Trạch Vũ khẽ "ssh" một tiếng: "Thật ác, vậy những người khác thì sao?"
Giản Tế đưa viên bi một gậy vào lỗ đẹp mắt: "Thật ra Tề Tu Văn và Tề Lỗi rất đơn giản, bọn họ có tồn tại ý thức nhất định -- muốn bù đắp cho Hựu Hựu."
- - Trở lại thì ban nãy tất cả mọi người đều đã biết cái xưng hô "Hựu Hựu" này, Giản Tế cũng không cần kiêng dè nữa.
"Nhưng ý thức này chưa đủ sâu, bây giờ tôi chỉ khiến bọn họ thực sự ý thức được sai lầm của bản thân, bọn họ sẽ đau khổ sẽ hối hận, sẽ mang theo hổ thẹn cùng cực, nhưng đây mới là khởi đầu."
"Nhưng ngay lúc bọn họ đã trả giá quá nhiều, cực lực muốn bù đắp, lại phát hiện, đã muộn mất rồi, bất luận bọn họ làm cái gì cũng uổng phí, bọn họ thực sự đã mất đi đứa con của mình, đau đớn mà giác ngộ mang tới này chỉ sợ phải rất nặng."
"Văn Hân cũng vậy, chẳng qua bà ta cần nhiều hơn, không phải bà ta yêu thương Tề Tu Du lắm sao?" Giản Tế đứng thẳng người dậy từ trên bàn bi-a, nghiêng đầu cười đến mức vui sướng, "Mấy cậu nói, nếu Tề Tu Du cho bà ta một kích trí mạng sau lưng, sẽ như thế nào?"
Diệp Trăn nhướng lông mày, sau đó nâng tay vỗ tay cho anh: "Xuất sắc."
Đường Trạch Vũ run lên, mắng: "Hai người biế/n thái thế, lòi ra tôi lạc quẻ."
Giản Tế mỉm cười, dời chủ đề, mấy người lại thảo luận về vấn đề thu mua bị cắt ngang trước đó.
Đường Trạch Vũ đang nói chuyện, liền bỗng trông thấy anh hắn dứt khoát nhìn về phía Tang Gia Ý bên kia sô pha, đầu lông mày hơi nhíu lại.
"Làm sao vậy?"
Giọng của Giản Tế hơi nghiêm túc: "Ba miếng."
Đường Trạch Vũ sửng sốt: "Ba miếng đất bên kia phía nam thành phố cũng phải thu mua sao? Có hơi khó ăn đấy?"
"Hựu Hựu đã ăn ba miếng pastry khoai môn rồi, không tốt cho tiêu hóa, dạ dày của em ấy sẽ không thoải mái.".
Diệp Trăn: "......"
Đường Trạch Vũ: "?"
Mẹ nó!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.