Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng

Chương 10: Phong cách lộn xộn của An Bộ



Dịch: Jieun110498

Trên đời có người lương thiện, giản dị, cũng có người nhân phẩm thấp kém, lấy oán trả ơn, An Bộ gặp không ít, sớm đã không dậy sóng. Cô cứu người là vì thu được giá trị sinh, không cần người khác biết ơn, báo đáp, nhưng cũng không để kẻ tiểu nhân tùy ý làm tổn thương.

Lần này nếu đổi thành một cô gái bình thường, hành động của tên đàn ông trung niên kia, sẽ tạo đả kích rất lớn đối với thể xác và tinh thần của cô ấy.

Trong đồng tử đen nhánh của An Bộ, tử khí quanh quẩn dày đặc, cô chậm rãi giơ tay lên, dùng ngón tay lau một giọt máu tươi từ mép vết thương, ngưng tụ thành hạt, cong ngón tay bắn về phía người đàn ông trung niên, bắn chính xác vào trong miệng của ông ta. Đây là cái giá phải trả cho hành vi khiến cô tổn thất mấy trăm điểm giá trị sinh, An Bộ tặng ông ta một giọt máu thi thể độc, trong mười năm, thân thể của ông ta từ từ bị thi thể độc ăn mòn, ngày càng suy yếu, cho đến chết. Người đàn ông này lẽ ra nên chết trong tai nạn này, bây giờ để ông ta sống lâu thêm mười năm cũng coi như ông ta được lợi.

"Tiểu Khê, Tiểu Khê!" Đúng lúc này, một tiếng khóc kêu lên từ bên hồ, "Người đâu đến đây, mau cứu con của tôi!"

An Bộ theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi ôm một đứa bé trai đang hôn mê, lo lắng, khóc lóc cầu xin đám đông xung quanh, nhưng đa số hành khách vừa được cứu, ốc còn không mang nổi mình ốc, mà người qua đường vây xem cũng không biết xử lý như thế nào, tất cả đều đứng ở một bên chần chừ không đi lên.

Ném khăn mặt trên tay, An Bộ không xử lý vết thương của mình, bước nhanh về phía hai mẹ con kia, trước tiên là kiểm tra một chút tình hình của đứa bé, sau đó lật người của bé qua, dùng đầu gối đè vào bụng, sau khi nôn ra mấy ngụm nước, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, lại để bé nằm ngửa dưới đất, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo tim, một lần, hai lần, ba lần... Từng giọt máu tươi chảy xuống từ vết thương bị nứt ra, khiến cho khuôn mặt vốn đã rất đáng sợ lại càng vô cùng thê thảm hơn. Vậy mà lúc này, không có ai cảm thấy sợ hãi hay chán ghét, tất cả đều im lặng nhìn chăm chú lên từng hành động của cô.

Kiều Nặc, chính là người trẻ tuổi vừa rồi nổi giận vì An Bộ, nhìn thấy An Bộ không để ý đến vết thương của mình, hết lòng cứu giúp những người khác, không khỏi xúc động. Bị bạn bè phản bội, tiền tiết kiệm bị lừa hết, cho rằng cái gọi là lòng người đã nguội lạnh, bây giờ nhìn thấy hành động của cô gái này, anh ta bỗng nhiên lấy lại mấy phần nhiệt huyết.

"Khụ khụ..." Đứa bé trên đất ho khan vài tiếng ngắn ngủi, xung quanh lập tức truyền đến tiếng hoan hô vui mừng.

Trải qua hơn một phút cấp cứu, cuối cùng An Bộ đã cứu lại được đứa bé từ trong tay Tử Thần.

Mẹ đứa bé vui đến phát khóc, ôm đứa bé nói cảm ơn liên tục với An Bộ.

An Bộ lúc này, mắt phải hoàn toàn ướt đẫm máu tươi, tóc ướt lộn xộn dán vào mặt và trên người, nhìn cả người cực kỳ chật vật.

