Muốn hoàn toàn giải quyết tên tiểu nhân Triệu Hồng Chí. Muốn hắn đêm không thể say giấc, thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, muốn trong tương lai mình có thể an ổn tu luyện... thì không thể bại lộ hành tung của mình tới lúc đó.
- Gì mà chuyện ít khả năng xảy ra, ngươi có biết ở Trường Sinh Thiên có bao nhiêu người đang nhìn vào vị trí của ta không?
- Còn có một việc, ngươi có thể yên tâm, phế vật tôn tử của ngươi tạm thời còn sống, tuy nhiên... Ha hả!
- Chỉ sợ mạng hắn cũng không còn lâu!
Triệu Hồng Chí nói đến đây thì lộ vẻ đắc ý.
- Cháu của ngươi chết, dù là rác rưởi kinh mạch bế tắc, nhưng cơ sở lại khá vững chắc!
- Ta vốn định để tiểu ái đồ đệ của ta kết liễu hắn, nhưng không ngờ tiểu đồ đệ thiên tài tám tuổi của ta cũng đã bước vào Nguyên Quan, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại không chịu nổi...
- Thiếu chút nữa bị tôn tử của ngươi phế bỏ, may mà cháu của ngươi tấm lòng nhân hậu, bao nhiêu cơ hội đều tự bỏ qua!
- Ha ha ha ha!
Phàn Vô Địch dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn Triệu Hồng Chí nói:
- Vô sỉ!
- Hắc, có gì mà vô sỉ? Chỉ có thể nói tôn tử của ngươi rất ngu!
- Lòng dạ đàn bà!
- Tuy nhiên, tiểu súc sinh kia cũng không tồi, dựa vào nhị tầng nguyên khí có thể khống chế tiểu đồ đệ của ta!
- Nếu không phải hắn kinh mạch bế tắc, thật đúng là thiên tài!
Phàn Vô Địch lúc này đã khinh thường giải thích kinh mạch của Sở Mặc cho tới bây giờ vốn không thật sự bế tắc.
Trên mặt lộ ra nụ cười kiêu ngạo, nói:
- Cháu của ta vốn là thiên tài!
- Vậy thì sao?
Triệu Hồng Chí cười lạnh nói:
- Còn không phải bị ta âm thầm dùng chút thủ đoạn, đánh một đạo kình lực vào thân thể đồ đệ ta để tính kế?
- Tiểu đồ đệ của ta cũng không chịu thua kém, phản ứng cực nhanh, một chưởng đập bay tôn tử của ngươi!
- Hơn nữa, đồ đệ bảo bối của ta dùng huyết sát chưởng!
- Ha ha, huyết sát chưởng ngươi có nghe nói qua chưa? Dính vào người hẳn phải chết, ha ha ha!
Triệu Hồng Chí cười như điên, gương mặt nho nhã trở nên vặn vẹo.