Thí Thiên Đao

Chương 1472: Bị khinh bỉ (1)



Hồng Nguyệt khẽ mỉm cười nói:

- Thật ra có những lúc có một người bạn tốt, đó cũng là một cơ duyên.

Hai người Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành nao nao, lập tức đều hơi ngẩng cao đầu.

Thật vậy, có một người bạn tốt thật sự là một cơ duyên lớn! Hắn cóthể biến ngươi từ một người bình thường trở thành một người hoàn toàn khác! Có thể biến ngươi từ ưu tú trở lên càng ưu tú hơn.

Tử Yên Đế Chủ lúc này ở một bên nhẹ giọng nói:

- Nghe nói Thanh nhi sau khi độ kiếp được sư phụ ta đón đi? Thật không nghĩ tới, sư phụ ta bà ấy thật sự còn ở nhân thế!

Trong ánh mắt của Hồng Nguyệt cũng có vài phần mê ly, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Thanh nhi dùng bản tin truyền tới tin tức nói không cần lo lắng cho nàng, bây giờ nàng vẫn tốt lắm. Tử Yên Đế Chủ lẩm bẩm:

- Thật muốn gặp được sư phụ một lần.

Trong giọng nói mang theo tình cảm nhớ nhung sâu nặng.

Hồng Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chỉ sợ đón Thanh nhi đi cũng chưa hẳn là bản tôn của bà ấy, hẳn là một pháp thân (phân thân do đạo pháp hóa thành) thôi.

Tử Yên gật đầu:

- Hẳn là thế, bản tôn của sư tôn nếu xuất thế chắc chắn sẽ chấn động toàn bộ Thiên giới.

- Người phía ngoài bây giờ cũng đang suy đoán sau khi ra khỏi Thiên Lộ, Sở Mặc sẽ có cảnh giới gì. Các người cho là thế nào?

Hồng Nguyệt nhìn Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt.

Hổ Liệt ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Trong mắt của ta, Sở huynh đệ hắn sau khi ra khỏi Thiên Lộ rất có thể vọt tới cảnh giới Đế Chủ cửu trọng thiên.

- Cô thì sao?

Hồng Nguyệt nhìn Nguyệt Khuynh Thành.

Nguyệt Khuynh Thành nói:

- Ta cũng nghĩ là công tử ít nhất sẽ vọt tới Đế Chủ cửu trọng.

Hồng Nguyệt lại nhìn về phía Tử Yên cười nói:

- Tử Yên, bọn họ cảm thấy vị tiểu sư đệ này của cô sẽ còn siêu việt hơn cô.

Nguyệt Khuynh Thành và Hổ Liệt đều không nói thêm gì.

Tử Yên lại cười lắc đầu:

- Tiểu sư đệ của ta siêu việt hơn ta là chuyện sớm hay muộn thôi, nếu ta không đoán sai, lần này hắn đi ra ít nhất hẳn là ngang hàng với ta? Hồng Nguyệt nhẹ nhàng thở hắt ra, nói:

- Thật ra suy đoán của chúng ta với mọi người cũng không khác nhau lắm. Tuy nhiên tên tiểu tử này ta đã nghiên cứu từ khi hắn từ Nhân giới lên, phát hiện ra một chuyện.

Ba người nhìn phía Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt nói:

- Ta phát hiện ngoại trừ chiến lực mạnh mẽ ra, những chuyện khác cho tới giờ hắn đều thích làm ngoài dự đoán của mọi người.

Ba người nao nao. Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một âm thanh ồn ào náo động.

Hồng Nguyệt trước là nao nao, sau lập tức nhẹ nhàng cười, đứng dậy:

- Hắn đã trở lại!

Đuôi mày của Tử Yên Đế chủ nhướng lên, trên mặt có vẻ quái dị, cười nói:

- Thật sự là đã trở lại.

Nói xong liếc mắt nhìn Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt cười gượng lắc đầu:

- Thật đúng là không để người ta bớt lo, quả nhiên là thích ngoài dự đoán của mọi người.

Trên mặt của Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành nở nụ cười vui vẻ, đồng thời cũng mang vẻ như trút được gánh nặng.

Rốt cục đã trở lại!

Tuy nhiên hai người đều có chút khó hiểu với sự bí hiểm của Hồng Nguyệt và Tử Yên. Bọn họ thử triển khai thần thức, muốn xem đã phát sinh chuyện gì. Tiếp đó, hai Đế Chủ đều ngây cả người. Hổ Liệt lẩm bẩm:

- Làm sao có thể?