Đám người thấy vậy, trong lòng vừa bội phục vừa đau lòng, đồng thời đối với tên đàn ông trung niên đã làm cô bị thương càng thêm phẫn nộ.

"Mẹ kiếp, tên kia chạy!" Đến khi Kiều Nặc lấy lại tinh thần, phát hiện tên đàn ông trung niên thừa dịp mọi người không chú ý lại lén lút chạy trốn.

Những người khác nghe vậy, tìm kiếm khắp nơi, quả thật không thấy bóng dáng người kia.

"Ngọa tào, có ai biết hắn ta chạy hướng nào không? Bây giờ tôi đuổi theo."

"Không biết, vừa rồi không có chú ý."

"Mẹ nó quá vô sỉ!"

...

Thừa dịp mọi người tìm kiếm tên đàn ông trung niên kia khắp nơi, An Bộ một mình trở lại xe, lặng yên rời khỏi hiện trường tai nạn. Cô không thể ở lại, nếu không sẽ phải tiếp nhận điều trị của bác sĩ, còn phải tiến hành giám định vết thương. Mặc dù cô có máu có thịt, nhưng hoàn toàn không có đặc điểm của người sống, chỉ cần kiểm tra, cái gì cũng không giấu được.

Không lâu sau, JC và xe cứu thương lần lượt chạy tới hiện trường, bắt đầu tiến hành điều tra và khắc phục hậu quả tai nạn này.

Chiếc này xe buýt có tất cả 47 hành khách, cuối cùng cứu được 42 người. Tài xế xe buýt lao xuống hồ không lâu liền chết vì tắc nghẽn cơ tim cấp tính, ông ta là người có trách nhiệm chính gây ra tai nạn này. Tài xế sớm tử vong, có nghĩa là ông ta không cách nào mở cửa xe trước khi xe buýt rơi xuống nước, hoàn toàn ở trong tình trạng bị đóng kín, dưới tình huống này, hành khách hoang mang lo sợ muốn chạy trốn, khả năng vô cùng thấp. Nhưng mà tai nạn lần này bao gồm tài xế thì chỉ có 5 người không may bỏ mình, có thể coi là một kỳ tích không nhỏ.

Vào ban đêm, tin tức liên quan đến tai nạn giao thông lần này được đăng trên các trang web truyền thông lớn, trên mạng lan truyền video hiện trường do nhiều người đăng lên. Vốn là mỗi ngày tai nạn tương tự đều xảy ra, cư dân mạng tùy tiện xem qua. Nhưng lần này thì khác, 42 hành khách được một cô gái cứu, kết quả cô gái này bị người ta hủy dung, thật sự khiến người khác bất bình phẫn nộ.

Video 1, cô gái từ trong nước bơi lên, từ từ ngẩng đầu, bỗng nhiên lộ ra một khuôn mặt đáng sợ, vết thương như khe rãnh dài khoảng sáu bảy centimet, sâu có thể thấy cả xương, máu tươi hòa với nước hồ, không ngừng nhỏ xuống.

Video 2, một thanh niên đánh một người đàn ông trung niên, tức giận mắng "Lấy oán trả ơn".

Video 3, gương mặt đầy máu tươi làm hô hấp nhân tạo tim cho một đứa bé, cuối cùng thành công cứu sống đứa bé.

Video 4, đàn ông trung niên lén lút bỏ chạy, người qua đường tìm kiếm không có kết quả.

Phía dưới các video, còn có người kể lại, chi tiết sự việc đã xảy ra, thấy cư dân mạng giận dữ không thôi.

