Thi Thể Của Tôi Buông Thả Phóng Túng

Chương 12: Diễn viên quần chúng



Dịch: Jieun110498

"Ken, làm như vậy có được hay không? Nếu cô gái kia xuất hiện thì sao?" Trong căn hộ, khuôn mặt Bối Mộng Lạp quấn băng gạc nhìn notebook trên bàn, nét mặt do dự không chắc.

"Chuyện này không còn cách nào khác, ai mà biết cô phẫu thuật thẩm mỹ xảy ra vấn đề, nếu không làm như vậy, e rằng con đường trở thành minh tinh của cô cũng kết thúc." Ken ngồi trên ghế sô pha, bình chân như vại nói, "Sự kiện cứu người vừa vặn trở thành một bước đột phá, miễn là làm thỏa đáng, chờ vết thương trên mặt cô khép lại, cô có thể một bước bay lên trời, còn cô gái kia..." Dừng một chút, anh tiếp tục nói, "Không có ai ở hiện trường thấy rõ khuôn mặt của cô ta, dù cô ấy trở về, cũng không thể chứng minh được gì. Lui một bước, chúng ta vẫn có thể dàn xếp kín đáo bằng tiền."

"Nhưng thẩm mỹ viện kia..." Bối Mộng Lạp còn chút lo lắng.

Ken cười một tiếng: "Bọn họ phẫu thuật sai sót, chúng ta không kiện đã là tốt rồi, chẳng lẽ họ còn nghĩ công khai chuyện này, tự hủy hoại danh dự hay sao?"

Bối Mộng Lạp không nói gì nữa, nhìn chủ đề trên mạng liên quan đến mình đứng đầu hot search, vô số dân mạng trở thành fan hâm mộ của cô, khen ngợi cô, chưa bao giờ cô nhận được sự chú ý như vậy, tuy trong lòng thấy tội lỗi, nhưng lại có sự thỏa mãn khó nói nên lời.

Khi phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, Bối Mộng Lạp gần như tuyệt vọng, nhưng kế hoạch thay thế của Ken ngay lập tức biến nhược điểm thành ưu điểm, khiến cô thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn. Đây chính là một canh bạc, nếu thua cuộc, chẳng qua là rút khỏi giới giải trí, làm người bình thường; nếu thắng cuộc, cô sẽ có một sự đảo ngược tuyệt vời, dễ dàng có được giấc mơ về tương lai rực rỡ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bối Mộng Lạp từ do dự biến thành kiên định, sau đó hiện ra phong thái mình muốn.

Việc có người mạo danh thay thế, An Bộ không biết, dù có biết cũng sẽ không để ý, cô vốn chỉ muốn kiếm thêm giá trị sinh khí, người khác thích nổi tiếng thì cứ để bọn họ làm, chỉ cần họ đừng chơi đùa với chính mình là được.

Đi tỉnh bên tìm Tân Nghiên chơi hai ngày, sau khi trở về, An Bộ nhận một công việc mới-- diễn viên quần chúng.

Gần đây có một bộ phim truyền hình đang quay tên là « Khuynh Thành Tuyệt Đại », địa điểm quay phim ở Ảnh Thị Thành, cần nhiều diễn viên quần chúng. Mặc dù An Bộ không thể làm minh tinh, nhưng chỉ cần được tham gia, bất luận là hình thức nào, đều có thể thu được giá trị sinh khí tương ứng.

An Bộ dừng xe, vừa mở cửa thì gặp một cô gái tóc ngắn, ăn mặc xinh đẹp bước xuống từ trên xe bảo mẫu bên cạnh.

Cô ta nhìn xe An Bộ, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: "Bây giờ sao lại có nhiều người thích theo trào lưu như vậy chứ."

Hừ lạnh một tiếng, bước chân nhẹ nhàng đi qua trước mặt An Bộ, trợ lý sau lưng mang theo bao lớn bao nhỏ.

Vẻ mặt An Bộ không hiểu, hoàn toàn không biết cô ta đang nói cái gì.