Nguyệt Khuynh Thành trừng lớn đôi con ngươi xinh đẹp, vẻ mặt không thể tin nổi nói:

- Bọn họ sao lại còn dám chọc vào công tử?

Hồng Nguyệt mỉm cười nói:

- Bởi vì hắn vẫn là một tu sĩ Chân Tiên đỉnh!

- Hả?

Hổ Liệt lập tức há to miệng, trên mặt ra vẻ không dám tin:

- Làm sao có thể?

Nguyệt Khuynh Thành cũng há hốc mồm:

- Công tử hắn... làm sao có thể? Vẫn là Chân Tiên?

Tử Yên khẽ cau mày, nhìn thoáng qua Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt cười cười:

- Đi thôi, chúng ta ra đi xem sẽ biết.

Cổng vườn Thiên Đạo. Sở Mặc bị một đám người chặn đường, đồng thời còn có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, vây kín ở đó.

Giữa đám người chặn đường của Sở Mặc có một tên thanh niên dáng người cao to, đặc biệt làm người ta phải nhìn chăm chú. Tướng mạo của gã rất anh tuấn, đôi mày kiếm nhếch lên, một đầu tóc quan hơi rối, nhìn qua vô cùng tự nhiên, phóng khoáng. Hai mắt như điện, bên trong lóe ra tia sáng hữu thần. Trong thân thể của gã tản ra một khí tức dao động mãnh liệt. Tuy là không nói chuyện nhưng trên người tản ra luồng uy áp rất lớn, đè ép về phía Sở Mặc.

Sở Mặc lẳng lặng đứng nơi đó, ánh mắt của hắn thậm chí còn khôngthèm nhìn tên thanh niên anh tuấn này mà là nhìn về phía một tên thanh niên thân hình cao lớn cường tráng ở bên cạnh gã, thản nhiên cười nói:

- Như thế nào? Tần Khiếu Thiên, trước chưa chịu đánh đủ trên Thiên Lộ sao? Hay là... ngươi sợ ta? Giống như đứa trẻ con sau khi bị sỉ nhục trước tiên muốn tìm người nhà đến làm chỗ dựa cho mình?

- Sở Mặc, lúc này rồi lại khoe miệng lưỡi thì còn ý nghĩa gì sao? Ngươi e là không thể tưởng được ta sẽ vẫn ở chỗ này chờ ngươi nhỉ?

Tần Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn Sở Mặc, trong con ngươi dường như muốn phun ra lửa. Nếu ánh mắt có thể giết người, Sở Mặc chỉ e đã chết hơn mấy trăm nghìn lần rồi. Tần Khiếu Thiên quả thực là hận Sở Mặc sâu tận xương tủy. Y đối với sát ý của Sở Măc hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ bỏ chạy nào.

Cho dù nơi này là vườn Thiên Đạo! Cho dù nữ nhân khó lường trong vườn Thiên Đạo liều chết che chở cho Sở Mặc, y cũng muốn tận tay giết Sở Mặc!

Tần gia sau lưng y cũng quyết không cho phép Sở Mặc tiếp tục tồn tại trên đời này.

Cho nên lúc này, Tần gia cử ra hai đại năng trong nội môn... cả hai lão quái vật nhìn qua như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Bọn họ đứng ở bên cạnh Tần Khiếu Thiên, người bình thường nhìn thấy hai người đó chắc chắn sẽ theo bản năng mà bỏ qua họ, hoàn toàn sẽ không quá chú ý đến hai người đó. Bởi vì hai thiếu niên này nhìn như là non nớt, trên người cũng không có khí tức uy hiếp nào.

Mọi người càng chú ý hơn là thanh niên sáng người cao to kia. Bởi vì thanh niên đó vừa nhìn đã biết là không phải người thường. Khí tức áp bách trên người y thật sự quá mạnh mẽ.

Không ít đại nhân trẻ tuổi ở đây xem náo nhiệt đều âm thầm nhíu mày, bởi vì bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt trên người thanh niên kia. Phải biết rằng bây giờ nhóm những đại nhân trẻ tuổi đó cũng không phải những tu sĩ Chân Tiên như trước. Bọn họ sau khi đi ra từ Thiên Lộ toàn bộ đã bước vào hàng ngũ Đế Chủ! Hơn nữa, cảnh giới của bọn họ cũng không thấp.

Sở Mặc nhìn Tần Khiếu Thiên, hắn khác với những người khác. Sự chú ý của hắn thật ra đã đặt lên hai người thiếu niên dáng vẻ non nớt bên cạnh Tần Khiếu Thiên, bởi vì Thương Khung Thần Giám đã nhắc nhở hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.