【 Ngọa tào, còn biết một chút vô liêm sỉ không? 】

【 Bây giờ lòng người lạnh lùng, xả mình cứu người người vốn không nhiều lắm, thật vất vả mới xuất hiện một người, lại gặp phải loại tổn thương này, thật sự làm cho người ta thất vọng! 】

【 Nhìn cô gái mới khoảng hai mươi, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng ngũ quan cân đối, đích thực là một cô gái đẹp, thật sự là đáng tiếc. 】

【 Loại trình độ này đã đạt đến mức trọng thương!!! 】

【 Có ai biết tên hỗn đản kia là ai không, đưa hắn ra ánh sáng, không thể để cho hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. 】

【 trên mạng có hình của hắn ta, mọi người cùng nhau thịt hắn! 】

...

Sau khi An Bộ về đến nhà, vết thương trên mặt bắt đầu từ từ khép lại, mặc dù không phải lo lắng lưu lại sẹo, nhưng vì danh dự, sợ là vài ngày không thể đi ra ngoài.

Nhìn mỗi giây giá trị sinh rơi xuống -1, -2, -3, An Bộ có chút đau lòng. Cứu người trên xe, cô thu được 2709 điểm giá trị sinh, đồng thời vì bị thương nên giá trị tử tăng lên 124 điểm, cuối cùng còn phải tiêu hao hơn 200 điểm giá trị sinh để chữa trị vết thương, tổng kết thì được lời không ít, nhưng nếu không có đàn ông trung niên kia, lần này hành động cô cứu người có thể hoàn hảo rồi.

Lúc này, Tân Nghiên đang chuẩn bị kỳ thi ở tỉnh, tình cờ nhìn thấy đưa tin tai nạn này, liếc mắt một cái liền nhận ra người trong video, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, lúc này gọi điện thoại gấp cho An Bộ: "Bộ Bộ! Cậu bị thương rồi? Có nghiêm trọng không?!"

An Bộ: "Ai nói tớ thụ thương?"

"... Cậu không bị tổn thương? Người trong video kia không là cậu sao?"

"Video nào?"

Tân Nghiên lập tức gửi đường link video cho cô.

Sau khi An Bộ xem, trả lời bình tĩnh: "Chỉ là dáng dấp có điểm giống mà thôi, không phải tớ."

"Thật sao?" Tân Nghiên có chút không tin.

"Không sai." Giọng nói khẳng định của An Bộ.

"Không được." Tân Nghiên không có bị lừa, "Tớ rất lo, chúng ta gọi video một chút đi."

"Hiện tại tớ không tiện, nếu cậu không tin, cuối tuần tớ đến chỗ cậu, đến lúc đó cho cậu kiểm chứng được không?"

"Thật chứ?" Nghe cô nói như vậy, Tân Nghiên vui vẻ cười lên, cũng không hỏi tới nữa. Nếu như thật sự bị thương nặng như vậy, thời gian một tuần là tuyệt đối không thể chữa hết, "Cậu không bị thương, tớ yên tâm rồi, chú ý an toàn, một tuần sau nhớ đến tìm tớ, tiền lương tớ tiết kiệm một tuần, tất cả dùng để chiêu đãi cậu."

An Bộ cười nói: "Được, cứ thế quyết định như vậy."

Kết thúc trò chuyện với Tân Nghiên, An Bộ xem tin tức và bình luận liên quan đến tai nạn này, trong lòng không có chấn động lớn, giống như chuyện này không có quan hệ gì với cô, nhìn một lúc, cô không quan tâm nữa, bắt đầu học tập và rèn luyện mỗi ngày.

Một bên khác, tầng cao nhất của tòa nhà Hằng Đế, Giản Ninh Huyên đang xem tin tức thời sự, trong lúc lơ đãng ánh mắt liếc thấy một bức ảnh nổi bật, nhướng mày, nhấn mở trang web, nhanh chóng lướt qua nội dung, sắc mặt trở nên hơi khó coi, lập tức lấy điện thoại, bấm dãy số của An Bộ.

An Bộ không nghĩ tới Giản Ninh Huyên cũng quan tâm chuyện này, phủ nhận nói: "Anh nói video kia sao, không phải tôi." Cô chỉ muốn kiếm một chút giá trị sinh khí, không muốn cho người ta biết.