Đi theo sau họ vào Ảnh Thị Thành, An Bộ nhàn hạ đánh giá xung quanh, nhìn nhân viên đoàn phim làm việc bận rộn, thiết bị hiện đại và kiến trúc cổ đại pha trộn với nhau, có một cảm giác về thời gian và không gian.

An Bộ không nhàn nhã quá lâu, làm diễn viên quần chúng phải tùy thời chờ lệnh. Vai đầu tiên của cô là một người phụ nữ đi dạo, gọi chung là người qua đường Giáp, mục đích duy nhất là muốn tăng sự náo nhiệt cho đường phố.

Thay chiếc váy cổ xưa, thuần thục làm tóc, trang điểm, không quá ba mươi phút, An Bộ biến mình thành một người bình thường, quần áo mộc mạc, quanh năm làm việc nhà. Nếu nói về hóa trang hoặc trang điểm đậm, khẳng định bệnh mù màu của An Bộ không kiểm soát được mà sáng tạo, nhưng chỉ là đánh phấn lót, trang sức đơn giản, cơ bản không có gì khó.

Khi thợ trang điểm còn đang bận rộn trang điểm cho những người khác, An Bộ đã vác giỏ trúc đi dạo trên đường.

Đạo diễn đang sắp xếp việc quay phim, diễn viên khác hoặc là trang điểm, hoặc là đối diễn, hoặc là ôn lại kịch bản, đều chuẩn bị cho việc quay phim chính thức.

"A! Là Vũ Hạo!" Bỗng nhiên trong đám người có tiếng hô vang lên, dẫn tới một cảnh rối loạn.

An Bộ theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một người đàn ông cao ít nhất là 183 centimet chậm rãi đi vào studio, mặc áo dài trắng, tóc cài trâm ngọc, đai lưng vàng treo ngọc rũ xuống, khí chất nghiêm túc, lúc giơ tay nhấc chân mang theo khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt đẹp trai vượt qua tất cả người ở đây.

An Bộ có chút ấn tượng với anh ta, vì quảng cáo, tin tức bát quái, diễn đàn blog thường xuyên xuất hiện ảnh của anh, là một người có nhân khí bùng nổ, ngoại hình xuất chúng, phái diễn viên thực lực, nhân vật hàng ngày càn quét trên màn ảnh, An Bộ không cần cố gắng nhớ cũng khó mà xem nhẹ sự tồn tại của anh ta.

Vũ Hạo là nhân vật phản diện trong bộ phim này, vai Tiết Từ Dật là một người tâm cơ sâu, vừa chính diện vừa tà ác, mưu đồ muốn soán vị Vương gia.

"Vũ Hạo đại thần." Một mỹ nữ mặc đồ nam đi đến bên cạnh, nói dịu dàng, "Em là Lưu Uyển Nhi, lần đầu tiên hợp tác với đại thần, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Vũ Hạo mỉm cười: "Trực tiếp gọi tên là được, không cần khách sáo."

"Vậy sau này em sẽ gọi anh là "Vũ ca"." Lưu Uyển Nhi cười nhẹ nhàng, trang điểm tinh xảo, có vẻ đặc biệt xinh đẹp động lòng người.

An Bộ nhìn thoáng qua, nhận ra vị mỹ nữ kia là người gặp ở bãi đậu xe không lâu trước đó, hình như là nữ số hai, vai diễn là con gái Thừa tướng, Vương Lạc Tuyết, vị hôn thê của Tiết Từ Dật.

"Được rồi, mọi người ai vào chỗ nấy, chuẩn bị bắt đầu quay cảnh đầu tiên." Đạo diễn cầm loa lớn hô lên.

Cảnh đầu tiên là nữ số hai Vương Lạc Tuyết giả trang đàn ông đi chợ đêm, dẫn theo nha hoàn xông vào một kỹ viện, tính sổ với Tiết Từ Dật đang mua vui, lấy thân phận vị hôn thê chỉ trích hành vi phóng - đãng - hình - xác của hắn.

