Thí Thiên Đao

Chương 1239: Tìm ta, chủ trì công đạo? 



Nhưng có nhiều thứ không phải có thể thay đổi trong ngày một ngày hai. Nói ví dụ như vẻ cao quý bẩm sinh trên người Tần Thi và Đổng Ngữ, ví dụ như linh khí trên người Hoàng Họa, những thứ đó không thể ngày một ngày hai là có thể bắt trước được.

Phương Lan và Bình Bình tuy rằng đều xuất thân Linh giới, nhưng loại tự tin trên người các nàng thì nữ tu sĩ bình thường cũng không có được. Nhưng mà lúc này lại không có ai dám đi đùa giỡn những cô gái đó.

Nhưng luôn có những chuyện ngoại lệ.

- Tinh nhi? Nàng, sao nàng lại ở chỗ này? Nàng để ta tìm rất lâu rồi đấy!

Bên trong đám người chợt truyền tới một thanh âm tràn đầy niềm vui bất ngờ.

Sau đó, bên đó lại vang lên một giọng nói khác:

- Nguyệt nhi, nàng cũng ở đây sao? Ta nghe nói nàng rời nhà trốn đi... Sở Mặc đang trò chuyện vui vẻ với đám nhân vật lớn khẽ cau mày lại. Hai thanh âm kia khiến hắn sinh ra cảm giác không quá vui vẻ khi nhớ lại.

- Làm sao vậy?

Dương Hiên vẫn ở bên cạnh Sở Mặc, cảm giác được Sở Mặc dường như có chút khác thường, lập tức hỏi.

Những người khác cũng đều nhìn về phía Sở Mặc, trong ánh mắt chứa tia tìm kiếm.

- Không có gì, chúng ta qua xem đi. Trên mặt của Sở Mặc lộ vẻ nghiền ngẫm, đi qua bên kia.

Hắn vừa động, “thần phật” bên người... đều bắt đầu đi theo.

Bên kia.

Sắc mặt Tinh nhi và Nguyệt nhi hơi xấu hổ đứng đó, nhưng trong ánh mắt càng nhiều hơn là sự chán ghét.

Hai thanh niên anh tuấn đứng trước mặt các nàng, trên mặt đều chứa cả sự sợ hãi và vui mừng, nhưng sâu trong con ngươi quanh quẩn một tia phẫn nộ.

- Ta đi đâu cần phải báo cáo với ngươi chắc?

Tinh nhi cau mày nhìn Khâu Đông trước mắt:

- Ta với ngươi có quan hệ gì sao?

- Tinh nhi nàng đừng như vậy, nhiều người đang nhìn đó.

Trong lòng Khâu Đông thầm mắng: Tiện nhân! Nhưng trên mặt lại treo nụ cười ôn hòa, nói với những người đang ở một bên nhìn họ một cách kỳ lạ:

- Mọi người đừng trách, chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, đang giận nhau thôi.

Trên mặt người xung quanh lập tức ra vẻ hiểu rõ, sau đó nhìn về phíaKhâu Đông và La Minh, trong ánh mắt lại đều mang vẻ hâm mộ.

Có thể có quan hệ với người của Phiêu Diêu Cung, còn là quan hệ lớn lên từ nhỏ với nhau đã làm cho người ta hâm mộ không thôi rồi. Hơn nữa nhìn lại, giữa hai thanh niên anh tuấn cùng hai nữ tử xinh đẹp này dường như... còn có quan hệ nào đó không nói rõ ràng ra được.

Người chung quanh không kìm nổi bắt đầu miên man bất định.

Sự chán ghét trong mắt Tinh nhi khó có thể che dấu mà bộc lộ ra. Nàng thấp giọng nói:

- Khâu Đông, ngươi không nên như vậy. Coi như là nể tình từ nhỏlớn lên với nhau, xin ngươi về sau đừng dây dưa với ta nữa.

Khâu Đông nghe nửa câu đầu trên mặt còn ra vẻ đắc ý, tuy nhiên nghe xong nửa câu sau, gã bùng nổ tại chỗ. Nhưng bởi vì xung quanh rất nhiều người, gã cũng không lớn tiếng ồn ào. Gã cũng hiểu được đây là trường hợp gì, hôm nay có mặt bao nhiêu nhân vật lớn. Cho nên cố gắng kiềm chế, nhìn Tinh nhi nói:

- Tinh nhi, ta vẫn chưa hề thay đổi tình cảm với nàng, ta vẫn thích nàng, vì sao nàng không thể cho ta một cơ hội chứ?

