- Ma tộc từ trước cho tới nay đều muốn đánh chiếm. Nhưng ở thời đại một kỷ nguyên trước, Viêm Hoàng Đại Vực không sụp đổ, cao thủ Chí Tôn của chúng ta cũng còn rất nhiều, cho nên bọn họ gần như không có bất kỳ hy vọng nào có thể tiến vào. Lúc đó, thậm chí Ma tộc đã đề cập đến việc ngưng chiến, sống hòa bình với Nhân tộc. Sau đó lại đề nghị chiếm một góc trong Viêm Hoàng Đại Vực. Nhưng đề nghị này đến cuối cùng vẫn bị những tiền bối của Viêm Hoàng Đại Vực ta từ chối. Bởi vì Ma tộc u ám, sớm muộn gì cũng sẽ bùng lên đại chiến với Nhân tộc. Sự thật cũng chứng minh, sự từ chối của tiền bối là đúng.
Phong Hành Giả nghe mà ngơ ngác, tuy là lần đầu tiên nghe đến chuyện như vậy nhưng theo bản năng gã tin lời nói của Sở Mặc. Mấy người còn lại cũng đều nghiêm túc nghe. Đây cũng là thật sự lần đầu tiên được nghe lý giải rốt cục Ma tộc là cái gì.
- Trong thời gian ngắn ngủi Ma tộc và Nhân tộc ngưng chiến cũng từng có thời gian giao lưu và trao đổi. Đây cũng lý giải nguyên nhân cơ bản vì sao bây giờ trên thế giới của chúng ta lại có Ma tộc, lại có người... có cả người bị cấy Ma chủng như ngươi nữa. Sở Mặc nhìn Phong Hành Giả, thản nhiên nói:
- Đừng nghe những Ma tộc đó khoác lác, cái gì mà bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với Ma Chủ, đó là nói bậy. La Thiên Phá Diệt Pháp Trận còn chưa thấy, một Ma tộc cũng đừng mong đến được đây.
- Ngươi... ngươi làm sao lại biết nhiều như vậy? Ta làm sao biết ngươi có phải đang nói hươu nói vượn hay không?
Trong nội tâm của Phong Hành Giả thật ra đã tin cách nói của Sở Mặc rồi, nhưng gã vẫn không cam lòng, muốn bắt Sở Mặc lấy ra chứng cứ.
Sở Mặc thở dài:
- Ma Chủ, đó là Chí Tôn Ma tộc. Bọn họ có được tự do. Bọn họ ra lệnh một tiếng có thể hiệu lệnh vô số sinh linh Ma tộc. Điều này, ngươi không dị nghị gì chứ?
Phong Hành Giả lắc đầu. Sở Mặc nói:
- Giống như trong Nhân loại có loại người như ngươi cam tâm tình nguyện đầu quân vào Ma tộc, thật ra bên Ma tộc cũng có rất nhiều sinh linh của Ma tộc hướng về phía Nhân tộc. Ngươi là bỏ minh theo ám, bọn họ là cải tà quy chính. Nhưng mà toàn bộ Ma tộc, người có tư cách cải tà quy chính thật ra chỉ có Ma Chủ thôi. Thật không khéo, ta cũng quen một Ma Chủ như vậy.
Sở Mặc nói xong không khỏi có chút thổn thức. Hắn vốn còn thật sự không biết nhiều vậy, thậm chí ngay cả cách nhập ma của Ma tộc đều là nghe lão thái gia Khương Ân nói. Sau khi rời khỏi Khương gia, Sở Mặc chợt nhớ tới lúc hắn còn ở trong Quy Khư, Chí Tôn đó tặng hắn một vài lễ vật nhỏ... chỉ có điều đa số lễ vật nhỏ đều thật sự là lễ vật nhỏ thôi, hắn cũng không quá để ý.
Cho đến lúc này, Sở Mặc nhớ lại cảm thấy bên trong lễ vật nhỏ đó rất có thể cất giấu huyền cơ nào đó. Hắn bắt đầu tìm thử, tìm ra ngọc giản năm đó Chí Tôn Ma tộc đưa cho hắn.
Lúc đó, lúc Chí Tôn Ma tộc cho hắn không nói gì cả, Sở Mặc còn tưởng rằng đó là mấy đồ vật như Cổ Kinh của tu sĩ Nhân tộc. Bởi vì trước đó, vị Chí Tôn Ma tộc kia đã nói rõ ràng sẽ không truyền thừa Ma tộc cho hắn. Cho nên Sở Mặc cũng không để ý. Hắn lại không thiếucông pháp của tu sĩ Nhân tộc, mấy chục loại Chí Tôn thuật, ngay lúc đó cơ bản là Sở Mặc ăn’ không hết, làm sao còn có hứng thú đi học cái mới?