Một tiếng "Action", Lưu Uyển Nhi diễn Vương Lạc Tuyết nổi giận đùng đùng xuất hiện ở chợ đêm.

"Cút ngay!" Nàng thô lỗ đẩy người cản đường phía trước, giống như là người đàn bà đanh đá đi đến kỹ viện.

"Cut!" Đạo diễn lớn tiếng kêu dừng, chỉ vào Vương Lạc Tuyết nói, "Biểu cảm của cô là cái gì vậy? Mặc dù cô là đi "bắt gian", nhưng cô đừng quên thân phận của mình, cô là con gái Thừa tướng, đừng diễn như người phụ nữ thô lỗ trong núi."

Lưu Uyển Nhi đỏ mặt, trong mắt lóe lên một chút xấu hổ.

Tiếp tục quay phim, "Vương Lạc Tuyết" lần nữa xuất hiện trong ống kính, lần này biểu cảm có chút thu lại, đáng tiếc chỉ thu lại một chút, hoàn toàn không nhìn thấy tức giận.

Đạo diễn bất đắc dĩ lại kêu ngừng, quay lại lần thứ ba. Lưu Uyển Nhi mở màn thất bại, bực bội bộc phát, biểu hiện càng dở tệ.

Vũ Hạo ngồi một bên, trên mặt không có biểu cảm gì, trong mắt lại lộ ra mấy phần lạnh nhạt.

Bị mọi người nhìn chăm chú, Lưu Uyển Nhi cảm thấy rất mất mặt, thẹn quá hoá giận, dùng sức đẩy thiếu niên chặn đường bên cạnh. Thiếu niên không có chuẩn bị, loạng choạng ngã xuống đất.

Ngay lúc hoảng sợ, bỗng nhiên một cái tay bên cạnh vươn ra, cầm cổ áo phía sau thiếu niên, kéo anh ta nghiêng người về chỗ cũ.

"Không sao chứ?" "Phu nhân" An Bộ trước quầy hàng rong chọn quạt giấy, nhẹ nhàng hỏi.

Thiếu niên vỗ ngực: "Thật sự là hù chết bé cưng, nếu cô không kéo tôi lại, nhất định tôi sẽ rơi vào cuộc sống tự sinh tự diệt."

An Bộ: Còn có thể khoa trương một chút nữa được không?

"Các ngươi đang làm cái gì?!" Đạo diễn nổi giận, "Lưu Uyển Nhi, mẹ nó cô đến cùng có thể quay phim được không? Một cảnh mở màn thế mà cut ba lần! Còn có vị đại tỷ kia, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, không cần diễn như cao thủ thâm tàng bất lộ? Ra tay nhanh nhẹn như vậy, khán giả có thể nghĩ cô là nội gián của nhân vật phản diện lẩn vào quần chúng nhân dân!"

Phụt phụt phụt... Studio truyền tiếng cười liên tục, ngay cả khóe miệng Vũ Hạo cũng lộ ra mỉm cười.

Phía sau câu kia của đạo diễn rõ ràng là giận chó đánh mèo, biểu hiện của Lưu Uyển Nhi vốn là muốn cut, An Bộ có cứu người hay không đều không ảnh hưởng gì.

Đương nhiên An Bộ sẽ không cãi lại, chỉ là mở cây quạt ra, che nửa khuôn mặt, tỏ vẻ mình biết sai rồi.

Sau một màn mở đầu cut bốn lần, rốt cục thuận lợi thông qua. An Bộ nghĩ đạo diễn bắt bẻ như vậy, bộ phim này rất có thể quay trên mười năm.

Cảnh thứ hai quay ở sân kỹ viện.

An Bộ và mười cô gái khác nhanh chóng thay quần áo, lập tức từ người phụ nữ mộc mạc biến thành cô gái xinh đẹp tuyệt trần.

