Nhưng tiền đề là hắn phải có đủ năng lượng để hỗ trợ cho nó.
Còn về nguồn gốc của năng lượng thì Nguyên Thạch là một nguồn cung cấp, Huyết Sát Chi Khí... cũng là một nguồn cung cấp trong số đó!
Và vẫn còn những loại khác nữa, hiện tại thì Sở Mặc chưa được rõ, hắn cần phải tiếp tục mầy mò tìm hiểu thêm nữa.Cho dù có thanh Y Trượng này trong tay thì Sở Mặc cũng không dám tùy tiện mà đi khiêu chiến vị cường giả lục tầng đỉnh cao trong Thân Vương phủ đó.
Khiêu chiến một cường giả đẳng cấp tung hoàng thiên hạ không phải là chuyện đùa đâu, cái giá phải trả cho hành động đó không nằm trong khả năng mà Sở Mặc có thể chịu đựng được.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân thật nhỏ nhẹ đang đi tới chỗ của hắn. Tuy đối phương đã hết mực không để phát ra tiếng động nhưng trong ban đêm thanh tĩnh như thế này, hơn nữa đối với một cường giả tam tầng đỉnh cao như Sở Mặc thì không có gì có thể qua mắtđược hắn.
- Kẻ nào? Mau bước ra đây cho ta!
Sở Mặc thấp giọng nạt một câu, đồng thời trong lòng hắn cảm thấy có chút không thoải mái.
Đừng nghĩ đây là Vương phủ, nhưng trước mặt... trong phạm vi vài trăm trượng quanh đây, tất cả đều là địa bàn của Sở Mặc.
Ngay cả đến một Thân Vương như Hạ Kinh cũng không dám manh động, kẻ nào to gan như vậy, lại dám ban đêm vắng vẻ xông vào đây?- Á!
Hiển nhiên là đối phương bị dọa cho giật mình một cái, phát ra tiếng kêu kinh hãi.
Là một cô nương.
Hơn nữa giọng nói rất yếu ớt, nghe mà khiến cho người ta bất giác cảm thấy thương hại muốn tới bảo vệ cho nàng.
- Xin lỗi, ta... ta muốn tới đây để lấy chút thảo dược.
Sở Mặc khẽ chau mày một cái, trực giác bản năng của hắn mách bảo rằng có điều gì đó không đúng ở đây.
Nơi này quả đúng là kho thuốc của Thân Vương phủ, nhưng chỉ để cho một mình Hạ Kinh được sử dụng mà thôi! Tuy Hạ Kinh chưa từng nói ra, nhưng Sở Mặc vẫn có cảm giác rằng: Nơi đây chính là một cấm địa trong Thân Vương phủ.
Nếu đã là cấm địa thì sao lại có người tùy tiện vào đây mà lấy thảo dược được?- Ta là nha hoàn của Vương Phi, Vương Phi đêm nay đau đầu nên mới cử ta tới để... lấy một ít thuốc đem về. Xin lỗi, ta, ta đã đánh động làm phiền đến ngài rồi chăng?
Giọng nói yếu ớt đó tiếp tục cất lên, trong tay nàng cầm một chiếc đèn lồng hắt ra thứ ánh sáng hơi tối.
Dưới ánh sáng leo lắt, Sở Mặc có thể nhận thấy đó là một cô nương chừng mười sau mười bảy tuổi, gương mặt của nàng Sở Mặc nhìn không được rõ cho lắm, nhưng thân hình thì quả thực rất quyến rũ.
Sở Mặc thầm cười trong lòng: Nghĩ ta là tên ngốc hay sao? Nha hoàn bên cạnh Vương Phi lại khách khí với một tên canh kho thuốc nhưthế hay sao?
Hắn lạnh lùng nói:
- Đây không phải là kho thuốc, cô nương, cô tới nhầm chỗ rồi, mau về đi.
- Á, ta, ta tới sai chỗ rồi sao? Ta, ta mới tới, thị vệ ca ca nói với ta rằng, kho thuốc là ở chỗ này... Ta không mang được thuốc về thì Vương Phi nhất định sẽ đánh chết ta mất, hu hu...
Tiểu cô nương nói đoạn rồi òa khóc, khóc một cách rất đau lòng, đêm tối thanh tĩnh nên tiếng khóc đó được truyền đi thật xa.Theo lý mà nói thì ở phía đằng xa kia nên có thị vệ canh gác mới đúng, thế nhưng lại không có một người nào xuất hiện.