Kết quả, sau khi nhìn thấy, Sở Mặc mới đổ một đầu mồ hôi lạnh, đồng thời tự trách mình vô tâm. Bởi vì bên trong ngọc giản làm gì phải Cổ Kinh gì, cơ bản chính là một bộ bách khoa toàn thư về Ma tộc!
Trong đó ghi chép cặn kẽ các loại Ma tộc và thủ đoạn của họ; cơ cấu thế giới Ma tộc... vô cùng đầy đủ.
Xem hết đó, chỉ sợ một Ma tộc thật sự cũng chưa hiểu rõ chính gãbằng Sở Mặc.
Đây đâu phải là lễ vật nhỏ gì, rõ ràng là một món quà lớn quý giá đến mức không cách nào tiếp nhận được.
Đối với Chí Tôn Ma tộc kia, hành động này gần như không khác gì phản tộc cả!
- Ngươi... ngươi lừa ta!
Phong Hành Giả lui về phía sau hai bước. Nếu Sở Mặc thật sự quen một Ma Chủ, như vậy chẳng phải là nói những lời hắn vừa mới nói ra tất cả đều là sự thật sao? Điều đó quá kinh khủng!
Đây không phải là điều Phong Hành Giả gã muốn!
Gã muốn Ma tộc tới được thế gian này, gã muốn mượn lực của Ma tộc để thực hiện nhiều khát khao trong lòng mình.
Nhưng nếu như thật sự như Sở Mặc nói thì ngay cả Chuẩn Chí Tôn như gã, đến lúc đó cũng trở thành đồ chơi của Ma Chủ, vậy gã còn thực hiện khát vọng cái rắm gì?
- Ngươi nhìn đi... Sở Mặc tiện tay kết một thủ ấn.
Bên này Phong Hành Giả theo bản năng muốn quỳ lạy nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần, hoảng sợ nhìn Sở Mặc:
- Ngươi... người làm sao làm được thế?
- Cho nên ta mới nói, ta có quen một Ma Chủ cải tà quy chính, là thật.
Sở Mặc thở dài:
- Ngươi còn không quay đầu lại đi à?
- Ta, ta không cam lòng! Phong Hành Giả ngửa mặt lên trời rống lên, thanh âm kia thẳng lên trời cao.
- Con à, quay đầu lại đi...
Bên kia Đồ Dũng đã trầm mặc rất lâu đột nhiên mở miệng nói.
Ầm!
Phong Hành Giả ra tay luôn với Sở Mặc.
Một kích này như trời long đất lở. Gần như không ai nghĩ ngay lúc này Phong Hành Giả lại có thể ra tay với Sở Mặc.
Trong tay gã xuất hiện một thanh trường mâu gần như trong suốt. Trường mâu không hề toát ra chút khí tức nào, cho dù là Đế Chủ cũng không dễ mà nhìn ra được, giống như không khí lưu chuyển trong hư không vậy.
Nhưng chuôi thanh trường mâu lại vô cùng sắc bén, trong nháy mắt đã đâm đến trước mặt Sở Mặc.
- A! Bên kia Đồ Dũng hô lên một tiếng:
- Đạo hữu cẩn thận!
Sở Mặc thật ra vẫn đề phòng Phong Hành Giả. Bởi vì lúc trước thông qua Đồ Dũng, hắn đã hiểu được đây là người như thế nào.
Cực đoan, tự phụ, tự đại!
Đây là những thứ tận trong xương cốt của Phong Hành Giả. Nếu không cực đoan, làm sao gã có thể gọn gàng linh hoạt mà ra tay với sư phụ mình như vậy? Cũng là vì sâu trong nội tâm của gã nhận định rằng sư phụ đã bán rẻ gã, phản bội gã! Keng!
Thí Thiên xuất hiện!
Một đao chém ngang.
Trong hư không lập tức phát ra tiếng nổ kinh người. Một nguồn năng lượng cuồn cuộn tấn công về bốn phương tám hướng.
Kiến trúc đã xây dựng vô số năm của Cổ Kiếm Phái trong nháy mắt sụp đổ. Đệ tử đã cách rất xa của Cổ Kiếm Phái cũng ói ra máu, có mấy người tu vi thấp nhất thì bị đánh chết tại chỗ.