Thí Thiên Đao

Chương 1431: Bị nhìn thấu



Thủy Y Y gật đầu nói:

- Đúng thế, chuyện này quá bình thường.

Các nàng đều xuất thân từ đại tộc. Dù chưa thấy tận mắt nhưng đã nghe nhiều bí văn ở Thiên giới hơn với người thường rất nhiều. Đối với một người ở chuẩn Chí Tôn, chỉ cần y muốn, có thể không tiếc bất cứ thứ gì để tìm được người y muốn.

Đúng lúc này, Thủy Y Y đột nhiên cau mày, vẻ mặt quái dị, cườikhổ:

- Sao thế nhỉ? Ta cảm giác, hình như mình muốn đột phá.

Mọi người hơi sửng sốt, không biết nói gì. Đạt được cơ duyên trên thiên lộ vốn là chuyện tốt nhưng vào đúng lúc này lại quá nguy hiểm. Cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Hiện tại bọn họ không thể ra ngoài. Nếu lựa chọn ở đây, thì không cần nói, cũng trực tiếp trở thành tâm điểm.

Thủy Y Y hít sâu một hơi nói:

- Trên người ta vẫn còn vài pháp khí giúp chạy trốn.

Cơ duyên chưa tới, không thể cưỡng cầu. Nhưng khi nó đến, muốncự tuyệt cũng không được. Nhất là tu sĩ như Thủy Y Y. Từ Chân tiên tăng lên Đế Chủ, cơ duyên của nàng cực mãnh liệt. Dù nàng cưỡng chế chưa độ kiếp nhưng khí tức trên người quá kinh khủng, chắc chắn sẽ khiến người khác chú ý.

Sở Thanh lắc đầu:

- Đám người đó đã sớm thiết lập thiên la địa võng, vô số pháp trận. Muốn chạy trốn, nói dễ hơn làm mà.

Thủy Y Y tái mặt nói:

- Ta không muốn liên lụy các ngươi. Sở Thanh nhìn nàng:

- Ngươi nói mơ à. Chúng ta đi cùng nhau, đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi.

Sở Mặc trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Đi, ta mang ngươi ra ngoài.

- Ngươi á?

Cả đám sửng sốt.

Tiêu Trường Bình cũng không nhịn được nói:

- Ngươi đừng xúc động. Chúng ta nghĩ xem có biện pháp nàokhông đã.

Sở Mặc lắc đầu:

- Khí tức trên người nàng càng ngày càng mãnh liệt. Không đến một canh giờ nữa sẽ hoàn toàn không thể khống chế. Thay vì bị người khác phát hiện, không bằng chúng ta chủ động rời đi thì hơn.

- Nhưng nếu chúng ta đi, chỉ lo có người phát hiện vấn đề, sẽ bị theo dõi.

Tiêu Trường Bình nói.

Sở Mặc nói:

- Dù không đi sớm muộn gì chúng ta cũng bị phát hiện rồi. Không chừng cũng lộ rồi, chẳng qua người ta không muốn rút dây động rừng thôi…

Cả đám nhíu mày, Sở Mặc lại hít sâu nói:

- Khả năng này có thể xảy ra đó…

Nguyệt Khuynh Thành hồi tưởng lại nói:

- Lần cuối bọn họ kiểm tra, có người nhìn chúng ta lạ lạ, ta còn nghĩ bọn họ sẽ hỏi gì cơ. Kết quả chẳng hỏi gì mà đi luôn. Ba ngày sau cũng không thấy ai đến nữa. Có lẽ, có vấn đề gì rồi cũng nên.

- Chắc vậy.

Sở Mặc gật đầu.

- Ta cũng thấy.

- Ta cũng vậy.

Thủy Y Y nói.

Sở Mặc nhìn mọi người:

- Chuyện này vì ta. Nếu không phải do ta…

- Không cần nói vậy.

Thủy Y Y nhìn Sở Mặc.

- Chúng ta đi cùng nhau.

Sở Thanh cũng nói:

- Làm gì có chuyện thấy chết mà không cứu chứ. Hơn nữa, đối phương nhằm vào ngươi. Tóm lại vẫn có liên quan.

Tuy Sở Mặc chưa nói gì nhưng mọi người đã ít nhiều đoán được một chút. Nghe nói người được cứu là người bị La Quật điểm danh. Mà lại còn là một nữ tu sĩ đến từ Thiên giới.

Mọi người đoán người kia là Lưu Vân, mà người cứu nàng, chính là Sở Mặc. Tuy không ai biết vì sao Sở Mặc lại làm được nhưng đúng như Sở Thanh nói, mục tiêu của La Quật là Sở Mặc. Bọn họ ở trong thành, đối phương lại đang tìm kiếm người cứu Lưu Vân. Khi bọn họ phát hiện tung tích vấn đề, nếu cố che giấu sẽ có thể dẫn đến kết quả không mong muốn.

