Lời tuyên bố này của Đan Tông đã đè sập hy vọng cuối cùng của Phục gia.
Cho nên Phục gia hoàn toàn phục rồi!
Năm đó bọn họ không dám đắc tội Đan Tông, hiện tại… lại càng không dám!
- Ta đồng ý bổ nhiệm Phục Phong làm người thừa kế đời sau của Phục gia.
Thật lâu sau, đại trưởng lão Phục gia thở dài một tiếng:
- Đồng thời ta lựa chọn từ bỏ chức vị đại trưởng lão Phục gia, ta già rồi, chuẩn bị sau khi tu luyện một ít năm sẽ tấn công Đại La Kim Tiên.
- Ta cũng đồng ý.
Tam trưởng lão thở dài:
- Đồng thời ta cũng muốn rút khỏi chức vị trưởng lão Phục gia...
- Ta cũng đồng ý.
- Ta đồng ý.
Một đám trưởng lão trong phòng rốt cục làm ra lựa chọn bọn họ không tình nguyện nhất, nhưng cũng là chính xác nhất.
Trên mặt của Phục Cửu Tiêu rốt cục lộ ra vẻ mặt vui mừng, hạ giọng nói:
- Nếu tất cả mọi người đều đồng ý…..
- Ta không đồng ý.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm oán giận, sau đó một người đẩy cửa đi vào.
- Làm càn!
Đại trưởng lão giận dữ mắng một tiếng:
- Đi ra ngoài!
Phục Cửu Tiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người tiến vào kia.
Phục Ngọc.
Là người thừa kế gia chủ được toàn bộ Phục gia lúc trước ủng hộ nhất, cũng là người phát khởi sự kiện nhằm vào Sở Mặc.
Trong con ngươi của Phục Ngọc tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, hắn dũng cảm đối diện với gia chủ Phục Cửu Tiêu, cũng chính là phụ thân của hắn:
- Phục Phong là cái gì chứ? Hắn dựa vào cái gì mà có tư cách kế thừa gia chủ Phục gia?
- Ngươi làm sao biết được?
Trong con người của Phục Cửu Tiêu lóe lên ngọn lửa lạnh như băng, hắn không trả lời vấn đề của Phục Ngọc mà hỏi nghi ngờ trong lòng mình.
Hội trưởng lão gia chủ của Phục gia ở trong gian phòng được phong ấn, không thể bị người bên ngoài nghe thấy. Trừ phi…. Người ngồi ở đây mở ra thạch truyền âm với Phục Ngọc, đem chuyện này truyền ra ngoài!
Phục Cửu Tiêu tuy rằng quyết định từ bỏ giá trị gia chủ, nhưng đó là hành động bất đắc dĩ vì bảo toàn cả gia tộc, không có nghĩa là hắn cam tâm tình nguyện! Cũng không có nghĩa là nhuệ khí của hắn sẽ lập tức biến mất!
- Ta còn chưa lui khỏi vị trí gia chủ, các ngươi đã bắt đầu đối với ta như vậy sao?
Con ngươi Phục Cửu Tiêu đảo qua mọi người ở đây, nhưng điều khiến hắn kỳ quái chính là hắn lại không nhìn thấy bất cứ manh mối nào.
Toàn bộ Phục gia, có thể nói Phục Cửu Tiêu hiểu rõ tất cả những trưởng lão nào, lại càng rành mạch đối với thói quen nói dối của bọn họ. Nhưng giờ phút này hắn không nhìn ra bất kỳ dị thường nào trên mặt mọi người. Cuối cùng hắn quăng ánh mắt về phía Phục Ngọc, nói từng chữ một:
- Ngươi, rốt cục là làm sao mà biết được?
- Ta… Ta…
Phục Ngọc lúc này lại nghẹn lời, ấp úng nói không ra lời. Hắn cũng là bị tin tức này làm tức muốn xỉu, không quan tâm cái gì liền xông tới, nhưng bị phụ thân hỏi liền biết hỏng rồi! Hắn vụng trộm thả thạch truyền âm trong căn phòng này, đã thả rất nhiều năm rồi!
Ngoại trừ hắn, không ai biết chuyện này.
