- Họ phong ấn thế giới này vì một đại năng Tổ tiên cảnh đã suytính ra Viêm Hoàng Đại Vực tương lai sẽ xuất hiện một thiên tài cái thế vô song, một ngày nào đó sẽ tiến đến La Thiên Tiên Vực, làm thay đổi vận số của tất cả bọn họ, khiến toàn bộ bọn họ không thể vượt qua đại kiếp nạn ba mươi sáu kỷ nguyên.
Nói đến đây, Cơ Thanh Vũ cười lạnh:
- Lão tổ nhà ta thành đạo đã vô số năm, sớm hơn bọn họ rất nhiều, nếu không đã không thể trở thành hoàng tộc. Nên lão tổ sớm phải đối mặt với đại kiếp nạn ba mươi sáu kỷ nguyên hơn bọn họ. Tuy nhiên, chỉ vài kỷ nguyên cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi. Nên bọn họ mới phái người đến chinh hoạt Viêm Hoàng Đại Vực. Bọn họ muốn thông qua trận chiến mười vạn năm trước kia giết hết thiên kiêu của Viêm Hoàng ĐạiVực. Bọn họ không tận diệt vì sợ dính nhân quả quá lớn. Bọn họ chỉ giết hết thiên kiêu, sau đó phong ấn thế giới này. Như thế, ít nhất, vài kỷ nguyên nữa, Viêm Hoàng Đại Vực cũng không có khả năng sản sinh ra nhân tài chân chính. Bọn họ chỉ cần có thế.
Sở Thiên Cơ và Sở Mặc gần như đồng thời thở dài. Chỉ có điều, Sở Mặc có thể thấy Sở Thiên Cơ nhưng Sở Thiên Cơ lại không thể thấy hắn.
Nhưng điều khiến Sở Mặc giật mình là Sở Thiên Cơ lại nói:
- Con à, con nghe thấy không? Cái đám ở La Thiên Tiên Vực rất độc ác. Một ngày nào đó, ngươi phải đâm trả lại cái đám lão khốn kiếpkia nhé.
- Sặc, chàng nói cái gì thế? Con của chúng ta còn chưa ra đời đâu.
Cơ Thanh Vũ không nhịn nổi, trừng mắt nhìn Sở Thiên Cơ, lại nói tiếp:
- Một kỷ nguyên bằng mười hai vạn tám ngàn sáu trăm năm. Vài kỷ nguyên là mấy chục vạn năm. Bọn họ muốn phong ấn Viêm Hoàng Đại Vực trong vòng mấy kỷ nguyên.
Sở Thiên Cơ hơi tức giận nói:
- Bọn họ thật độc ác. Trước giết hết thiên kiêu của chúng ta, lại phong ấn nơi này, tất cả lại chỉ vì bọn họ bói ra một quẻ có thể có ngườiở đây có khả năng làm thay đổi vận mệnh của bọn họ. Quá độc ác!
- Nói lý cũng chẳng được, đám người kia vốn muốn làm gì thì làm như thế. Bọn họ còn từng trấn áp cả Đại thánh đó.
Cơ Thanh Vũ nói:
- Ta trốn đến đây, gia tộc cũng không ngăn cản, nhưng bọn họ chắc chắn không cho phép ta gả cho một tu sĩ ở Viêm Hoàng Đại Vực. Chẹp, nên làm gì bây giờ nhỉ?
- Dù thế nào, ta cũng không rời xa nàng.
Sở Thiên Cơ nghiêm túc nói.
- Ta cũng không rời xa chàng. Ta yêu ngươi, Thiên Cơ ca ca.
Cơ Thanh Vũ tựa đầu vào vai Sở Thiên Cơ, yếu ớt nói:
- Nhưng sau khi đám kia trở về, ta lo sẽ có đám thứ hai đến. Ta vẫn cảm giác trong hoàng tộc đã có người phản bội, đang có hai thế lực ngấm ngầm tranh đấu. Sau khi phụ hoàng xung kích Tổ tiên cảnh thất bại đã truyền lại ngôi vị Hoàng đế cho đại ca. Chỉ có điều đại ca… Haiz…
Cơ Thanh Vũ thở dài, không nói tiếp chuyện này mà chuyển sang đề tài khác:
- Nên người đến bắt ta chưa chắc đã là người thật sự muốn đến, còn người chưa ra mặt không hẳn là người tốt.
- Ta sẽ không để người khác mang nàng đi, trừ khi ta chết!
Sở Thiên Cơ nói.
Cơ Thanh Vũ che miệng Sở Thiên Cơ:
- Không được nói lung tung. Dù sống dù chết, ta vẫn ở cùng chàng.
Sở Mặc gần như đoán được sự việc tiếp theo, hắn khóc.
