Sở Mặc giờ mới hiểu hóa ra Huyễn Thần Giới cũng không phải làthân thể không thể đi vào, mà là vì vậy. Hắn không nhịn được gượng cười:
- Huyễn Thần Giới là một pháp khí sao?
Vũ Vi gật đầu:
- Đúng vậy, là một Đại Thánh khí.
- Đại Thánh khí...
Trong lòng Sở Mặc chấn động, vẻ mặt không biết nên nói gì (cạn lời)
Vũ Vi nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Thương Khung Thần Giám trên người cậu là một Tổ khí, Hỗn Độn Hồng Lô trên người cậu là một Đại Thánh khí siêu việt trong Tổ khí. Thí Thiên trên người cậu cũng là một Tổ khí. Cho nên, cậu không nên kinh ngạc với một Đại Thánh khí như vậy.
Sở Mặc trợn mắt há mồm nhìn Vũ Vi. Hắn vẫn biết 3 thần khí trên người mình chắc chắn không phải tầm thường, nhưng lại không nghĩ rằng chúng nó không tầm thường đến vậy.
Hai tổ khí, một Tổ khí là pháp khí siêu việt hơn cả Huyễn Thần Giới.
Có nhiều thứ không so sánh thì không thể cảm giác được sự chênhlệch lại lớn đến vậy.
Huyễn Thần Giới là một thế giới như thế nào? Chỉ e bây giờ toàn bộ huyết mạch tu sĩ Thiên giới, bất cứ người nào cũng là cự phách. Ngay cả một số người trong bọn họ có điều bất mãn với việc Giới Linh thiên vị che chở Sở Mặc nhưng đối với thế giới này lại không có ai có thể làm chuyện gì được.
Nhưng mà, một thế giới như vậy lại là một pháp khí, hơn nữa, làm người ta không phản bác được là cấp bậc của pháp khí này so ra kém bất kỳ pháp khí nào trong ba pháp khí trên người Sở Mặc.
- Bản thân Thương Khung Thần Giám của cậu thật ra chính là một Đại Thế Giới mênh mông. Nhưng nó đã trải qua phong ba, thế giới vốn có đã bị đánh nát rồi. Cần được xây dựng lại.
Vũ Vi nói.
- Thế giới bên trong Tổ khí bị đánh nát?
Sở Mặc cả kinh nói:
- Vậy cuộc chiến kia rốt cuộc là cấp bậc gì?
- Nhất định là cấp bậc chiến đấu kia, nếu không thì chúng nó làm sao lại phải trốn đi chứ?
Vũ Vi than nhẹ một tiếng, sau đó nói:
- Cấp độ của chuyện đó ta biết vô cùng ít, cũng đều nghe năm đó tiểu thư nói lại mà thôi.
Vũ Vi nói xong, sau đó truyền cho Sở Mặc một đoạn khẩu quyết, tiếp theo, nàng nói rất chân thành:
- Nhớ kỹ một chuyện, cho dù tới khi nào, ta và Giới Linh đều là hậu thuẫn kiên cố của cậu. Thực sự đến một ngày nào đó, ta sẽ để Huyễn Thần Giới trống rỗng toàn bộ, sau đó dẫn người bên cạnh cậu đi vào, trở thành nơi lánh nạn cuối cùng.
- Tỷ và Giới Linh có khả năng mở pháp khí này sao?
Sở Mặc nhìn Vũ Vi. Trong con ngươi của Vũ Vi xuất hiện vẻ ảm đạm, chợt nở nụ cười:
- Đây là lựa chọn của bản thân chúng ta, có lẽ sẽ có một ngày chúng ta sẽ rời khỏi Huyễn Thần Giới, nhưng không phải bây giờ.
Sở Mặc nhìn sâu Vũ Vi:
- Nếu cần ta trợ giúp thì cậu cứ việc nói với ta.
- Yên tâm đi, cậu là tiểu thiếu gia của chúng ta, nếu cần thì ta sẽ không khách khí đâu.
Vũ Vi cười rộ lên.
Tiếp đó, Sở Mặc từ biệt Vũ Vi, sau đó ngẫm nghĩ một chút, hắn tạmthời không truyền đoạn khẩu quyết này cho người bên cạnh, bởi vì vẫn chưa tới lúc.
Hắn muốn không chỉ là những người thân cận như Diệu Nhất Nương ở bên cạnh hắn mà còn có cả những người Sở thị có liên quan nữa. Thực sự tới ngày đó, Sở Mặc nghĩ có thể che chở bao nhiêu thì sẽ cố gắng che chở bấy nhiêu.
