Thí Thiên Đao

Chương 1395: Sở Mặc gặp phiền toái? 



Dù hắn có rất nhiều chí tôn khí, có thể đánh ra chiến quả thì vẫn không thể tin nổi.

Đổi là một tu sĩ cảnh giới Chân Tiên khác, chỉ sợ một chiêu đã bị trấn áp. Sở Mặc nhìn Thủy Y Y, khẽ lắc đầu.

Thủy Y Y than nhẹ một tiếng:

Một khi đã vậy, 100 triệu bồi thường ta cho ngươi!

Sở Mặc nhìn nàng:

Ngươi xác định ta thua?

Nếu đổi lại những người khác, cho dù là Hoàng Vô Song, Lục Hồng Tuyết ta không dám xác định như vậy. Nhưng người này... Thật sự là không có cơ hội.

Thủy Y Y có chút bất đắc dĩ nhìn Sở Mặc:

Ngươi không biết, hắn thật sự đáng sợ. Cũng thật là xui xẻo, sao lại gặp hắn ở đây.

Sở Thanh thản nhiên nói:

Nói không chừng, hắn và ông chủ nơi này đã sớm thông đồng.

Nói chuyện không truyền âm, dù tiếng động không lớn nhưng có tâm vẫn có thể nghe được.

Tuy nhiên Tần Khiếu Thiên không có phản ứng.

Sở Thanh nói xong câu đó còn nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy không có bất kỳ phản ứng nào, ít nhiều có chút kỳ quái.

Sở Mặc cười cười:

Yên tâm đi, ta đã bày ra kết giới. Sở Thanh và Thủy Y Y kinh hãi, các nàng không thấy Sở Mặc động thủ. Hơn nữa, ông chủ quán rượu có vẻ không phải tu sĩ bình thường, tu vị sâu không lường được.

Sở Thanh nói ra câu kia rõ ràng có chút phạm huý, lại không thấy ông chủ quán rượu tỏ vẻ gì, đủ để chứng minh Sở Mặc đã bày kết giới, phỏng chừng cả thần thức Đế Chủ cũng không thể xuyên qua.

Sở Mặc không giải thích nhiều, Thương Khung Thần Giám và Hỗn Độn Hồng Lô đang phát lực bày ra kết giới, cho dù là chí tôn muốn nghe cũng khó!

Thế à.. Sớm biết ta cũng không cần truyền âm.

Sở Thanh nhẹ nhàng thở ra, lòng đầy căm phẫn thốt ra câu nói, nói xong nàng còn có chút hối hận, tuy nhiên cũng may tiểu đệ sớm có thủ đoạn. Nghĩ thế, Sở Thanh không khỏi nhìn thoáng qua Sở Mặc, cười nói:

Không ngờ ngươi còn rất thông minh.

Sở Mặc không nói gì nhìn Sở Thanh, thầm nghĩ tỷ tỷ khen ta hay giễu ta? Chút ý thức phòng bị, cho dù là quý tộc bình thường ở nhân giới cũng biết.

Đạo lý tai vách mạch rừng này còn có người không hiểu sao?

Thủy Y Y nhìn Sở Thanh:

Ngươi mới kể cho hắn chuyện của Tần Khiếu Thiên?

Sở Thanh gật đầu:

Đúng vậy. Thủy Y Y nhìn Sở Mặc nói:

Ngươi biết rồi hả? Vẫn quyết định đánh? Hơn nữa còn là ở trong này?

Sở Mặc cười cười:

Không phải nói ai thua bồi thường sao? Người ngang ngược càn rỡ, hố hắn một trăm triệu cực phẩm Thiên Tinh Thạch cũng không tính là quá phận đi?

“... “ Thủy Y Y nhìn Sở Mặc:

Ngươi hố được thì hãy tính.

Sở Mặc cười rộ lên:

Hố được hay không chờ là biết.

Chiến đấu ở nơi này không có nhiều khả năng xê dịch, dù hoàn toàn không để ýphá quán rượu thì vẫn không dễ dàng thi triển như nơi trống trải.

Thế nên cuộc chiến song phương sẽ nhanh chóng phân thắng bại.

Đừng nói người ngoài, cho dù là Sở Thanh và Thủy Y Y cũng khó có thể lý giải, Sở Mặc lấy đâu ra tự tin, hắn dựa vào gì cho là mình có thể đánh bại Tần Khiếu Thiên?

Nhưng thật ra Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành, hai người đều cẩn thận ngậm miệng mong, liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ đều đúng Sở Mặc tin tưởng rất đủ.

Hai bọn họ đều rất rõ ràng, cuộc chiến đấu trước Sở Mặc lấy một địch ba, trong đó còn có một Đế Chủ đại lão, đến cuối cùng, Sở Mặc bình yên vô sự trở lại. Ba người kia hoàn toàn biến mất! Cho nên, Tần Khiếu Thiên lợi hại cỡ nào hai người họ không rõ, nhưng Sở Mặc lợi hại thế nào, bọn họ rất rõ.