Một lời hứa hẹn, hai người yêu nhau không biết chờ đợi họ đang là vận mệnh như thế nào.
Rất nhanh sau đó, một cường nhân xuất hiện. Song phương chiến đấu kịch liệt, cực kỳ tàn nhẫn.
Đại chiến diễn ra ở một vùng khong người, kéo đến biên giới tinh hà. Phạm vi chiến đấu đến hơn trăm dặm tinh vực, gần như vượt quá non nửa phạm vi Thiên giới. Cơ Thanh Vũ vẫn bám theo. Ánh mắt tràn đầy lo lắng, nhưng không mở miệng khuyên.
Cuối cùng, song phương bất phân thắng bại. Cơ Thanh Vũ bước lên phía trước, chảy nước mắt nói với cường nhân trước mặt.
- Ta mang thai rồi.
Cường nhân giận dữ, đánh nát một ngôi sao phía xa, ngửa mặt lên trời thét lớn, sau đó bình tĩnh, nhìn Cơ Thanh Vũ rất lâu, hạ giọng nói:
- Có người phái Thánh nhân tới giết con của các ngươi.
- Cái gì!
Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ nháy mắt ảm đạm.
Thánh nhân!
Không phải kẻ mạnh nhất ở La Thiên Tiên Vực nhưng là thần ở Viêm Hoàng Đại Vực.
Thánh nhân giận dữ, trời long đất lở.
Câu nói này không ngoa tí nào.
- Người đó cũng không muốn tới đâu.
Cường nhân sâu kín thở dài.
- Sau khi ngươi sinh đứa nhỏ, hãy đưa nó đi xa.
- Không. Nó là con ta, ta nhất định phải để nó bên cạnh. Ai cũng đừng nghĩ mang nó đi.
Cơ Thanh Vũ khóc như mưa.
- Ngươi không giữ được đâu. Rất có thể hài tử của ngươi chính là người trong lời tiên đoán. Nếu ngươi muốn hại chết hắn, thì mang hắn về La Thiên Tiên Vực với ta đi.
Cường nhân liếc nhìn Cơ Thanh Vũ.
- Sao hắn có thể là người trong lời tiên tri được chứ?
Cơ Thanh Vũ ngạc nhiên, khiếp sợ nhìn cường nhân nói:
- Hài tử của ta sao lại là người trong lời tiên tri kia được.
- Hừ, ngươi nhìn người bên cạnh ngươi đi. Có phải y là hậu nhân của người kia ở Viêm Hoàng Đại Vực đúng không?
Cường nhân chỉ Sở Thiên Cơ cũng đang khiếp sợ bên cạnh hỏi.
Cơ Thanh Vũ ngơ ngác gật đâu:
- Đúng, nhưng…
- Dù thế nào chăng nữa, Sở thị nhất mạch cũng là huyết mạch xuấtsắc nhất của Viêm Hoàng Đại Vực, mà Cơ thị hoàng tộc chúng ta cũng là huyết mạch ưu tú nhất của La Thiên Tiên Vực. Các ngươi kết hợp với nhau chả nhẽ không sinh ra đứa nhỏ ưu tú nhất hay sao?
Cường nhân thở dài:
- Ta biết các ngươi không hy vọng con mình là người trong lời tiên tri kia. Ta cũng không hy vọng đứa bé kia là người đó. Vì nếu đúng, nó sẽ mang lại sự hủy diệt cho cả hoàng tộc. Chuyện này lộ ra, nhiều người trong hoàng tộc sẽ nghĩ huyết thống của hoàng tộc bị làm bẩn. Ta thì không nghĩ thế. Người nam nhân ngươi chọn rất ưu tú, không kém thiên kiêu ở La Thiên Tiên Vực tí nào. Nhưng ta có thể nghĩ tới việc kia, người khác không nghĩ được chắc. Ngươi chạy đến đây nhiều năm như vậy, còn tìm đạo lữ cho mình. Ngươi có thân phận gì, huyết mạch gì saongươi còn không biết. Bản thân ngươi đã là sự việc nhạy cảm Một khi kinh động đến bên kia, chỉ sợ hoàng tộc sẽ bị người bên kia giết hết. Lần này hoàng tộc phái thánh nhân tới chính vì sợ ngươi sẽ lưu lại con nối dòng ở đây. Bọn họ biết ta mềm lòng, sẽ không thật sự xuống tay. Kết quả, các ngươi thật sự có... Aiz…
Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Co đều cực kỳ ngạc nhiên. Dù Sở Thiên Cơ đã gần như ở Chí Tôn, đối mặt với cường nhân từ La Thiên Tiên Vực không hề yếu thế, rơi vào hạ phong.