Lúc này Từ Nam mới biết nàng chọc phải phiền toái lớn rồi. Nàng cầu xin đối phương tha thứ, vì thế mà đối phương biết nàng là nữ hài. Không biết gã nghĩ thế nào mà lại sinh ra tư tưởng tà ác với một con nhóc vừa đen vừa gầy giống con trai như thế.
Dù Từ Nam nhỏ tuổi nhưng nó đã trà trộn trong phố phường chuyện gì mà chưa thấy chứ. Nó lập tức bị dọa, khóc lóc cầu xin đối phương buông tha. Nhưng càng như vậy, đối phương lại càng hứng thú, muốn chơi mèo vờn chuột, từng bước bức bách nó. Từ Nam tuyệt vọng, thậm chí nghĩ đến tự sát.
Chính lúc đó, lão sâu rượu từ đâu xuất hiện. Không ai biết lão xuất hiện lúc nào. Thanh niên hùng mạnh kia cũng không biết. Chính vì nguyên nhân này, Từ Nam vẫn luôn nghĩ ông không phải phàm nhân.
Lão sâu rượu xuất hiện, ho vài tiếng mới nói với tên thanh niên kia:
- Người trẻ tuổi nên kiềm chế tâm tư tà ác một chút. Đứa bé còn nhỏ như vậy ngươi chấp nhặt với nó làm gì?
Từ Nam nhớ rõ, khi tên kia thấy lão sâu rượu xuất hiện cũng giật mình. Gã ngơ ngác nhìn ông, nửa ngày không nói nên lời, sau đó ôm quyền, xoay người rời đi. Từ đó về sau, nó chưa bao giờ thấy tên thanh niên kia nữa. Nó từng lo lắng hãi hùng rất lâu nhưng người thanh niên kia cuối cùng cũng không xuất hiện.
Một sự kiện khác khiến nó nghĩ cha mình không phải người thường là vì khi đó, nó từng tới thăm cha, bị cha mắng một trận, nói nó nhỏ tuổi mà không lo học sớm muộn cũng sẽ bị người khác giết chết. Nam Ca chưa bao giờ khóc lần đó lại khóc lóc thảm thiết. Sau đó, nó nhìn thấy trong đôi mắt đục ngầu của cha có một tia thương hại. Qua đêm đó, Từ Nam khóc mệt, cũng không có sức mà rời khỏi căn phòng rách nát của cha nữa.
Hôm sau tỉnh lại, nó phát hiện mình có thể tiến vào một thế giới rất lạ. Từ Nam vẫn cho rằng nguyên nhân chính là ở cha nó.
Đến sau khi tiến vào thế giới đó, Từ Nam bắt đầu tu luyện. Nhưng vì không ai chỉ điểm nên nó không dám biểu hiện quá nhiều ở Huyễn Thần thành. Sau ba năm, nó mới tu luyện đến Tiên Thiên. Trong điều kiện khó khăn như vậy nó làm được thế đã tốt lắm rồi. Sau sự kiện năm đó, tổ chức như rắn mất đầu, bị rối loạn trong một thời gian ngắn. Có mấy người muốn ngồi lên vị trí kia đều bị thành chủ trấn áp. Lúc đó, Từ Nam thế mà trở thành lão đại.
Thật ra Từ Nam cũng biết sở dĩ thành chủ cho nó ngồi lên vị trí này cũng vì nó dễ khống chế so với người khác, lại không có dục vọng, càng không có dã tâm. Nó chỉ muốn chăm sóc cha cho tốt, có một miếng ăn là được rồi.
Hiện giờ, Từ Nam mười hai tuổi, trong mắt Sở Mặc chỉ là một con nhóc gầy như cây sậy nhưng thật ra nó đã trở thành đại nhân vật ở Đệ Cửu thành rồi. Dù là con rối nhưng đâu có phải ai muốn làm mà đượcchứ.
Trong ba năm, chỉ cần có thời gian, Từ Nam nhất định đến thăm hỏi cha mình. Tuy đến giờ ông còn chưa tỏ vẻ hiền lành dễ chịu bao giờ nhưng nó vẫn kiên định tiến đến.
Không ai biết cái mùa hè ba năm trước, trong ngõ nhỏ âm u hẻo lánh đó nó đã sợ hãi, tuyệt vọng như thế nào. Cha xuất hiện như ánh mặt trời, chiếu sáng cuộc đời của nó. Nó là cô nhi, lần đầu tiên nó có cảm giác tình thân. Nó coi lão sâu rượu này là cha của mình, nó gọi ông là cha và thật sự muốn trở thành con gái, chiếu cố ông cả đời.