Thanh âm của Tinh nhi dần lạnh lùng, nhìn Khâu Đông:

- Từ năm đó bắt đầu chuyện kia ở Huyễn Thần Giới, giữa chúng tađã không có bất cứ quan hệ nào nữa rồi. Ta hy vọng ngươi hiểu được, Khâu Đông, giữa ta với ngươi... hoàn toàn không thể!

- Nàng... chẳng nhẽ năm đó ta làm sai sao? Chuyện đó trong giới tu hành không phải rất phổ biến sao?

Khâu Đông giận lên, kích động nói:

- Lại nói đến chuyện cũ thì người chịu thua thiệt cuối cùng là ta và La Minh mới đúng! Còn nữa, năm đó nàng vừa gặp đã yêu tên tiểu súc sinh kia? Gặp một lần đã không quên được?

Lời này của Khâu Đông âm lượng không nhỏ, rất nhiều người xung quanh nghe được. Không khỏi dùng ánh mắt quái dị nhìn gã, sau đó, người xung quanh bắt đầu ồn ào.

Khâu Đông cũng không cảm giác được cái gì, nói tiếp:

- Đó chẳng qua là một tiểu súc sinh rất yếu rất yếu, ngay cả tu sĩ cũng không tính, không thể tưởng được nàng lại thấy “hợp khẩu vị”!

- Nàng thấy “hợp khẩu vị”?

Một thanh âm bình thản vang lên phía sau Khâu Đông.

- Mắc mớ gì tới ngươi?

Khâu Đông lạnh lùng nói:

- Người ngoài ít tìm phiền toái đi! Đây là chuyện nhà chúng ta. Khâu Đông nói xong cảm thấy có chút không đúng. Bởi vì người chung quanh đều trợn mắt há hốc mồm nhìn gã. Lúc này, thần trí của gã cũng cảm nhận được phía sau mình dường như có vô số khí tức cường đại dừng ở trên người mình.

Sắc mặt Khâu Đông cứng ngắc quay đầu lại, ngay tức khắc đứng đực ở đó.

Một đám nhân vật lớn thân phận vô cùng cao quý ở Tiên giới đang đứng đó, mặt không chút thay đổi nhìn gã. Thanh niên được vây quanh như sao vây quanh trăng kia dường như có chút quen mặt. Hắn nhìn như là... Khâu Đông cau mày, sau đó bỗng nhiên hiểu được thân phận củathanh niên này. Hắn chính là Sở Mặc!

Nhưng thế thì sao?

Ngay trước mặt nhiều nhân vật lớn như vậy, Sở Mặc ngươi có thân phận địa vị loại đó còn có thể chấp nhặt với ta hay sao?

Không thể không nói, mỗi người đều có sự thông minh nhanh trí của riêng mình. Khâu Đông cảm thấy phán đoán bản thân phân tích là đúng. Cho nên, gã ôm quyền với Sở Mặc, thoải mái nói:

- Tại hạ Khâu Đông, vị này chính là Sở công tử sao? Nghe nói Sở công tử công bình trượng nghĩa, tại hạ muốn mời Sở công tử chủ trìcông đạo!

- Tìm ta? Chủ trì công đạo?

Sắc mặt Sở Mặc có chút quái dị nhìn Khâu Đông.

Bên kia, Tinh nhi và Nguyệt nhi cũng có chút ngây dại, vẻ mặt vô cùng cổ quái.

La Minh vẫn đứng một bên dường như trong nháy mắt nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt anh tuấn tái nhợt cả.

La Minh đứng ở phía sau Khâu Đông, hạ giọng nói:

- Khâu Đông...

Khâu Đông cũng không quay đầu lại, lớn tiếng nói:

- Huynh không cần lo lắng, Sở công tử là một nhân vật lớn, nhất định sẽ chủ trì công đạo cho chúng ta.

- Không phải... Khâu Đông...

La Minh ấp úng nhìn gương mặt như cười như không của Sở Mặc, trong lòng rét lạnh một trận. Gã đã nhận ra Sở Mặc danh trấn thiên hạ này chính là thiếu niên năm đó bọn họ “ức hiếp” trong Huyễn ThầnGiới, kết quả không ức hiếp thành còn bị thiệt hại nặng, chết ở Huyễn Thần Giới, trở lại Tiên giới nghỉ ngơi thật lâu mới khôi phục lại được.

Dung mạo của Sở Mặc so sánh với năm đó thật ra cũng không biến hóa gì lớn, chỉ có không còn sự ngây ngô, trên người có loại khí tức trầm ổn. Quan trọng hơn là trên người của Sở Mặc đã có đầy đủ khí chất của nhân vật lớn thật sự mà năm đó không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.