Trong lòng Sở Mặc lại càng cảnh giác hơn nữa, hắn lạnh lùng hỏi:
- Thế thì có liên quan gì đến ta?
- Ca ca, cầu xin huynh giúp ta.
Thiếu nữ giương cây đèn lồng lên cao một chút, để cho mặt của nàng có thể được soi rõ hơn.
Đó là một gương mặt đẹp tuyệt trần!- Cầu xin huynh đó, ca ca, huynh giúp ta một chút có được không. Chỉ cần huynh chịu giúp ta thì bắt ta làm gì cũng được hết!
Thiếu nữ khổ sở cầu xin, rồi bước lại về phía Sở Mặc.
- Đứng im!
Sở Mặc lớn tiếng thét lên, trong đêm tối khuya khoắt tiếng quát tháo của hắn lại vang đi xa hơn.
Nhưng kỳ là ở chỗ, bên phía đằng xa đó cũng không hề có bất cứ một động tĩnh nào hết.
Thiếu nữ dường như đã bị hắn dọa cho đến run lẩy bẩy cả người,nàng sợ hãi nhìn Sở Mặc, đứng chôn chân ở đó, không dám bước tới.
- Ngươi đi đi, ta có thể coi như chuyện đêm nay chưa từng xảy ra.
Sở Mặc trầm giọng nói.
Tuy hắn không biết đó là chuyện gì, nhưng Sở Mặc có thể cảm nhận thấy rõ ràng rằng có điều gì đó khác lạ ở đây.
Người thiếu nữ này, tuyệt đối không phải là người của Hạ Kinh!Ả nói mình là người do Vương Phi phái tới... Lẽ nào?
Trong lòng Sở Mặc đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ suy đoán mơ hồ.
Ông nội Phàn Vô Địch của hắn độc thân cả đời, phủ Tướng quân đương nhiên chưa từng có ai tranh quyền thừa kế với Sở Mặc. Nhưng trong các đại gia tộc hào môn của Viêm Hoàng Thành này thì làm gì có gia tộc nào mà không từng xảy ra những chuyện tranh chấp như vậy cơ chứ?
Sở Mặc trước giờ luôn có được sự thông minh mà bạn bè đồng trang lứa không có, hắn lại đã trải qua sự việc của Vương Đình trên vùng thảonguyên. Vì thế gần như cùng lúc Sở Mặc đã phán đoán được ra sự lợi hại trong việc này.
- Nghe thấy chưa? Ngươi đi đi.
Sở Mặc một lần nữa lại lạnh lùng nói.
- Ca ca... sao huynh lại tuyệt tình như vậy? Lẽ nào huynh đành lòng đứng nhìn ta bị Vương Phi đánh chết hay sao?
Thiếu nữ đau khổ cầu xin, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng.
- Ngươi không muốn ta luyện thuốc cho Vương gia, có phải vậy không?Sở Mặc lạnh lùng nói:
- Ta ở đây không phải ngày một ngày hai, ngươi quả thực không biết ta là ai sao?
- Ca ca đang nói gì, ta... ta nghe không hiểu, hôm nay ta tới đây...
Thiếu nữ yếu ớt giãi bày, đột nhiên cánh tay của ả... tựa như bị run rẩy quá sức, cây đèn lồng trong tay rớt xuống... sõng soài dưới đất.
Ngọn nến bên trong đèn lồng tức thì bị tắt lửa!
Keng!Một âm thanh nhẹ, giòn tan, âm trầm vang lên, một luồng hàn khí lao thẳng tới chỗ của Sở Mặc!
Trong không trung, có một luồng ánh sáng thoáng vút qua.
Keng keng!
Những âm thanh giòn giã.
Tiếp theo đó, Thí Thiên trong tay Sở Mặc đã kề sát vào cổ trắng ngần như ngọc của ả thiếu nữ đó.- Muốn giết ta sao?
Sở Mặc điềm tĩnh hỏi:
- Ai phái ngươi tới đây? Lẽ nào kẻ đó không biết rằng hai tên Cung Phụng trong Vương phủ đều đã chết dưới tay ta sao? Hay các ngươi cho rằng ta sẽ không giết chết một thiếu nữ xinh đẹp?
- Ngươi giết ta đi
Giọng nói của thiếu nữ trở nên rắn rỏi hơn, vô cùng lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào:
- Dù sao thì ra về ta cũng không sống được.
- Ngươi là người mà mẫu thân Hạ Kiệt phái tới đúng không?Sở Mặc cảm thấy thắc mắc bèn hỏi một câu.