Lần này thợ trang điểm hỗ trợ hóa trang, trang điểm đậm, ánh mắt ảo diệu, khoác lên vải voan trong suốt, dụ hoặc - đường cong như ẩn như hiện, lộ vẻ một người xa hoa trụy lạc.

Vũ Hạo diễn Tiết Từ Dật quần áo không chỉnh tề ngồi trên giường, tay cầm chén rượu, dựa vào kỹ nữ, ánh mắt lười biếng mang theo vài phần không tỉnh táo, ánh mắt quay vòng, mê hoặc tự nhiên, đến xương tủy. Rõ ràng là đàn ông xấu điển hình chìm vào tửu sắc, được anh diễn lại có phong thái kiên cường, sinh ra là bá chủ thế giới.

"Vương Lạc Tuyết" xông vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hô hấp cứng lại, thiếu chút nữa là quỳ xuống, cũng may cô không quên thân phận của mình, kịp thời điều chỉnh biểu cảm, xấu hổ chỉ vào "Tiết Từ Dật", run giọng nói: "Chàng, chàng vậy mà lại..."

An Bộ lẫn trong một đám mỹ nữ, lẳng lặng xem bọn họ diễn. Ai ngờ "Tiết Từ Dật" bỗng nhiên đặt chén rượu xuống, đưa tay ôm eo nhỏ nhắn của An Bộ, kéo cô vào lòng, nghiêng đầu dựa vào cổ của cô, ngà ngà say, mông lung nói: "Vị nhân huynh này, sao lại tự tiện xông vào phòng của ta? Quấy rầy nhã hứng của ta chứ?"

"Vương Lạc Tuyết" mặc đồ nam, "Tiết Từ Dật" liếc mắt một cái là nhận ra thân phận của nàng, lại cố ý giả bộ như không biết.

An Bộ buồn bực, cô rõ ràng núp ở phía sau, sao lại bị Vũ Hạo "kéo" ra chứ?

Vũ Hạo khó hiểu liếc An Bộ một cái, cảm giác bên người mình lạnh ngắt, giống như không có nhiệt độ.

"Vương Lạc Tuyết" nhìn hai người thân mật, càng tức giận: "Nhờ có Vương gia mà chàng mới có địa vị cao quý, sao lại đắm mình trụy lạc, lưu luyến nơi phong nguyệt này?"

"Ồ?" "Tiết Từ Dật" nhíu mày, "Huynh biết ta?"

"Ta, ta là..." "Vương Lạc Tuyết" cắn môi, có vẻ không biết giải thích như thế nào.

"Tiết Từ Dật" kéo tay An Bộ, dịu dàng đặt trên môi, trong miệng lại lạnh lùng nói ba chữ: "Cút ra ngoài."

"Vương Lạc Tuyết" chấn động, trên mặt không dám tin, trong lòng lại hô to: Mẹ nó quá đẹp trai! Làm sao lại đẹp trai như vậy? Ta phải quỳ! Để cho ta quỳ đi!

"Cut!" Đạo diễn gầm lên giận dữ, cắt ngang Lưu Uyển Nhi đang mơ màng.

Dù cho cô cố gắng làm ra biểu cảm của nhân vật, nhưng trong mắt say đắm thắm thiết đã bán đứng cô.

An Bộ nhân cơ hội rút tay mình về, thuận tiện đẩy Vũ Hạo đang dựa trên người cô.

Vũ Hạo cảm nhận được An Bộ ghét bỏ, không nhịn được nhìn cô một cái, nói: "Vừa rồi rõ ràng cô rất hưởng thụ."

"Kịch bản yêu cầu." An Bộ nghiêm mặt nói, "Là một tiểu thư có phẩm hạnh, cho dù trong lòng hận thấu xương, rất muốn cắt jj của tên đàn ông trước mắt, tôi cũng phải thể hiện chuyên nghiệp, vẻ mặt tươi cười mê người mà không chút sơ hở nào."

Vũ Hạo: "..." Nhất định là có rất nhiều đàn ông thua trên tay cô phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.