Cái gọi là huyết mạch thiên tài mới có thể vào, chẳng quả là do Giới Linh và Vũ Vi lập cấm chế mà thôi.
Tiếp đó, Sở Mặc rời khỏi Huyễn Thần Giới. Thân mình của hắn xuấthiện ở một chỗ cổ xưa khác.
Đây là một nơi cổ xưa thật sự. Nhìn bề mặt đất dường như đã vài kỷ nguyên chưa hề thay đổi. Linh khí nơi này dư thừa, núi non trùng điệp, sông hồ như ngọc đái, hồ nước như trăng sáng, vạn vật bừng bừng sức sống.
Nơi này có một gia tộc ở từ xa xưa, Tần gia của Thiên giới.
Tần gia ‘này’ không phải là Tần gia ‘kia’. Tần gia ‘này’ là Tần gia của Tần Thi; Tần gia ‘kia’ là Tần gia có quan hệ sâu xa với Phiêu Linh Nữ Đế; ở trong Tiên giới cấu kết với La Thiên Tiên Vực bị đánh từ cảnhgiới Chí Tôn tụt xuống thành Chân Tiên, trốn trong hang động kéo dài hơi tàn – Thất Tinh Tôn Giả - Tần Sâm của Tần gia.
Lại nói, gia tộc này với Sở Mặc thật sự là có chút sâu xa. Lúc đó, Sở Mặc nghe được sát thủ Đế Chủ nói trong gia tộc này có một tên Lão tổ thì vô cùng khiếp sợ. Nhưng đó không phải là một người làm hắn khiếp sợ. Bởi vì người làm hắn khiếp sợ là người kia, hắn thậm chí không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt.
Tổ địa của Tần gia ngay ở chỗ này, từ nơi xa nhìn tới là một tòa thành lớn, tọa lạc trên bình nguyên được núi non vây quanh, đi lên thành lớn khí phách nghiêm nghị tản ra khí tức khoáng đạt. Tổ địa: đất tổ truyền từ xưa
Sở Mặc ngồi trên một đỉnh núi nhìn từ xa tòa thành ở phía đó. Sau đó hắn lấy bản tin ra, gửi cho Tần Thi một câu.
- Bên trong gia tộc của muội có một lão tổ, tên là Tần Thu, ông ta đã biến thành Ma tộc. Tất cả người có cùng huyết mạch với ông ta hẳn cũng đã thành Ma tộc rồi. Muội nói xem bây giờ ta nên làm gì?
Đây là chỗ đáng sợ của Ma tộc: một người nhập ma, tất cả người có huyết mạch liên quan đều sẽ bị ‘lây nhiễm’, do đóa hóa thành huyết nô. Đáng sợ nhất là chính bọn họ vô cùng có khả năng cũng không biếtchuyện này, hoàn toàn không biết mình đã thành con rối của Ma tộc.
Thậm chí ngay cả Tần Thi...
Đây là việc Sở Mặc không muốn nghĩ tới nhất, cũng là một chuyện làm hắn cảm thấy đau đầu nhất.
Hắn từng một lần nghĩ tới chuyện này không muốn nói cho Tần Thi, cùng lắm thì thực sự tới ngày Ma tộc giáng thế thì phong ấn Tần Thi là được!
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Sở Mặc quyết định chuyện nàynên báo cho Tần Thi biết. Tuy nói đã ân đoạn nghĩa tuyệt với gia tộc của nàng nhưng cuối cùng đó vẫn là gia tộc của nàng ấy. Nếu không nói cho nàng ấy, tương lai nàng có thể hận hắn.
Bên bản tin kia mãi lâu sau vẫn không thấy động tĩnh.
Sở Mặc thở dài, hắn có thể nghĩ tới loại tâm trạng phức tạp bây giờ của Tần Thi. Đổi lại là hắn chỉ e cũng sẽ có phản ứng như vậy.
Cho dù là ai đang trải qua những ngày êm đẹp đột nhiên được báo cho biết: Ngươi không phải là người... chỉ e sẽ đều sụp đổ? Ngay lúc Sở Mặc chuẩn bị cất bản tin đi, Tần Thi rốt cục trả lời.
- Tại sao có thể như vậy?
Một câu, nói hết cảm xúc phức tạp bây giờ của Tần Thi.
- Ta cũng không biết nữa. Nhưng chuyện này tám, chín phần mười đã xác định.