Mấy năm nay chuyện của hội trưởng lão, không có chuyện gì Phục Ngọc hắn không biết. Cho nên hắn có thể đạt được tiên cơ hơn những huynh đệ khác, được phụ thân thưởng thức, đến cuối cùng liền trở thành người thừa kế được hoan hô nhất cả gia tộc.
Nhưng nếu chuyện này thật sự bị lộ ra, như vậy đừng nói tới việc người thừa kế, cho dù hắn là nhi tử của Phục Cửu Tiêu cũng sợ không thể được nữa.
- Nói!
Phục Cửu Tiêu giận tím mặt, trức tiếp đứng lên đi tới trước mặt Phục Ngọc.
Phục Ngọc phịch một tiếng quỳ xuống đất, không nói được một lời.
Phục Cửu Tiêu từ trên cao nhìn xuống đứa con trai này của mình, âm trầm nói:
- Ngươi không nói đúng không?
Ngẩng đầu nhìn về phía một đám trưởng lão sắc mặt khác nhau trong phòng:
- Cha… con sai lầm rồi, tha cho con đi! Con biết sai rồi, con không tranh giành chức gia chủ này nữa…
- Ngươi thật là có tiền đồ! Không thể tin được con trai của Phục Cửu Tiêu ta lại thông minh như vậy, ha ha… ha ha ha!
Phục Cửu Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên, thanh âm cũng trở nên ôn hòa rất nhiều, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Đứa con quý hóa của ta, nếu Phục Phong lên làm gia chủ, ngươi có tận tâm phụ tá hắn không!
- Có, có, nhất định có, nhất định là có! Nhất định sẽ có!
Phục Ngọc đã cảm giác được nguy cơ mãnh liệt từ trong giọng nói của Phục Ngọc, không khỏi khóc lớn nói:
- Con khẳng định sẽ tận tâm phụ tá…
Ba~
Một tiếng giòn vang.
Não Phục Ngọc vỡ tan, té trên mặt đất.
Trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh mịch.
Hổ dữ không ăn thịt con, Phục Cửu Tiêu ngay cả nhi tử của mình cũng giết, điều này làm cho tất cả trưởng lão ở đây đều kinh hãi.
- Đứa con quý hóa, Nguyên Thần thứ hai, trọng tu đi.
Trên mặt của Phục Cửu Tiêu chảy xuống nước mắt, lẩm bẩm nói:
- Với tính cách của ngươi, một khi Phục Phong lên đài ngươi có cam tâm không? Đến lúc đó… ngươi phải đối mặt chính là hồn bay phách lạc! Không bằng lúc này giết ngươi để Phục Phong an tâm, lưu cho ngươi một con đường sống!
Giờ khắc này một đám trưởng lão trong phòng cũng nhịn không được mà thở dài, không ngừng thổn thức…
Đích thật là hổ dữ không ăn thịt con.
Giờ phút này bọn họ đã hiểu, Phục Cửu Tiêu làm như vậy thuần túy cũng là hành động bất đắc dĩ!
Đầu tiên Phục Ngọc thả thạch truyền âm trong mật thất đã thuộc loại tối kỵ, dựa theo gia pháp của Phục gia, nhất định phải tru sát! Cho dù hắn là con của gia chủ cũng không thoát khỏi loại hình phạt này!
Tuy quy củ là quy củ, nhưng trong số những người ai đây có ai dám nói phải xử Phục Ngọc theo gia pháp? Tuy nhiên trong lòng khó tránh khỏi sẽ sinh ra một ít bất mãn với Phục Cửu Tiêu, cho là hắn không biết dạy con.
Thứ hai, tựa như Phục Cửu Tiêu nói, với tính cách của Phục Ngọc, một khi Phục Phong lên đài trở thành gia chủ Phục gia, Phục Ngọc khẳng định sẽ không phục, đến lúc đó nhất định sẽ dùng hết tất cả tài nguyên có được đấu với Phục Phong.
Không nói tới việc Phục gia còn có thể chống lại hay không, cho dù có thể gây được sức ép nhưng Phục Ngọc có thể là đối thủ của Phục Phong sao? Đáp án này trong lòng mọi người ở đây đều rõ.