Lúc này, toàn bộ thực khách nghe nói sắp có xung đột thì lập tức hưng phấn lên.

Trên thực tế, mỗi một lần Thiên Lộ mở ra, Huyền Không thành đều rất náo nhiệt, bởi vì sẽ có nhiều tu sĩ tụ tập, chuyện xung đột không đủ lạ. Nhưng xung đột hôm nay lại có chút bất đồng.

Bởi vì chỗ xung đột là Sở Mặc mới nổi gần đây, còn có Sở Thanh, Thủy Y Y nổi tiếng đã lâu.

Ở nơi khác, người biết chuyện rất ít. Rất nhiều tu sĩ từ tửu lâu đi ra, sợ bị tai họa xúm lại bàn luận. Tần Khiếu Thiên là ai? Sao chưa từng nghe qua?

Đúng vậy, ta cũng chưa từng nghe qua, nhưng nghe nói người đó cực kỳ kiêu ngạo, trực tiếp đá nát cửa phòng Sở Mặc, nói Thủy Y Y và Sở Thanh đều phải làm đạo lữ của hắn!

Chớ nói lung tung, người này ta từng nghe qua, ngay cả đại nhân trẻ tuổi cũng sợ hắn.

Không thể nào? Đại nhân trẻ tuổi cũng sợ hắn? Còn có người như thế sao?

Tên này cũng là chủ đề kiêng kị... Không nên nói lung tung, lát xem là được.

Ta nghe nói bọn họ mở một ván bài? Người nào thua phải bồi thường ông chủquán rượu một trăm triệu cực phẩm Thiên Tinh Thạch?

Có chuyện đó sao?

Đám đông kinh hô, rất nhiều người thấy khó tin.

Sở Mặc thật nhiều tiền thế lớn... Lúc trước ở Thiên Đạo Viên đánh cược năm trăm triệu cực phẩm Thiên Tinh Thạch, quả làm người ta trợn mắt há hốc mồm!

Ha hả, Sở Mặc có Linh Đan Đường để dựa, sao có thể giống đám người chúng ta?

Tin tức nhanh chóng truyền lưu, ngay cả Long Thu Thủy và các đại nhân trẻ tuổi cũng nhanh chóng nghe nói chuyện này. Tần Khiếu Thiên?

Sắc mặt Long Thu Thủy đầy vẻ kiêng kị, sau đó cười rộ lên:

Không ngờ Sở Mặc chọc phải hắn, ha ha ha... Ta phải xem hắn chết như thế nào!

Lục Hồng Tuyết nghe được tin thì nhíu mày, nhìn Huyên Nhi và Huyên Huyên:

Lần này có chút phiền phức rồi.

Huyên Nhi và Huyên Huyên cũng cau mày, Huyên Nhi nói:

Chúng ta đi xem, bất kể thế nào cũng phải giúp Sở công tử một chút.

Ác nhân kia đáng ghét nhất! Huyên Huyên nói.

Lục Hồng Tuyết gật đầu:

Đi, qua đó xem. Nhất thời, rất nhiều tu sĩ tụ tập lại.

Mà lúc này, tùy tùng của Tần Khiếu Thiên đã đuổi tới, trực tiếp đưa một túi đựng cực phẩm Thiên Tinh Thạch.

Người đàn ông trung niên kia xuất hiện vừa đúng lúc, nhận lấy thiên tinh thạch cực phẩm, sau đó hơi cau mày nhìn thoáng qua đám người Sở Mặc trong phòng. Ít nhiều y cảm thấy có chút kỳ quái, vừa rồi khi y dùng thần thức lướt qua nơi này, lại bị một luồng sức mạnh dịu dàng nhưng chắc chắn ngăn trở, mặc cho y cố gắng thi triển ra sao, cũng không thể xuyên thủng được tầng lá chắn đó. Cho nên sau khi đi lên, người đàn ông trung niên thoáng nhìn bọn Sở Mặc bằng ánh mắt rất ẩn ý.

Lúc này, Tần Khiếu Thiên đã đi tới, cười lạnh nhìn Sở Mặc:

- Thương lượng xong phải đối phó với ta như thế nào chưa? Takhông có nhiều thời gian… Thôi thì cả năm người các ngươi cùng ra tay đi. Kẻo lại nói ta bắt nạt con kiến nhỏ Thiên Tiên, ta thật là không nỡ… giết chết ngươi đâu!

Cuối cùng khóe miệng Tần Khiếu Thiên vẽ nên một nụ cười tàn nhẫn, bán rẻ tâm tư của y. Đương nhiên, y cũng không có ý định che giấu cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.