Thí Thiên Đao

Chương 1352: Đao bổ Chân Tiên



Tuy nhiên thanh âm vô cùng ầm ỹ. Hổ Liệt đầy mỏi mệt nhưng vui vẻ:

- Ha ha, ta đã nói huynh đệ của ta đâu dễ gặp nạn, ngươi ở đâu? Cút xa một chút! Khụ khụ... Ta không phải nói ngươi huynh đệ, ta đang đánh... Mẹ nó chứ, cút ngay cho lão tử!

Ầm vang!

Tiềng ầm ầm từ bên kia truyền đến.

Trong mắt Sở Mặc hiện ánh sáng lạnh, trầm giọng nói:

Các ngươi ở đâu? Hổ Liệt nói:

Chúng ta ở...

Hắn rất nhanh nói một vị trí.

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn trời, yên lặng suy diễn vị trí kia, phát hiện cách mình cũng không xa. Đại khái là hơn nghìn vạn dặm.

Đương nhiên, khoảng cách này áp dụng với cảnh giới hiện tại của Sở Mặc.

Chứ đổi là người thường, sống mười đời cũng không đi được xa như vậy.

Tu hành giới mênh mông, vô biên vô hạn. Ngàn ngàn dặm lộ trình cũng chỉ là một góc lãnh địa đại tộc mà thôi. Trên Thiên Lộ thì nghìn vạn dặm chẳng thấm vào đâu.

Sở Mặc không do dự, mang theo Thí Thiên, bay thẳng đến chỗ Hổ Liệt.

Súc địa thành thốn, một bước ngàn dặm!

Cảnh giới hùng mạnh giờ khắc này thể hiện ra uy lực.

Không bao lâu, Sở Mặc tới nơi.

Từ xa đã có thể cảm giác được khí cơ hỗn loạn.

Có đại chiến đang phát sinh! Tiếng quát, tiếng rống, tiếng gầm gừ... Liên tiếp không ngừng!

Sở Mặc nhanh chóng phát hiện thân ảnh Nguyệt Khuynh Thành, lại có chút kinh ngạc phát hiện, Nguyệt Khuynh Thành đã tới Chân Tiên đỉnh cao!

Đối chiến với nàng là một nam tử áo trắng, phong thái tuyệt thế!

Nam tử kia ra tay linh hoạt, sắc bén, cảnh giới Chân Tiên đỉnh cao, thoải mái tự nhiên áp chế Nguyệt Khuynh Thành.

Đây là một tuyệt thế thiên kiêu, đại nhân trẻ tuổi!

Chỉ nhìn khí thế, Sở Mặc có thể phán đoán được, nhưng người lại rất xa lạ. Đối chiến với Hổ Liệt có bốn người!

Bốn người kia đều là cảnh giới Chân Tiên!

Mặc dù chưa tới đỉnh cao nhưng công thủ có độ, phối hợp ăn ý.

Bốn người hai nam hai nữ, nam phong độ nữ xinh đẹp, bồng bềnh như tiên.

Bốn người ra tay linh hoạt, sắc bén, động tác thoải mái nhưng chứa sát khí, mỗi một chiêu một thức đều nhằm vào chỗ yếu hại của Hổ Liệt.

Cảnh giới Hổ Liệt cũng đã tới Chân Tiên đỉnh cao, chiến lực vô song, mỗi chiêu như sóng lớn làm người ta không dám trực tiếp nghênh đón. Sở Mặc đi tới, cũng đã có người phát hiện ra hắn, lập tức trong số bốn kẻ vây công Hổ Liệt có một nam tử bay tới chỗ Sở Mặc, từ trên cao nhìn xuống, hung hăng đá một cước.

Ngươi chính là Sở Mặc? Đồ rác rưởi bò từ Nhân Giới lên? Ỷ vào bối cảnh Tiên giới hết đã mà dám tùy ý làm càn?

Khi nói, chân hắn đã cách Sở Mặc rất gần!

Bên kia Hổ Liệt nổi giận gầm lên:

Đối thủ của ngươi là lão tử!

Người nọ cười lạnh:

Ngươi giải quyết ba tên kia đã rồi nói sau! Oanh!

Một cước chứa uy áp như một tòa núi lớn!

Áp chế vào đầu!

Đây là một hành động nhục nhã, chiến đầu giữa tu sĩ nếu không có thâm cừu đại hận sẽ không dùng thủ đoạn này.

Mà Sở Mặc chẳng biết người kia là ai, lập tức hừ lạnh một tiếng, thi triển Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, thân hình biến mất, tốc độ nâng cao mười mấy lần!

Trực tiếp xuất hiện phía trên nam tử! Lãnh Nam cẩn thận!

Nam tử áo trắng đang so chiêu với Nguyệt Khuynh Thành nhắc nhở.

Nhưng vẫn không kịp.

Sở Mặc cũng dùng một cước đạp vào mặt tu sĩ Chân Tiên.