Giản Ninh Huyên không dễ gạt như Tân Nghiên, tai nạn xảy ra gần đường quốc lộ vùng ngoại thành, cô gái trong video không những dáng dấp giống An Bộ, mà còn lái chiếc xe cùng màu, mặc dù không có chụp biển số xe, nhưng Giản Ninh Huyên khẳng định cô gái trong video chính là cô.

Thấy An Bộ không thừa nhận, anh cũng không có truy cứu tiếp, chào hỏi vài câu rồi cúp điện thoại.

Ngày thứ hai, khi An Bộ đang khắc hoa trong phòng bếp, bỗng nhiên ngoài cửa vang tiếng chuông, nhấn mở video, bất ngờ thấy một người cao lớn khôi ngô, lẳng lặng đứng ở cửa.

Giản Ninh Huyên? Sao anh ta lại đến?

Trong mắt An Bộ lóe lên một chút kinh ngạc, không lập tức mở cửa, nghe người đàn ông ngoài cửa nói: "Tôi biết cô ở nhà."

An Bộ khó hiểu hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?"

"Định vị điện thoại." Giản Ninh Huyên trả lời ngắn gọn.

Theo như An Bộ biết, chỉ cảnh sát mới có hệ thống định vị điện thoại và phụ huynh giám sát làm được, đương nhiên, hacker là chuyện khác.

Chỉ là, An Bộ cũng chẳng muốn hỏi nhiều, do dự một lát, mở cửa ra.

Giản Ninh Huyên nhìn nửa gương mặt quấn băng của An Bộ, trong mắt lộ ra mấy phần tức giận.

"Bị thương có nghiêm trọng không?" Giản Ninh Huyên trầm giọng hỏi.

"Không nghiêm trọng lắm." An Bộ để anh vào nhà, đưa cho anh một đôi dép lê số lớn.

Giản Ninh Huyên thay dép lê, đi theo An Bộ vào phòng khách, vừa ngẩng đầu, thiếu chút nữa mắt bị mù vì phong cách trang trí trong phòng.

Bức tường màu vàng sáng, trần nhà màu trắng tinh, ghế sô pha xanh đậm, thảm màu nâu đỏ, bàn trà và tủ TV màu tím nhạt, nền tường nhiều màu, rèm cửa hoa văn mẫu đơn, đèn trùm cầu vồng, tranh trừu tượng, gốm sứ kỳ lạ và trang sức nhỏ đáng yêu...

Giản Ninh Huyên giống như đi vào một thế giới lộn xộn của họa sĩ bệnh tâm thần vẽ lung tung, mọi thứ trước mắt, đối với nhu cầu theo đuổi sự hoàn mỹ của anh mà nói, chính là một loại tra tấn thị giác.

"Tùy ý ngồi đi, không cần khách khí." An Bộ nói một tiếng, quay người đi vào phòng bếp.

Giản Ninh Huyên ngồi cứng nhắc trên ghế sô pha, cố gắng giữ tầm mắt của mình ở 20 độ, tránh bị tác động sâu hơn. Điều an ủi duy nhất là, trên người An Bộ, từ đầu đến cuối đều cảm nhận được sự nhẹ nhàng thoải mái.

Một lúc sau, An Bộ bưng trái cây và các món nguội cùng một chén trà xanh trở lại phòng khách, cười nói: "Trái cây này hôm qua vừa mua, rất tươi, anh nếm thử xem."

Giản Ninh Huyên cúi đầu nhìn, trong mâm hình lá sen đựng trái cây, kiwi, xoài, dưa hấu, cam được cắt ra ngay ngắn, màu sắc tươi ngon, hương thơm bay khắp nơi.

Lại ngẩng đầu nhìn về cô gái mỉm cười trước mắt, Giản Ninh Huyên không hiểu, sau khi bị thương như vậy, vì sao cô còn có thể thờ ơ như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.