- Đúng rồi cha, hôm nay ta gặp một người.
Từ Nam nói.
Lão sâu rượu ngồi trên ghế, không nói chuyện mắt khép hờ nhưng Từ Nam biết ông đang nghe.
- Hắn ta rất kỳ quái. Con đoán hắn rất mạnh.
Từ Nam không chờ cha mình trả lời, tự lầu bầu.
- Con cảm nhận được khí thế của hắn giống hệt cảm giác ba năm về trước. Hắn không cần làm gì đã khiến thuộc hạ của con bị hoang mang, khi tỉnh lại chẳng nhớ gì cả. Hắn vung tay nhẹ một cái đã khiến cả con đường bất động. Thời gian cứ như ngừng lại. Lão sâu rượu vẫn ngồi im.
Từ Nam tiếp tục nói:
- Hắn còn hỏi con có muốn cùng hắn tu luyện hay không. Nói xong hắn còn dẫn chứng, thể hiện khả năng đóng băng cả con đường của hắn. Hắn còn biết đến Huyễn Thần giới nữa. Con thấy hắn cũng đáng sợ không kém những đại tu sĩ ở Huyễn Thần giới.
Lão sâu rượu cụp mắt, nhìn qua giống như đang ngủ.
Từ Nam than nhẹ.
- Ở trong Huyễn Thần giới con không dám tiếp xúc với bất kỳ ai. Trong Đệ Cửu thành, con cũng chưa thấy tu sĩ hùng mạnh nào ngoài thành chủ, dĩ nhiên là trừ cả lần ba năm trước kia…
Nói xong, Từ Nam lại nhìn lão sâu rượu.
- Cha, ngài có phải một cao thủ không vậy? Ngài dạy ta tu luyện được không? Ta cũng muốn mạnh lên, có thể phi thiên độn thổ, có thể có pháp thuật khủng bố.
Lão sâu rượu bỗng nhiên nói:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ạ? Từ Nam không nghĩ lão sâu rượu lại nói, kích động nhớ tới, giọng lắp bắp:
- Sau đó… sau đó…
- Sau đó ngươi sẽ thống nhất toàn bộ thế lực ngầm ở Đệ Cửu thành, từ bỏ vai trò con rối, làm rõ quan hệ với thành chủ, từ giờ sống một cuộc sống thật khoái hoạt…
Lão sâu rượu nói liến thoắng.
Càng nói ánh mắt của Từ Nam lại càng sáng, nhưng càng nghe thấy không thích hợp, cuối cùng, nó bĩu môi, mặt sụp xuống nói:
- Cha…Nó bĩu môi, nó không phải kẻ ngốc, nó có thể thấy lão sâu rượu đang châm chọc nó. Nó gắt giọng:
- Như thế có gì không tốt đâu cha? Sao con phải chịu làm quân cờ cho kẻ khác, để mặc người ta đặt đâu ngồi đấy. Bây giờ dù con là lão đại, những tu sĩ Trúc Cơ, Kim đan đó bề ngoài đều là tiểu đệ của con, nhưng thực sự trong mắt chúng không hề có con. Mở miệng thì kêu Nam Ca, thật ra trong lòng đều không coi con ra gì.
- Vậy sao ngươi không đi tu luyện cùng người kia đi? Người có thể nhìn ra, người kia rất mạnh, đi theo hắn ắt có tiền đồ.
Lão sâu rượu thản nhiên nói:
- Còn ta chỉ là một lão sâu rượu, ai thèm để ý chứ, ta sẽ không gặpnguy hiểm gì đâu.
- Nhưng con không nỡ rời xa cha.
Từ Nam nhẹ nhàng nói, đôi mắt có chút ửng đỏ
- Con biết cha không muốn con làm như vậy, con cũng không muốn vậy, nhưng con có thể làm gì được chứ?
- Thế giới bên ngoài rất rộng lớn.
Lão sâu rượu thản nhiên nói xong, nhìn lướt qua Từ Nam, nhưng trong lòng đang dậy sóng. Những lời đứa con này vừa mới nói đã chạm vào tâm can của lão. Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, ăn cơm trăm họ, mặc áo trăm nhà… Đứa con kia của của ta, mặc dù không thê thảm như vậy, nhưng mấy năm qua cũng đâu có sung sướng gì.
Nghĩ vậy, lão sâu rượu không kìm được thở dài một tiếng. Hướng về phía Từ Nam khoát tay:
- Ta không biết tiên pháp, cũng không biết tu luyện, ngươi thích làm cái gì thì đi mà làm.