Thiên Tiên đánh Chân Tiên... dù không phải Chân Tiên đỉnh cao vẫn làm kẻ kia tím mặt. Nhưng khiến hắn bất ngờ là tốc độ của đối phương quả thực quá nhanh!

Nhanh đến thân pháp Chân Tiên không thể né tránh.

Trong lúc nguy cấp, hắn vươn song chưởng che trước mặt. Sở Mặc hung hăng đạp vào chỗ song chưởng giao nhau.

Răng rắc!

Tiếng nứt xương và gào rú vang lên.

Đường đường là Chân Tiên lại bị một Thiên Tiên làm bị thương, cả hai cánh tay gãy lìa.

Điều này làm Lãnh Nam xấu hổ và giận dữ, vừa định vận chuyển pháp lực nối xương thì Sở Mặc chém đao tới.

Một đao đẹp mắt, khiến Lãnh Nam trong nháy mắt có chút thất thần. Tiểu súc sinh ngươi dám...

Nam nhân đang đánh với Nguyệt Khuynh Thành cũng dùng tốc độ nhanh tới không thể tin chém về phía Sở Mặc.

Một kiếm này, trực tiếp chém hư không, mang theo quy luật lực lượng cực kỳ cao thâm, nháy mắt trảm đến trước Sở Mặc.

Nếu Sở Mặc tiếp tục bổ về phía Lãnh Nam thì sẽ bị một kiếm này chém trúng, nam tử áo trắng đinh ninh Sở Mặc sẽ rút đao ngăn cản. Đến lúc đó, mình sẽ cho hắn biết khoảng cách giữa Thiên Tiên và Chân Tiên!

Vì thế, nam tử áo trắng còn không thèm nhìn Nguyệt Khuynh Thành đuổi theo phía sau, chỉ tùy tay phất một cái... Thái độ ngạo mạn đến cực điểm!

Trong mắt hắn, Nguyệt Khuynh Thành vừa mới tấn thăng đến Chân Tiên đỉnh cao căn bản không phải là đối thủ của hắn! Nhiều nhất... Chỉ là một cái bia luyện tập thôi!

Hắn có tự tin, cũng có niềm tin vô địch!

Bởi vì hắn là đại nhân trẻ tuổi!

Hắn sẽ không ngu như Long Thu Thủy, tự phong tu vi chiến đấu.

Ta mạnh như vậy, tại sao phải phong ấn tu vi của mình? Kẻ ngu mới làm như vậy!

Kẻ yếu... hãy đi tìm chết!

Một kiếm này... mang theo niềm tin vô địch! Sở Mặc lại chẳng thèm nhìn hắn, một đao lóa mắt không do dự chém xuống!

A! Ngươi muốn chết!

Nam tử áo trắng vừa sợ vừa giận, toàn thân run rẩy.

Ha... Sở Mặc cười lạnh, không chút do dự chém xuống.

Hỗn Độn Hồng Lô hiện ra phía sau Sở Mặc.

Thời gian như đọng lại!

Trên Thiên Lộ, cuộc chiến này như bức họa cuộn tròn.

Nam tử áo trắng đang gào thét! Hai tay hắn vẫn giữ tư thế hung hăng chém xuống!

Cách nam tử áo trắng không xa, Nguyệt Khuynh Thành bị hắn phản chưởng được hồ lô ngăn lại. Trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Về phần Hổ Liệt bị ba kẻ bao vây, sắc mặt dữ tợn và phẫn nộ muốn lao sang bên này.

Mà Lãnh Nam, hắn đã hoàn toàn hỏng mất! Trong mắt hắn chỉ có ánh đao rực rỡ!

Thời gian như hoàn toàn đọng lại!

Lãnh Nam không thể tưởng tượng, một Thiên Tiên có thể mạnh tới mức này? Chuyện Thiên Đạo Viên hắn từng nghe nói, nhưng vậy thì sao?

Sở Mặc đánh bại Trương Song Song... Đó là may mắn! Đao của hắn bị chí tôn khí của Trương Song Song chọc giận, tự hành phát uy! Hắn không tin một tu sĩ Thiên Tiên có năng lực này. Đao của Sở Mặc chỉ là trùng hợp thôi!

Là Trương Song Song quá khinh địch!

Về phần Long Thu Thủy... là hắn ngu ngốc tự phong tu vi, kết quả bị đánh như chó!

Xứng đáng!

Đổi lại là ta, sẽ trực tiếp dùng sức mạnh Chân Tiên đánh tan hắn! Sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào!

Lãnh Nam nghĩ vậy, cũng đã làm như vậy.

Thật sự là hắn chưa cho Sở Mặc bất kỳ cơ hội nào, cho nên hắn không hiểu sao chuyện lại tới mức này?

Nhưng hắn càng không ngờ là

Sở Mặc cũng chưa từng cho hắn cơ hội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.