Không khí hơi nặng nề. Trong thành có nhiều Đế Chủ trấn thủ, đè ép khiến người khác khó thở. Chỉ lo không cẩn thận một chút có thể rơi vào thế vạn kiếp bất phục.

Sở Mặc khẽ nhướng mày một chút, hạ giọng nói:

- Xem ra bọn chúng đang ép chúng ta lựa chọn. Phía bên ngoài đang có người bay tới chỗ nhà trọ. Hơn nữa, Thương Khung Thần Giám còn cảnh báo ít nhất có mười tên Đế Chủ bậc cao đang đến. Đây là một kẻ thù đáng sợ. Dù đến Thiên giới cũng có thể khiến bất cứ đại tộc nào thấp thỏm lo âu.

Sở Mặc hít sâu, thầm nghĩ: lần phải nhờ vào ngươi rồi nhập địa. Hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.

Vù một cái. Một pháp khí trực tiếp treo trên đỉnh nhà trọ, tản ra hơi thở hùng mạnh, phong tỏa toàn bộ căn nhà. Sau đó hơn mười người nháy mắt hiện ra. Giọng Cự Linh Đế Chủ vừa thô vừa to:

- Mấy tiểu tử Thiên giới kia, đừng ôm may mắn nữa, ngoan ngoãn đầu hàng đi.

Phán đoán lúc trước đã thành sự thật. Không phải chưa bị phát hiện mà chẳng qua bọn họ không muốn rút dây động rừng thôi. Điều này khó mà tránh được. Dù sớm biết thế này nhưng hiện tại Sở Mặc cũng chưa có biện pháp, không thể trực tiếp đánh với đám kia được.

Một đám tu sĩ Chân tiên có mạnh thế nào cũng không là đối thủ của một đám Đế Chủ cấp cao.

Nếu chỉ có một tên Đế Chủ còn dễ nói. Với chiến lực những người ở đây, không chừng có thể đánh đối phương không chết cũng trọng thương. Nhưng vấn đề là, có hẳn một đám Đế Chủ kéo đến trong thànhrồi. Ở ngoài có khoảng một chục nhưng ai biết bọn họ còn âm thầm ẩn nấp bao nhiêu chứ.

Nguyên bản tòa cổ thành này cũng không có nhiều Đế Chủ như vậy, cùng lắm chỉ có một hai người thôi. Đế Chủ bậc cao cũng không phải rau cải, bới chỗ nào túm được chỗ đó. Mỗi một vị Đế Chủ đều là vua một phương.

Hiện tại, tất cả bọn họ vì có chung mục đích mới tụ tập ở đây. Nói không ngoa, đây gần như là một nhóm cường đại nhất ở thiên lộ rồi. Mà bọn họ lại đều ít nhiều có quan hệ với La Quật. Không ai có thể cự tuyệt cơ hội rời khỏi thiên lộ. Dù sau khi rời đi, không trở lại được, bọn họcũng không hối tiếc.

Đám Sở Mặc ngồi trong phòng nhìn nhau, cười khổ.

Cự Linh Đế Chủ lại lớn tiếng:

- Sở tiểu tử, ngươi nên nghĩ cho kỹ. La Quật đại nhân chẳng qua muốn gặp mặt nói chuyện một chút thôi. Lấy thân phận của đại nhân lại không dùng đến từ triệu kiến đã là vinh hạnh cho ngươi lắm rồi. Tục ngữ nói, nên uống rượu mời chứ đừng uống rượu phạt. Ngươi còn trẻ, về sau còn có tiền đồ tươi sáng, không nên phạm phải sai lầm không đáng có.

Âm thanh lạnh lẽo của Hàn Băng Đế Chủ vang lên:

- Ngươi nên nghĩ cho bằng hữu bên cạnh ngươi. Bọn họ vô tội. Nếu vì ngươi mà họ mất mạng, ngươi không day dứt sao?

Đường đường Đế Chủ cấp cao lại chơi trò vừa đấm vừa xoa, cũng đủ nhọc lòng.

Bất quá bọn họ không hiểu Sở Mặc. Từ khi bước chân vào giới tu hành, Sở Mặc đã trải qua rất nhiều chuyện, chuyện tốt có mà kẻ xấu cũng gặp không ít. Nhưng hắn hận nhất chính là cái loại vừa mở mồm đã uy hiếp như thế này.

Sở Mặc chậm rãi kích hoạt Thương Khung Thần Giám. Mấy viênhuyết nguyệt tỏa sáng nhàn nhạt, nhưng không phát ra tí xíu khí tức nào. Nên nhóm Đế Chủ cấp cao kia không phát hiện được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.